Tôi không nhớ tôi tỉnh lại lúc nào, chỉ biết là toàn thân vẫn luôn đau, đau đến mức thở cũng khó khăn.
Trán đổ đầy mồ hôi, sức nặng kia cũng luôn vây quanh tôi: Từ trên xuống dưói từ trái qua phải.
Sau vài lần, tôi cảm giác ga trải giường đã ướt đẫm, còn có mùi máu tanh, mùi vị nồng nặc trong phòng khiến tôi choáng váng, càng không thể nhận rõ rốt cuộc mình đang ở đâu.
Còn cái người đàn ông khiến tôi đau đến chết đi sống lại kia như chẳng biết mệt mỏi là gì, lặp đi lặp lại mạnh bạo tra tấn tôi, tận đến khi sắc trời dần sáng mới thôi.
Anh ta cũng không dừng lại trên giường, mà xoay người tiến vào phòng tắm, có thể thấy anh ta tới đây chỉ để trút hết ham muốn thú tính, chứ không có ý định giao lưu quá nhiều với tôi.
Tôi thì lại đau đến mức khóc cũng khóc không nổi.
Một đêm nhục nhã.
Tôi nhìn thấy rõ một mảng lớn màu đỏ trên ga trải giường, nó cho biết tôi đã mất đi thứ gì.
Tôi bị tắm rửa sạch sẽ đưa lên giường cho người đàn ông này cưỡng hiếp!
Mà người đàn ông này lại là người ngày hôm qua đã giúp tôi, là người mà tôi vô cùng biết ơn.
Lúc tôi đứng dậy, người đau như vừa mới bị nghiền nát, hai chân run lẩy rẩy, phải chống tủ mới miễn cưỡng đứng lên được, nước mắt dâng lên như điên trong hốc mắt sưng to.
Vốn đã rất xấu hổ rồi, theo bản năng tôi muốn vãn hồi chút tôn nghiêm cho bản thân, cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.
Người đàn ông này, có bệnh gì vậy?
Hôm qua anh ta mới gặp tôi thôi, hôm nay đã lôi tôi ra cưỡng hiếp rồi?
Anh ta nói sẽ cùng đòi sau, là ý này sao?
Hay anh ta tin lời hôm qua tôi nói là muốn bán cho anh ta?
Tất cả những thắc mắc của tôi đều không được hỏi ra khỏi miệng, cuối cùng chúng đều biến thành tiếng gào khóc lớn.
Người đàn ông quấn khăn tắm đi ra, lạnh lùng cắt ngang tôi: “Câm miệng!”
Nhưng tôi vốn không theo ý anh ta được, run rẩy không thể ngừng lại, muốn mắng anh ta mà cũng khóc dữ quá, không phát ra tiếng để mắng nổi.
“Ra ngoài bán thân mà còn muốn giả vờ.” Anh ta chẳng muốn nói gì thêm với tôi, chỉ lo tự cầm quần áo mặc vào.
Nói đến mà khó chịu, trong tình huống này, tư thế mặc quần áo của anh ta lại vẫn tao nhã như vậy, không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh ta.
Rất nhanh anh ta đã lại trở thành cầm thú đội lốt người trong bộ tây trang giày da.
Anh ta sửa sang lại cà vạt, bóp cằm tôi rồi hung bạo vỗ mặt tôi: “Cô, còn cả mẹ cô nữa, bớt dùng mấy thủ đoạn nhỏ đó đi.”
Sau đó anh ta nghênh ngang đẩy cửa rời đi, như thể tôi mới thật sự là kẻ vội vàng chạy tới muốn bán thân vậy!
Như có tiếng sấm rền vang.
Mẹ tôi dùng thủ đoạn nhỏ?
Mẹ tôi lại làm ra chuyện gì?
Sau khi tôi rời khỏi khách sạn, tôi đứng bên lề đường đau đến mức không thẳng nổi eo.
Cũng không biết thể chất tôi thuộc loại gì, mà sau lần đó thân dưới tôi còn chảy máu thêm vài lần.
Chẳng phải nói máu lần đầu chỉ chảy một vũng nhỏ thôi à, sao lần đầu của tôi lại chảy thành sông thế này?
Tôi vẫn không gọi được cho mẹ.
Tôi đã liên lạc với tất cả người xung quanh bố và mẹ tôi, đều không thấy mẹ tôi, bà cũng chưa từng về lại chỗ tiểu khu, người bên đó nói đã vài ngày không thấy ai rồi.
Sau khi bố mẹ ly hôn, lần đầu tiên tôi gặp được bố là ở siêu thị.
Ông đang nắm tay đương nhiệm của mình đi mua sữa chua trong siêu thị, chiều chuộng nói phải mua loại tốt nhất, không thiếu tiền.
Bộ dáng dịu dàng đó, trước kia ông ấy cũng đối xử với tôi như vậy. Ông cũng từng nói tôi là đứa con gái ông thương yêu nhất, vì tôi, ông có thể vứt bỏ cả mạng sống.
Hiện giờ tất cả đã thay đổi rồi.
Chẳng biết từ bao giờ đằng sau ông đã có một cô gái trạc tuổi tôi, đi tới bên cạnh ông thân thiết gọi ông là chú, ông cũng vô cùng thân thiết gọi cô gái đó là Y Y...
Nước mắt lách tách rơi xuống.
Tôi đứng đó định bỏ đi, vốn dĩ tôi nghĩ chỉ cần bố tôi hạnh phúc là được, tôi sẽ không so đo chuyện ông hận mẹ tôi rồi khiển trách sang tôi.
Nhưng ngay lúc ấy bố lại nhìn thấy tôi.
Tiếp đó đôi mẹ con kia cũng nhìn thấy tôi, lúc trước tôi đã gặp bọn họ rồi, biết người phụ nữ kia tên Vương Ninh, đứa con gái tên Tô Y, tên thân mật là Y Y.
Tô Y nhìn thấy tôi, bèn ôm tay bố tôi như để khoe khoang, nói: “Chú à, chú đừng liên hệ với những người không cần thiết, nhất là đôi mẹ con nào đó.”
Vương Ninh giữ chặt một bên cánh tay khác của bố tôi, cũng bồi thêm một câu: “Đúng đó Bạch Dương, có một số người, tim là tim sói, nuôi mãi cũng không thân.”
Tôi ngơ ngác nhìn hai người kia lăng mạ mình, chẳng thể nói nên lời.
Mà người bố trước kia từng coi tôi như hòn ngọc quý trên tay, không muốn tôi chịu chút tổn thương nào, thế mà một mạch phớt lờ tôi, rời đi...
Sau khi bọn họ đi qua rồi, Tô Y còn quay đầu lại nhổ một ngụm về phía tôi.
"Phi!"
Sau khi về nhà, tôi thức trắng đêm.
Ngày hôm sau, tôi tìm tới đơn vị của bố tôi, bảo vệ bên dưới ngăn tôi lại, bảo tôi phải báo họ tên thì mới có thể đi vào.
Nhưng bố ruột của tôi lại từ chối không gặp khi biết tôi đang ở dưới tầng.
Lúc ấy tôi đứng trong phòng bảo vệ dưới lầu bật khóc.
Cha không thương mẹ không yêu.
Tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi mà lại như đứa bé bị vứt bên ven đường, chẳng ai muốn nhận nuôi.
Tôi không ngại bọn họ lập gia đình riêng, nhưng tại sao tôi lại đột nhiên trở thành người thừa thãi trên đời này, tại sao lại đột nhiên chẳng có ai quan tâm tới sự sống chết của tôi?