Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ra khỏi tầng hầm, tôi quay đầu lại nhìn, xác nhận những người đuổi theo chặn đường không thấy đâu nữa, mới thở phào một hơi.

Phải làm sao bây giờ, đâu thể cứ trông cậy vào Tô Thanh Phong mãi được?

Trong lòng uất hận nghĩ mẹ bỏ trốn, còn để lại cho tôi nhiều phiền phức như vậy.

Mắt thấy phía trước dẫn tới cửa khách sạn, tôi không nhịn được nói: “Hay là anh đưa tôi về nhà đi, vô cùng cảm ơn, vô cùng cảm ơn!”

Anh ta trừng mắt nhìn tôi một cái: “Ai biết nhà cô ở đâu.”

Tôi nghĩ bụng anh không muốn đi cứ nói thẳng đi, giả vờ cái gì mà giả vờ, đã đến nhiều lần rồi có phải không đâu.

Chạy đến khách sạn cửa, Tô Thanh Phong kéo tôi lại nói: “Không thể không nói cô giả vờ giống thật thật đấy.”

Tôi trợn mắt lườm anh ta một cái: “Ai giả vờ!”

Anh ta đẩy đầu tôi nói: “Vậy cô nói xem, tiền là ai nợ, sao đám đòi nợ lại tìm cô tính sổ?”

Tôi hơi do dự, ăn ngay nói thật với anh ta: “Mẹ tôi nợ tiền, có thể là do sử dụng ma túy, tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại tìm tới tôi. Nhà tôi vốn ở số 306 trong khu chung cư bên kia, giờ tôi còn chẳng vào được nhà. Ổ khóa cũng đổi rồi.”

Nói xong tôi nhìn vào anh ta, hình như lời tôi nói với anh ta lúc trước anh ta đều không tin.

Lần này thì anh ta tin rồi, liếc tôi mấy cái, lẩm bẩm: "Được rồi, còn không xuống xe là muốn qua đêm luôn ở đây hay sao?”

Tôi trợn mắt nhìn anh, mở cửa xe rời đi.

Một mình trở về, trong lòng vô cùng sợ hãi, là đám đòi nợ hay là Lâm Hải, dù là ai cũng đều mất mạng chẳng chơi.

Kết quả mới ra khỏi cửa khách sạn, tôi gặp ngay Vương Ninh và Tô Y.

Hai người đang ôm tay nhau, không biết lẩm bẩm cái gì.

Tôi cúi đầu định coi như không nhìn thấy, Tô Y lại phát hiện ra tôi.

Cô ta chỉ tay về phía tôi nói gì đó, sau đó Vương Ninh cũng phát hiện ra tôi, hai người lập tức bước tới trước mặt tôi.

"Chát!"

Vương Ninh vung tay tát tôi một cái, tôi ngớ cả ra.

“Bà dựa vào đâu mà đánh tôi?” Tôi ôm mặt nhìn cô ta, trên mặt vừa rát vừa đau.

Vương Ninh lại vươn tay túm tóc tôi: “Đánh mày đó, đánh mày thì làm sao? Ai bảo mày đê tiện! Ai bảo mày là đồ con gái bất hiếu, khiến cho bố mày mất việc, ai bảo mày tới công ty bố mày làm ầm lên, mày dám hả! Con tiện nhân này!”

Giọng bà ta rất lớn, dù bà ta không kêu Tô Y tới, cô ta cũng nhanh chóng xông lên, hai người một người giữ chặt lấy tay tôi, tát mạnh vào mặt tôi.

Sức vốn không lớn, giờ bị hai người kìm chặt càng khó mà cử động được, tôi không biết mình đã bị tát bao nhiêu cái, chỉ biết kêu cứu, một đám người qua đường lập tức vây tới.

Tôi chửi ầm lên, lại không so được với miệng lưỡi một bồ dao găm của Vương Ninh.

Không chỉ không cam lòng, còn có tuyệt vọng.

Bọn họ là cái gì mà dám đánh tôi như thế? Cũng chỉ là ỷ vào chuyện bố không quan tâm tôi, cho dù có mách bố, e rằng ông cũng chẳng bênh vực đứa con gái ruột này đâu.

Căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Không thể đánh trả, không có ai hỗ trợ.

Trong lúc đang bất lực nhất, không biết là ai đã kéo tay hai người kia lại.

Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại nhìn, đó là Tô Thanh Phong.

Hình như anh ta cũng không vào khách sạn, vì tay vẫn cầm cặp tài liệu mang ra từ công ty.

Sau khi giữ chặt Vương Ninh, anh ta lại túm lấy Tô Y, kéo cô ta sang một bên.

“Chuyện này là sao, ngông cuồng tới mức đó cơ à?” Tô Thanh Phong như đang chế giễu.

Mắt Tô sáng ngời.

Cô ta chỉnh lại tóc, không ngừng phô ra sự quyến rũ của mình, nói với Tô Thanh Phong: “Anh đẹp trai này, đừng để bị người phụ nữ này lừa, cô ta là dâm phụ nổi tiếng ở khu chúng em đấy, không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi đâu. Mẹ cô ta cũng công khai bán thân, đến bạn trai của em cũng bị cô ta lừa lên giường.”

Bạn trai của Tô Y?

Quả đúng là đã muốn gán tội thì sợ gì không có lí do, tôi còn chưa từng tiếp xúc với Tô Y, tôi gặp bạn trai cô ta khi nào?

Tô Thanh Phong nhìn lòng bàn tay của mình, rồi lôi tay tôi qua, mở ra xem.

Tên này làm gì thế?

“Bạch Băng, mệnh của cô là gì thế? Tôi đã đủ vô sỉ rồi, thế mà cô còn có thể gặp được người còn vô sỉ hơn tôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

"Chát! Chát! Chát!"

Đột nhiên anh vung tay tôi lên tát mạnh vào mặt Tô Y.

Tổng cộng ba cái, liền tù tì.

Thanh âm vô cùng lớn, mặt Tô Y cũng sưng lên, dấu bàn tay đỏ chói rõ ràng.

Tô Y bị đánh đến ngơ ngác, còn không đưa tay ôm mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Phong, bộ dáng choáng váng.

“Trả lại cho cô mấy câu đó, cô ấy còn sạch sẽ hơn cô nhiều. Huống hồ...” Tô Thanh Phong không nói hết, mà chán ghét nhìn chằm chằm vào Tô Y, như đang nhìn một con ruồi một con bọ. Nói rồi còn lau tay mình.

Lúc ấy nước mắt tôi liền trượt xuống khỏi hốc mắt, tôi che miệng im lặng khóc.

Tôi nhìn Tô Thanh Phong, khóc không thành tiếng.

Anh chỉ là một người xa lạ, mà còn có thể nhìn ra ai đang nói dối, bố ruột của tôi lại như bị mù.

Vương Ninh nhảy dựng lên, chỉ vào Tô Thanh Phong chửi: “Mày là cái thá gì, mày dám động vào con gái tao. Hôm nay tao liều mạng với mày!”

Tô Thanh Phong nhấc chân lên đá vào bụng bà ta ngã lăn xuống đất.

Tô Y thấy mẹ mình bị ức hiếp, bèn nhảy dựng lên muốn liều mạng với Tô Thanh Phong.

Thấy mình không đánh lại được nên vươn tay túm lấy tôi từ trong lòng anh, hòng kéo tôi ra ngoài.

Tô Thanh Phong không cho cô ta cơ hội, lại nhấc chân thêm một đá.

Anh phủi phủi tay nói: “Đừng cho rằng tôi đẹp trai là sẽ lịch lãm, đối với loại phụ nữ hư đốn, tôi chưa bao giờ nương tay đâu.”

Tô Y và Vương Ninh biết không đánh lại được, bèn chỉ vào Tô Thanh Phong nói: “Báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát, phải bắt bằng được tên khốn này.”

Khi tiếng ồn ào lớn hơn, bảo vệ chạy tới.

Hai người lập tức khóc lóc ầm ĩ nói Tô Thanh Phong đánh người, kêu bảo vệ bắt anh.

Tôi lau nước mắt, nói với bảo vệ: “Là hai người họ ra tay trước, ngài Tô chỉ ra tay đòi lại công bằng giúp tôi thôi. Các anh đừng nghe họ nói bậy.”

Tôi nói rất nghiêm túc, thật ra biểu hiện của bảo vệ đã thay đổi rồi.

Bảo vệ khép nép chạy đến bên cạnh Tô Thanh Phong hỏi anh: “Ngài Tô có bị thương ở đâu không? Có cần chúng tôi xử lý những người gây chuyện kia không?”

Tôi và Vương Ninh, Tô Y đều sợ ngây người.

Lúc này tôi mới nhớ ra Tô Thanh Phong vừa có tiền vừa có thế lực, sao tôi còn phải lo lắng cho anh nữa.

Bấy giờ Vương Ninh mới nhận ra mọi chuyện không đúng lắm, giữ chặt lấy Tô Y nhanh chóng tới xin lỗi Tô Thanh Phong.

Tô Thanh Phong liếc hai người một cái, nói: “Tha thứ cho hai người cũng được, nhưng có điều kiện.”

Vương Ninh cười lấy lòng, “Mời ngài Tô cứ nói."

Tô Thanh Phong đẩy tôi ra: "Bạch Băng, trả lại đủ mười mấy cái bạt tai kia đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK