Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thanh Phong lại lấy ra một chiếc khăn vuông từ trong túi ra, băng bó miệng vết thương trên tay tôi lại.

Sau khi anh làm xong những việc này, hai tai tôi đã đỏ bừng.

Tim đập thình thịch, toàn thân nóng ran.

Vốn Tô Thanh Phong đã rất đẹp trai rồi, hiện giờ anh lại dịu dàng như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều ký ức trước đây, ví dụ như chuyện tôi gào khóc ở trên xe anh, chuyện tôi khóc rấm rứt ở trong lòng anh, chuyện anh ôm tôi, rồi thì những đêm anh giữ chặt tôi ở trên giường, cả đêm không ngủ…

Tim tôi đập thình thịch, tôi nghĩ dùng từ “thần hồn điên đảo” là thích hợp nhất với mình lúc này.

Tôi bối rối rụt tay về, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu đi.

Tôi nói với anh: “Cảm ơn, chân thành cảm ơn anh. Nếu như không có anh thì tôi không biết phải sống như nào trong khoảng thời gian này nữa.”

Tô Thanh Phong nói hệt như trước đây: “Nhớ kỹ những gì cô nợ tôi đó, khi nào rồi trả cả thể.”

Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn lên trên tầng.

Lúc này ánh nắng rất đẹp, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh khiến anh tỏa ra khí chất u buồn.

Tôi không hiểu nổi anh, tôi chưa bao giờ gặp được người con trai nào có nhiều hình ảnh như vậy.

Tôi sờ lên chiếc khăn tay, thầm nghĩ chiếc khăn trước đó vẫn chưa trả lại cho anh, bây giờ lại nhiều thêm một cái.

Thấy tình cảnh của mình hiện giờ khá là xấu hổ, tôi nói với anh: “Anh có muốn vào phòng tôi thuê ngồi một lúc hay không? Trong phòng tôi có hai túi trà rất ngon đó.”

Anh thất thần như vậy một lúc, sau đó quay đầu nhìn tôi, gật đầu.

Trong lòng tôi mừng rơn, nhấc chân chạy lên trên tầng.

“Tô thiếu gia, có phải là anh chưa bao giờ tới những nơi như này phải không? Anh có biết…”

Tôi quay đầu lại, Tô Thanh Phong vẫn đang dừng chân ở dưới tầng một.

Anh chăm chú nhìn vào cầu thang, dường như gặp phải chuyện gì đó rất khó khăn.

Tôi nhìn anh, không biết anh đang do dự vì điều gì.

Anh nhìn tôi đôi lần, sau đó từ từ đi xuống.

Anh đang do dự không muốn đi lên hay sao?

Rốt cục bên trong tòa nhà này chứa đựng bao nhiêu ký ức của anh cơ chứ?

Tôi không biết, cũng không dám hỏi.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã đi tới chỗ tôi, cùng tôi đi tới căn phòng tôi thuê.

Trước khi vào trong phòng, anh có chút do dự, tôi đứng ở bên trong mở lớn hai mắt nhìn anh, chờ anh đi vào.

Anh nhấc chân lên đi vào trong, quan sát toàn bộ căn phòng, cẩn thận đánh giá tất cả mọi thứ xong mới dừng chân, đứng ở giữa căn phòng.

Sự tập trung của anh khiến tôi cảm thấy đau đớn trong lòng.

Rốt cục đối phương là ai mà khiến anh quan tâm tới mức vậy?

Tôi không nói gì cả, chỉ lén lút nhìn anh.

Không biết qua bao lâu sau, anh hỏi tôi: “Trên dưới căn phòng đều được bố trí như nhau phải không?”

Tôi gật đầu xác nhận, bất kể là khu nhà nào đi nữa thì phòng trên và phòng dưới đều giống nhau, cơ bản thì không có quá nhiều khác biệt.

Anh gật đầu, gõ lên vách tường, tiết tấu gõ của anh vô cùng đặc biệt.

Anh dừng lại, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Khi tôi cảm thấy bầu không khí trong phòng có phần ngột ngạt, tôi vội nói: “Để tôi đi đun nước, sẽ xong ngay bây giờ thôi.”

Anh gật đầu.

Tôi đun nước xong, mang ra ngoài, bỏ trà vào, sau đó bê tới đưa cho anh.

Anh ngửi thử một hơi, nói: “Đúng là trà ngon.”

Chẳng hiểu sao khi được anh khen thì tôi lại cảm thấy vui vẻ, giống như anh đang khen tôi vậy.

Tôi đáp: “Tôi cất rất lâu rồi đó, trước đây không nỡ bỏ ra uống.”

Anh nói một câu khiến tôi bất ngờ: “Dù sao càng ngày càng ít người thích uống trà mà.”

Tôi đáp mọi người giờ thích uống mấy loại nước ngọt có gas hơn.

Anh không nói gì nữa cả.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Tôi vội vàng đi mở cửa.

Là chủ thuê nhà.

Sau khi chủ thuê nhà tiến vào thì thấy Tô Thanh Phong, ông ta ngẩn ra, đột nhiên nói: “Cậu là…”

Hiển nhiên Tô Thanh Phong cũng có quen chủ thuê nhà.

Anh gật đầu đáp lại.

Trên gương mặt của chủ thuê nhà hiện lên vẻ đau lòng, nói với anh: “Cậu vẫn tới đây, tôi tưởng là không bao giờ cậu tới đây nữa chứ.”

Tô Thanh Phong không nói gì cả, nhưng ánh mắt anh lại không thể che giấu được vẻ bi thương.

Không hiểu sao lúc này đây tôi lại cảm thấy đau lòng.

Hóa ra trong lòng anh có một người mà anh không thể quên được.

Liệu có phải anh lăng nhăng như vậy là vì rất lâu rồi vẫn không thể quên được cô gái kia hay không?

Chủ thuê nhà thở dài, nói: “Người như vậy đúng là không dễ dàng gì mà, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy, chao ôi…”

Tô Thanh Phong không nghe tiếp nữa, đứng dậy mở cửa rời khỏi đây.

Chủ thuê nhà nhìn dõi theo bóng lưng anh, thở dài.

Tôi định lên tiếng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn giấu trong lòng không nói ra.

Chủ thuê nhà bắt đầu thở dài, sau đó bắt đầu kiểm tra tình trạng căn phòng. Sau khi kiểm tra được một lúc, cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, bảo tôi có thể đi được rồi, ông ta nhận lại phòng, cũng trả lại tiền thế chấp cho tôi.

Tôi giữ tay chủ thuê nhà, hỏi ông ta: “Chuyện này… Liệu ông có thể nói cho tôi biết thêm về người trong lòng anh ta không?”

Chủ thuê nhà nhìn tôi, nở một nụ cười xấu xa: “Cô thích cậu ta hả?”

Mặt tôi ửng đỏ, khua tay nói: “Không phải đâu, tôi chỉ tò mò mà thôi.”

Chủ thuê nhà nói: “Thích cậu ta thì chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong lòng cậu ta có một hình bóng khác rồi, trước đây ở ngay trên phòng của cô, cô ta thuê phòng của tôi, thuê ngay chỗ này.”

Tôi hỏi sau đó thì sao.

Ông ta đáp: “Chết rồi, treo cổ chết.”

Ặc, chết rồi hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK