Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ đang là giờ tan tầm, rất khó gọi xe. Tôi xách đồ đi ra đầu ngõ, đợi nửa ngày mới vẫy được một chiếc.

Lúc taxi chạy đến phố Thứ Bảy, tôi ôm hết đồ xuống.

Sau khi xe taxi rời đi, đằng sau có một chiếc Minibus không biết đã đỗ từ khi nào.

Minibus bật đèn pha, hình như là đang đợi tôi.

Sau khi tôi xuống xe, cửa chiếc Minibus rầm một tiếng mở ra.

Tiếp đó là cả đám người chen chúc nhau đi xuống, dẫn đầu là một tên đầu trọc tai to mặt lớn.

Những người khác cầm gậy bóng chày đi về phía tôi.

Không biết những tên lưu manh này đã bám theo tôi từ lúc nào, cứ vậy đuổi theo.

Bọn chúng nhìn tôi chằm chằm như nhìn một miếng mỡ.

“Chạy đi, tao bảo mày chạy tiếp đi!”

Khi đó bắp chân tôi liền run lên.

Cha sinh mẹ đẻ đến nay tôi chưa từng phải trải qua loại chuyện này, bị một đám lưu manh đòi nợ, nợ còn chẳng phải là của tôi.

Tôi vừa nhìn họ vừa lùi từng bước về phía sau, nhưng vẫn nhanh chóng bị bao vây.

Một người trong đó chỉ vào tôi nói: “Bạch Băng, ngoan ngoãn trả tiền thì mấy anh em bọn tao còn suy xét cho mày một đường sống. Mẹ mày đã trốn rồi, mày đừng tưởng mày có thể thoát được nữa.”

Những tên khác cũng cười nói: “Muốn chạy à, nằm mơ! Biết điều chút thì còn đường sống.”

Chạy trốn có phải nằm mơ hay không tôi không biết, nhưng nhìn thấy bọn họ tôi thấy như đang nằm mơ vậy.

Tôi miễn cưỡng chống trả: “Số tiền đó không phải tôi nợ, các người phải đi đòi mẹ tôi chứ. Tôi chỉ là làm thuê, ông chủ của chúng tôi rất kẹo xỉ, cả đời này tôi cũng không thể trả hết số tiền đó cho các người!”

Cuối cùng tên đầu trọc kia cũng lên tiếng, “Mẹ nợ con trả, mày trả tiền thay mẹ mày là chuyện hiển nhiên. Mày mà còn không trả tiền nữa, bọn tao sẽ tiếp tục bám theo mày.”

Tôi biết là không trốn được rồi, cũng chưa từng tiếp xúc với loại người này, nên giờ đây trái tim non nớt của tôi sợ hãi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi buột miệng nói dối: “Sau khi lấy lương tôi sẽ đưa hết cho các anh. Bây giờ các người có giết tôi thì tôi cũng không đòi được tiền đâu!”

Đầu trọc cười cười: “Không sao, bọn tao có cách.”

Tôi nghe vậy thì sốt ruột.

Những người này không phải lưu manh thì cũng là phường trộm cắp, vừa nhìn là biết sẽ không phải cách gì hay ho.

Quả nhiên, tên đầu trọc nói: “Bạch Băng, mày nên biết, mày được thừa kế gen tốt của mẹ. Chỉ cần mày bằng lòng, mày sẽ không chỉ có tiền, mà còn có thể cơm ngon rượu say, hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

Gã ta không nói tôi cũng đoán được, đơn giản là chuyện phụ nữ có thể làm.

Không thể trốn, tôi đành nói với gã ta: “Xin các người, tiền để tôi trả từ từ, đừng ép tôi, tôi sẽ không làm loại chuyện ấy đâu.”

Đầu trọc lại cười: “Loại chuyện này thì làm sao? Phụ nữ ấy mà, làm loại chuyện này là dễ nhất!”

Dứt lời mấy người đi theo đều cười vang.

“Nhan sắc là vốn tự thân, Bạch Băng mày còn trẻ, đừng bỏ lỡ cơ hội, sẽ muộn mất đấy. Bao nhiêu người muốn làm còn không làm nổi đây này!”

Mấy người trong đó vươn tay tới muốn bắt tôi.

Tôi nhanh chóng móc con dao gọt hoa quả ra khỏi túi.

Trên đường tôi sợ đám đòi nợ sẽ đuổi theo, nên để dao gọt hoa quả riêng vào trong túi đeo bên người.

Tôi chĩa con dao gọt hoa quả vào cổ nói: “Đừng ép tôi, đừng tưởng tôi không biết các người định làm gì. Ép tôi vào đường cùng thì tôi cũng không thiết sống nữa. Dù sao bây giờ tôi cũng là loại cha không thương mẹ không yêu, vốn chẳng có ai quan tâm. Tôi chỉ có một thân một mình, tôi không sợ đâu!”

Dao gọt hoa quả hơi dùng lực một chút, cứa vào bên trái cằm, máu chảy dọc xuống cổ.

Đau quá.

Tôi cố nhịn, vẫn chĩa dao vào cổ mình.

“Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, tôi thà hủy dung cũng không để các người được như ý!”

Đầu trọc thấy tôi quyết tâm thì có hơi chần chừ.

Bọn họ lập tức khuyên tôi đừng làm bậy, đừng làm bản thân bị thương.

Tôi tưởng chúng đã biết sợ, thấy tôi kiên quyết như vậy thì sẽ không dám làm gì nữa.

Nhưng mà tôi sai rồi.

Ngoài miệng nói vậy, nhưng lại có mấy kẻ cướp dao của tôi ở phía sau.

Một mình tôi không địch nổi nhiều người, nhanh chóng bị khống chế.

Vô cùng tuyệt vọng.

Không ngờ tôi lại bị chính mẹ ruột tính kế, hoàn toàn không thể chống trả.

Đầu trọc liếc nhìn, vỗ dao lên mặt tôi, nói: “Bạch Băng, mày xinh đẹp như vậy lại không đi bán thân, đúng là bị mù!”

Sau đó cười lớn cất dao đi.

Đáy lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng, đầu trọc cũng chuẩn bị đưa tôi đi.

Đột nhiên trong tầm mắt của tôi có thêm một người.

“Đùa vui ghê!”

Giọng nói lười biếng, có chút ngông cuồng và lạnh lẽo.

Tôi nhìn thấy bên cạnh chiếc Minibus, có một người đàn ông đang đứng đó.

Ngược sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của anh ta … mỹ nam tử u buồn mới nãy: Tô Thanh Phong.

Tôi lập tức hô lên như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Tô cứu tôi với! Bọn họ định cưỡng bức con gái nhà lành! Bọn họ đang phạm pháp!”

Vừa kêu xong, mấy tên lưu manh liền bật cười.

Tôi không biết buồn cười chỗ nào.

Đầu trọc nói với Tô Thanh Phong: “Chỉ có một mình mày mà muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Quả là không biết tự lượng sức.”

“Người ta chỉ đang thể hiện trước mặt mỹ nữ thôi ấy mà!”

Thế là tôi hết cười nổi.

Tô Thanh Phong chỉ có một mình, lại còn là đại thiếu gia sống trong nhung lụa.

Nhà anh ta vốn có tiền, chắc chắn từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu cực khổ, đừng nói đến đánh nhau với người khác. Đối phó với một mình Lâm Hải thì còn có thể, nhưng bây giờ nhiều người như vậy.

Tô Thanh Phong nhún vai, cười cười.

“Cười cái quái gì thằng nhãi này! Người lái xe mang Bạch Băng đi lần trước cũng là mày đúng không?”

“Hôm nay đã tới thì đừng mong có thể đi, bọn tao tính sổ cả nợ cũ nợ mới luôn.”

Vài người quát lên.

Tôi nói với Tô Thanh Phong: “Tại sao anh không báo cảnh sát trước rồi hẵng ra mặt?”

Anh ta xắn tay áo lên, bộ dáng đẹp trai miễn bàn.

“Mấy tên này, không đáng để tôi báo cảnh sát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK