Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ấy tôi liền choáng đầu, quả thực như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Sao lại là anh ta chứ?

Tôi không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Chỉ là tôi còn chưa bước chân đi.

Bố tôi đã cho rằng tôi đang ăn vạ không muốn đi, kêu lên với tôi: “Còn không mau đi?”

"Chát!"

Tiếp đó là giơ tay tát xuống một cái thật mạnh.

Câu "con đi đây" bị nghẹn lại trong họng.

Tôi bị đánh.

Từ nhỏ đến lớn, bố tôi vốn luôn không nỡ đánh tôi, sau khi ly hôn với mẹ, ông như biến thành một con người khác.

Trên mặt đau đớn nóng ran, hiển nhiên bố tôi đã đánh hết sức. Tôi ôm mặt, khó tin nhìn ông, như đang nhìn một người xa lạ.

Bố tôi cũng không ngờ mình sẽ ra tay, tay khựng lại giữa không trung thật lâu, không có phản ứng.

Thấy tôi không bị làm sao, ông mới hung tợn nói: “Mau cút!”

Nước mắt lại điên cuồng chảy xuống.

Làm sao thế này, bọn họ đều bị làm sao vậy?

“Ông không phải bố tôi, chắc chắn ông không phải —— bố tôi chưa bao giờ đánh tôi, trước nay ông ấy đều không nỡ đánh tôi!” Tôi gào lên, nước mắt tuôn càng mạnh, tôi lùi về phía sau, toàn bộ thế giới như đang sụp xuống.

Sau khi lùi lại vài bước, tôi va phải một lồng ngực.

Là người đàn ông kia.

Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, vòng tay ôm tôi vào trong ngực.

Khi đó tôi cũng không có nơi nào để trốn cả, trực tiếp vùi đầu vào cổ anh ta khóc tới mức không thẳng nổi eo.

Tôi nghe thấy anh ta hỏi bố tôi: “Ông tên Bạch Dương?”

Chắc là bố tôi gật đầu.

Anh ta nói: “Ông bị đuổi việc.”

Lúc ấy bố tôi mới sốt ruột: “Đừng mà ông chủ! Tôi vì để giảm bớt ảnh hưởng trái chiều cho công ty mà ngay cả con gái ruột của mình cũng đánh, cậu còn muốn đuổi việc tôi? Thế này quá bất công!”

Anh ta nói: “Lời tôi nói chính là công bằng.”

Bố tôi vẫn cầu xin, người đàn ông bị ông làm phiền, mới nói tiếp: “Nếu ông còn chưa rõ thì để tôi nói cho ông hiểu, người ngay cả con gái ruột của mình cũng ra tay chẳng chút lưu tình, công ty chúng tôi không nhận.”

Tài xế không đợi bố tôi lên tiếng đã thẳng thắn đuổi người: “Xin lỗi anh này, tổng giám đốc Tô đã có lệnh rồi, mời anh đi ra ngoài.”

Tôi lau nước mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ôm mình, tổng giám đốc Tô.

Anh ta là chủ tịch của Điện tử Thanh Phong?

Tổng giám đốc Tô, hình như tôi nhớ tên là Tô Thanh Phong.

Bạch Dương còn muốn cầu xin tiếp, nhưng biết không thay đổi được gì, ông mới hung tợn liếc tôi một cái, nhổ một ngụm: “Mày cũng giống với mẹ mày, đều là loại tiện nhân. Tao nguyền rủa mày, Bạch Băng, cả đời này mày sẽ không có kết cục tốt đâu! Mày sẽ có kết cục hệt như mẹ mày!”

Tài xế chán ghét nói: “Anh Bạch Dương, nếu anh còn chửi bới cô gái này nữa, có lẽ kết cục của anh sẽ không chỉ đơn giản là sa thải thôi đâu.”

Hiển nhiên bố tôi đều rất kiêng kị tài xế và tổng giám đốc Tô, nhưng ông cũng vẫn giận dữ, nhìn tôi vài lần, cuối cùng giậm chân bỏ đi mất.

Tôi lau nước mắt nhìn Bạch Dương tức tối đi xa, trong lòng hoang vắng.

Bố ruột của tôi, lại nguyền rủa tôi ngay vào lúc này.

Mà tổng giám đốc Tô kia cũng lập tức buông tôi ra, ghét bỏ rút khăn giấy ra lau tay rồi ném xuống đất.

Tâm trạng của loại con nhà quyền thế này đều diệu kỳ vậy đó, vừa mới chẳng hiểu sao lại ôm tôi rồi trút giận thay tôi, trở mặt một cái lại thành ghét bỏ —— nhưng dù sao người ta cũng đã giúp tôi, tôi cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Anh ta nói: “Nhớ kỹ món nợ này, tôi sẽ đòi lại sau.”

Sau đó anh ta bỏ đi mà chẳng ngoái đầu lại.

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta, nghĩ thầm quả nhiên tầng lớp tư bản sẽ không vô duyên vô cớ giúp ai cả.

Lần trước nói sẽ đòi nợ, ngày hôm sau đã cưỡng hiếp tôi.

Lần này cũng nói nợ, rồi sẽ dùng cách thức nào để đòi về?

Tư bản quá độc ác.

Cuối cùng tôi cũng thỏa mãn rời khỏi Điện tử Thanh Phong.

Buổi tối tan tầm về nhà, tôi lo lại bị người chặn nên xin nghỉ sớm ra khỏi công ty, nhưng vẫn gặp được đám lưu manh thu nợ chuẩn bị tới chặn tôi ở chỗ giao lộ.

Tôi tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy rồi, hoảng sợ đi không chọn đường, lúc ấy liền chạy vào bãi đậu xe bên cạnh.

Đám lưu manh vẫn bị kinh động.

Bọn họ ầm ĩ đuổi theo.

Hỏng rồi hỏng rồi, giờ phải chạy đi đâu đây, tất cả đều là xe, trốn chỗ nào cũng có thể bị tìm ra.

Tôi đang chạy loạn khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Cadillac.

Cửa xe buồng lái còn mở.

Tôi lập tức chạy về phía chiếc xe đó, lên ghế sau đóng cửa ngồi xuống, mới ngẩng đầu nhìn về phía tài xế.

Tô Thanh Phong.

Anh ta đang ngồi ở ghế lái gõ máy tính bảng, hai mắt nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm vào tôi.

Lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, tôi chắp tay trước ngực không ngừng cầu xin anh ta: “Xin ạn xin anh, nếu tôi mà bị bắt được có lẽ sẽ bị đánh chết mất. Xin anh đấy.”

Tô Thanh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thoáng thấy đám lưu manh kia.

Anh ta nhấp môi nói: “Thủ đoạn bây giờ ngày càng thú vị.”

Hả?

Tôi không có thời gian truy hỏi anh ta, vốn đã vô cùng sợ hãi rồi, đành phải tiếp tục cầu xin anh ta: “Cứu tôi với, xin anh đấy, không phải là tôi nợ tiền.”

Mấy tên lưu manh kia đã tiến tới.

Một người tromg đó đá vào chiếc xe: “Cút ra đây! Đừng có trốn trong đó. Nếu không tao đập vỡ xe.”

Có lẽ là ảo giác của tôi, Tô Thanh Phong tôi thấy hôm nay hơi khác so với khi tôi và bố gặp anh ta trước cửa công ty, bây giờ có thêm vài phần khinh thường.

Có lẽ anh ta khinh thường đám lưu manh này, dáng vẻ trông cũng ngông nghênh hơn nhiều.

Anh ta đi xuống xe, lười nhác chống cửa xe: “Cút, nếu không tôi đâm chết mấy người.”

Đám người kia đều cười: “Chỉ bằng mày hả —— Đồ ngu, có biết bọn tao là ai hay không?”

Tô Thanh Phong kéo bộ âu phục đắt tiền, một lần nữa ngồi về trong xe, đóng cửa xe lại.

“Ngồi cho vững.” Anh ta mở miệng, sau đó vặn chìa khóa.

Phải nói rằng một loạt động tác này của anh ta vô cùng đẹp trai.

Trái tim thiếu nữ của tôi lập tức bị kích hoạt.

Tôi cuống quít ngồi vào vị trí, buộc chặt đai an toàn, chiếc xe đã ầm một tiếng khởi động.

Có lẽ mấy người kia không ngờ Tô Thanh Phong thật sự dám làm vậy, họ giơ gậy bóng chày lên ——

Nhưng mà Tô Thanh Phong đã hung hăng lùi xe về sau, sau đó nhấn mạnh chân ga.

Những cây gậy bóng chày đó không đánh trúng xe, người cầm nó còn bị chiếc Cadillac đâm cho văng đi.

Bởi vì không đóng cửa sổ nên tiếng động cơ ầm ầm cứ vang lên không dứt bên tai, xe chúng tôi nhanh chóng lái ra khỏi bãi đỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK