Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh tôi còn vương mùi nước hoa Cologne thơm ngát của Tô Thanh Phong.

Mấy người đi sau Tô Thanh Phong đều quay đầu lại nhìn tôi, khe khẽ nói nhỏ, cười ngửa tới ngửa lui.

Tôi bị bỏ lại, đứng đó thật lâu vẫn không kịp phản ứng.

Tôi biết sự cách biệt giữa mình và Tô Thanh Phong rất lớn, tôi biết tôi không xứng với anh ta, giống như lời anh ta từng nói vào lần đầu tiên gặp nhau: tôi không xứng được biết tên anh ta.

Chỉ là tôi thật sự không biết, anh ta sẽ trực tiếp làm lơ tôi như vậy.

Có lẽ Trần Thần cũng bị tiếng gọi kia của tôi dọa sợ, cô ấy hỏi tôi: “Bạch Băng, tình huống này là sao, dáng vẻ vừa rồi của cô quả thật là... Cô cho rằng mình thân với tổng giám đốc Tô lắm sao?”

Mặt mũi đã mất hết sạch rồi, còn bị Trần Thần quở trách một hồi.

Tôi vô cùng đau lòng.

Tôi thật sự, thật sự cho rằng, ít nhất Tô Thanh Phong cũng sẽ gật đầu cười với tôi một cái.

Nhưng mà anh ta lại lờ tôi đi.

Một bữa cơm vô vị.

Trần Thần biết tôi không có tâm trạng, nên tự ăn sạch cả bàn, bao gồm cả phần của tôi. Bởi vì Trần Thần không về cùng đường với tôi, cho nên cô ấy rời đi trước.

Sau khi tôi vẫy tay tạm biệt cô ấy thì đứng trước cửa trung tâm thương mại, cảm thấy buồn không thể tả.

Tiết trời bên ngoài không tốt, tôi khó chịu ngồi xuống băng ghế, không ngừng nhớ lại khung cảnh gặp thoáng qua Tô Thanh Phong lúc nãy.

Sau đó trời bắt đầu mưa.

Tôi nhìn trời, nghĩ thầm ông trời cũng đang trừng phạt sự ngu xuẩn của tôi ư?

Trừng phạt tôi lâu vậy rồi cũng không hiểu rõ địa vị của mình.

Sao tôi có thể sánh vai với người như Tô Thanh Phong chứ?

Để tránh mưa, tôi hoảng loạn chạy tới chỗ cửa kính sát đất phía trước trung tâm thương mại.

Ngoài trời đổ mưa, có không ít người đi vào trong để tránh.

Nhưng tôi lại bắt gặp một nhóm người đi ra.

Tôi trông thấy bọn họ rất rõ ràng, cũng lập tức nhận ra bọn họ.

Người đi đầu là Tô Thanh Phong.

Chắc là anh ta cũng mới ăn cơm xong, đi ra cùng bạn.

Mưa lớn như vậy, tôi cũng chẳng có nơi nào để trốn, một người trong đó nhanh chóng nhận ra tôi:

“Ấy, chẳng phải đây là cái người ban nãy chào hỏi Tô thiếu gia của chúng ta ở trên lầu sao?"

Những người khác cũng ồn ào chỉ vào tôi cười.

“Ồ, cô nàng này can đảm thật đấy!”

“Từ đâu ra mà cô ta cảm thấy thiếu gia Tô quen mình thế?”

“Ha ha, từ trước đến nay người cho rằng Tô thiếu gia sẽ yêu mình cũng không ít mà!”

Mấy người họ cười đến nghiêng ngả.

Tôi đen mặt đứng đó, không tìm được cái lỗ nẻ nào để chui vào.

Những người đó lần lượt bung ô ra chuẩn bị rời đi.

Tôi không biết mình đã đứng ở kia bao lâu, chỉ không ngừng hồi tưởng mọi chuyện xảy ra vào tối nay: Bị sỉ nhục, còn bị coi như không thấy, bọn họ còn mang ô theo, sẽ không bị ông trời tưới nước mưa vào.

Mưa bắt đầu lớn hơn, nước mưa cũng dần bắn vào trong chỗ tôi trú, váy tôi đã ướt rồi.

Tôi tránh vào bên trong, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảnh bị ướt nhẹp.

Tâm trạng không tốt, trời lại đổ mưa to, cảm giác cô đơn bất lực ùa đến, không thoát ra nổi.

Đột nhiên tôi trông thấy Tô Thanh Phong quay đầu lại.

Anh ta cầm ô, chậm rãi đi về phía tôi dưới làn mưa. Dưới chiếc ô đen lớn là bộ âu phục thuần trắng cùng áo sơ mi hồng nhạt, hệt như một tia sáng, phát sáng trong màn mưa.

Anh ta đi đến bên cạnh tôi, đưa cán ô vào trong tay tôi: "Cầm đi.”

Sau đó nữ trợ lý đi theo bên cạnh nâng ô lên che qua đầu anh ta, hai người bọn họ cùng đi vào màn mưa.

Tôi ngơ ngác nhìn cái ô trong tay, không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

Mẹ nó, chắc chắn tên Tô Thanh Phong này có bệnh!

Tôi nhận ra những người mỉa mai tôi còn chưa rời đi mà đứng ở cách đó không xa. Có vài người huýt sáo, lần lượt cụp ô ngồi lên xe mình.

Tôi cầm ô đi đến trạm xe buýt chờ xe, trong lòng không nói được là cảm giác gì.

Không ít người đã chậm rãi lái xe rời đi, chỉ còn lại tôi đứng đó lẻ loi một mình

Nước mắt không biết sao lại rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK