Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoảng hốt nên đi không nhìn đường, lúc ấy tôi chạy tới thang máy, chuẩn bị tùy tiện ấn chọn một tầng, chờ đám đòi nợ kia đi rồi mới trở ra.

Đến khi tôi định ấn tầng thang máy mới nhận ra nó chỉ có mỗi nút tầng 37 —— mẹ nó tôi vào nhầm thang máy của giám đốc rồi.

Nếu như bị bắt gặp, tôi sẽ bị trừ tiền lương.

Thôi kệ, cứ ấn tầng 37 trước rồi nói. Chắc chắn trong cái thang máy này có camera, tôi mau chóng nhét thẻ công tác vào trong túi, cúi đầu không để mình bị quay thấy.

Sau khi lên tới tầng 37, tôi đi ra khỏi thang máy.

Tôi chưa từng tới văn phòng của tổng giám đốc, đây là lần đầu tiên.

Mới vừa ra khỏi thang máy đã thấy một văn phòng cực lớn, cả một tầng chỉ là một cái văn phòng, có lác đác mấy chiếc bàn, hẳn là khu vực làm việc của thư ký. Mà căn phòng ở tít bên trong văn phòng, có treo dòng chữ Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lúc này vẫn còn khá nhiều thư ký chưa tan tầm, bọn họ đều đang ngẩng đầu nhìn tôi đầy kỳ lạ.

Dưới lầu là bọn đòi nợ, bên trong là ông chủ công ty của chúng tôi.

Tôi phải chọn một, chọn đến chọn lui, tôi chuẩn bị đi vào văn phòng của ông chủ.

Dù sao ông chủ cũng sẽ không đòi tiền tôi, cùng lắm thì chỉ không cho tôi tiền thôi.

Tôi sải bước đi như bình thường, một mạch đi đến văn phòng của tổng giám đốc, nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị gõ cửa, tôi kinh ngạc.

Quả nhiên tôi vẫn chẳng có can đảm gì.

Cho dù thật sự có can đảm, thì giờ tôi cũng không dám làm bản thân mất việc.

Hay là tôi đi thang máy xuống tầng một đi, nhỡ đám đòi nợ đó đã đi rồi thì sao?

Đang lúc do dự, cửa mở ra.

Tôi trợn to mắt nhìn người đàn ông bước ra từ trong cửa.

Tô Thanh Phong?

Tô Thanh Phong là ông chủ của công ty tôi?

Khó trách hôm Tô Thanh Phong bắt tôi đi đó, chẳng có ai trong công ty quan tâm đến tôi, hóa ra là do họ đều biết những người mặc tây trang đó chính là thuộc hạ của Tô Thanh Phong!

Vậy Điện tử Thanh Phong cũng là của anh ta?

Vậy không đơn giản là giàu thôi đâu!

Tô Thanh Phong híp mắt nhìn tôi, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Tôi nghĩ thầm mình có làm gì đâu, anh nhìn tôi với vẻ mặt này là sao?

Tôi nhớ đến cái khăn tay chưa khô lúc sáng, chờ khi khô rồi sẽ trả lại vậy, dù sao cũng ở gần nhau mà.

Nhưng nhìn vẻ mặt bây giờ của anh, cứ như tôi lại cố ý tới kéo quan hệ ấy. Anh cũng đã không chỉ một lần nói tôi dùng thủ đoạn rồi.

Vì thế tôi nói: “Tổng giám đốc Tô, hóa ra anh lại làm việc ngay trên lầu, thật trùng hợp. Tôi tìm nhầm chỗ, giờ tôi đi đây.”

Tôi xoay người muốn đi, bỗng bị Tô Thanh Phong nắm lấy cổ áo lôi vào.

Cửa lớn rầm một tiếng bị anh đóng lại.

Tôi bị kéo lùi tới bàn làm việc của anh.

Bàn làm việc rất lớn.

Tôi bị ném lên trên như thể bị ném lên giường vậy, đủ chỗ cho tay chân mở rộng hoàn toàn.

Tô Thanh Phong kéo cà vạt xuống rồi bắt đầu cởi quần áo.

Tình huống này là sao.

Sáng mới vừa giúp, quay đầu đã bắt đầu thu lãi rồi à?

“Tổng giám đốc Tô, anh đòi nợ cũng nhanh quá rồi nhỉ? Đêm nay tôi ——”

Đau!

Chỉ mới thời gian một câu như vậy thôi, anh đã lưu loát xốc váy bao quanh mông của tôi lên, kéo quần lót tôi xuống, đâm vào toàn bộ.

Không có bôi trơn, đau đến mức trán tôi rỉ đầy mồ hôi, tôi đỡ vai anh đau đến mức không thẳng nổi eo.

“Sỉ nhục tôi? Bạch Băng, cô thật to gan!” Anh nói rồi hung hăng ấn đầu tôi lên bàn: “50 tệ? Còn chưa có ai dám trắng trợn định giá cho tôi như vậy đâu!”

Tôi nói không phải: “Không phải ý đó ——”

Anh tấn công dữ dội, như con xe mất phanh, tôi cắn chặt môi sắp gục luôn rồi.

Hôm nay anh làm rất hung, dày vò tôi mấy lần vẫn chưa thấy đủ, vẫn điên cuồng công chiếm.

Cuối cùng tôi không nhịn nổi mà xin tha.

Anh vẫn ghi hận năm tờ mười tệ tôi để lại vào buổi sáng kia.

“Kêu lên, tôi muốn nghe cô kêu ——” Biên độ đâm rút của anh quá lớn, làm tôi đau như sắp chết tới nơi.

Tôi cắn chặt môi nhưng cuối cùng cũng không nén nổi, nhỏ giọng rầm rì.

Ngoài cửa toàn là người, nghĩ thôi mà thấy lo lắng.

Danh tiết khó giữ nổi rồi.

Cuối cùng anh cũng hết hứng, bóp chặt cổ tôi rồi quăng ra một xấp tiền: “Phục vụ tạm ổn. Lần sau bớt dùng thủ đoạn đi.”

Trả lại nguyên vẹn sự sỉ nhục cho tôi.

Lúc này tôi không dám trắng trợn cãi nhau với anh, dù sao bên ngoài cũng có không ít người, họ mà vây tới xem là tôi nổi tiếng liền.

Tôi cầm quần áo mặc ngay ngắn lại, đứng lên, rất muốn bóp chết anh.

Chút ấm áp xuất hiện ban sáng bây giờ đã tan thành mây khói.

Vốn tôi định đi luôn, cũng không định lấy tiền của anh ta. Nhưng đột nhiên nhớ ra dưới lầu còn có đám đòi nợ.

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Thanh Phong, lưỡng lự một hồi, tôi thử nói: “Tổng giám đốc Tô, đám đòi nợ đang ở dưới tầng muốn chặn đường tôi, liệu tổng giám đốc Tô có thể giúp tôi một chút được không, chỉ một chút thôi?”

Anh ngẩng đầu liếc tôi một cái: “Cô giả vờ đến nghiện rồi à, tưởng tìm vài tên du côn đến là tôi tin chắc?”

Tôi lập tức đen mặt, thế mà anh ta lại cảm thấy tôi đang giả vờ?

Anh phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Cút.”

Tôi nghĩ chắc có xin nữa cũng chỉ vô ích thôi, đành tự mình bỏ đi.

Lúc đi vào thang máy, tôi thấy sợ hãi, nếu tôi xuống tầng rồi bị đánh chết ngay tại chỗ thì chẳng phải là rất oan hay sao?

Bấy giờ cửa thang máy lại mở ra.

Tôi ngẩng đầu, thấy Tô Thanh Phong đang đi đến, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc lá, trông đến là ngông nghênh.

Sau khi bừng tỉnh, tôi luôn cảm giác mình bị mù, sao sáng nay lại cảm thấy anh ta ấm áp được nhỉ?

Tô Thanh Phong kéo tây trang, nhìn về phía tôi: “Bạch Băng, mẹ nó sao cô lại đi thang máy của tôi, cô muốn mất việc đấy à?”

Tôi mới phát hiện mình lại không chú ý vào nhầm thang máy của anh ta rồi.

Tôi vội vàng nói: “Không, không phải, tôi chỉ đi theo lối cũ thôi, không chú ý đến.”

Anh ta nắm cổ áo tôi: “Tức là lúc cô đi lên cũng dùng thang máy của tôi?”

Tôi ủ rũ, nhỏ giọng nói thầm: “Keo kiệt như vậy làm gì, cũng tan làm rồi mà.”

Anh ta bóp chặt cổ tôi nói: “A, gan lớn đấy, dám nói chuyện với tôi như thế.”

Lần này tôi không lên tiếng.

Anh ta mang tôi một mạch xuống tầng hầm, ấn tôi dựa lên xe, móc từ trong túi ra một xấp tiền nhét vào trong quần lót tôi, miệng nói lời nhục nhã: “Bạch Băng, cô đừng có cảm thấy ông đây làm cô vài lần là cô có đặc quyền, động một tí là lại có người tới chặn đường cô, chiêu này dùng nhiều cũng hết thú vị đấy, hiểu chưa?”

Nhìn nếp gấp của đống tiền này, hẳn là tiền anh ta mới dùng để ném vào mặt tôi trong văn phòng.

Tô Thanh Phong buông tôi ra, sửa lại cà vạt, đi lên xe.

Tôi thầm nghĩ dù sao anh ta cũng đã cảm thấy là tôi lừa anh ta rồi, vậy tôi cứ lên xe để anh ta mang mình ra ngoài thôi.

Tôi trực tiếp chui vào ghế phụ.

Tô Thanh Phong mới đút chìa khóa vào được nửa thì quay sang nhìn tôi: “Cút xuống đi, ai cho cô lên xe?”

Lúc ấy tôi đóng cửa xe lại: “Không ai cả, tôi chỉ không muốn bị đánh chết thôi.”

Anh ta lẩm bẩm mấy tiếng: “Muốn bán thân thì nói thẳng đi, tôi không ngại việc chỉ trả một lần tiền mà được làm cô hai lần đâu.”

Sau đó anh ta giẫm chân ga lái ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK