Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nghĩ thầm anh giả vờ làm gì.

Lúc trước chỉ có mình Lâm Hải còn có thể đánh thắng, bây giờ có tới mười mấy người, anh đùa tôi à anh trai!

Sau đó tôi mới biết mình lầm rồi.

Hình như Tô Thanh Phong từng tập võ, anh ta nhanh chóng hạ gục mấy tên, những tên khác lập tức xông lên, định ỷ đông hiếp yếu.

Đương nhiên, ý định này không thành công.

Đám người này rất nhanh bị đánh gục sau đó.

Là rất nhanh...

Tôi được trải nghiệm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Tô Thanh Phong ôm tôi vào trong lòng, còn lấy từ trong túi ra một que diêm ngậm lên miệng, trông rất giống anh hùng.

Anh ta giẫm lên người tên đầu trọc: “Đòi tiền ai đấy, không biết tự lượng sức.”

Sau đó ôm tôi đi.

Tôi quay đầu lại nhìn mấy người kia, nghĩ thầm, Tô Thanh Phong có thể dọa được bọn họ à?

Tôi chỉ vào mấy cái túi to phía sau nói: “Đồ của tôi.”

Anh ta nói tôi không cần để tâm, sẽ gọi người đưa tới nhà anh ta.

Tôi lập tức ngớ ra: “Đưa tới nhà anh?”

“Đúng vậy, chẳng phải cô đang muốn chuyển tới nhà tôi ở à?”

Tôi đẩy anh ta ra: “Ai tới nhà anh cơ? Anh bớt ảo tưởng đi, tôi tới ở nhà bạn cơ mà, mỹ nam tử u buồn.”

Anh ta nhíu mày, hiển nhiên không thích cách gọi của tôi: “Mỹ nam tử cái đíu gì cơ!”

Tôi trợn mắt lườm anh ta, quay lại xách đồ lên, sau đó đi tìm nhà bạn.

Tô Thanh Phong đi theo tôi suốt quãng đường, một bước không rời.

Tôi đếm từng căn một, lúc đếm tới căn thứ ba thì dừng lại.

Anh ta đi phía sau cười nhạo tôi: “ Đã giả vờ thì phải cho giống một chút đấy!”

Tôi nhập mật khẩu Chu Hiểu đưa, bụng nghĩ chưa biết ai cười ai.

Kết quả cửa không mở.

Mẹ nó thật xấu hổ.

Tôi hết cách, đành gọi điện thoại cho Chu Hiểu.

Nhưng Chu Hiểu không nhận.

Tình huống này là sao!

Tôi quay đầu lại, vẻ mặt Tô Thanh Phong như đang nói "biết ngay mà!", khinh thường nhìn tôi: “Giả vờ đi, cô giả vờ tiếp đi!”

Tôi mặc xác anh ta, xách theo túi lớn túi nhỏ chuẩn bị về phòng trọ.

Tô Thanh Phong tiện tay xách đồ của tôi lên, sau đó đi về hướng ngược lại: “Bạch Băng cô được lắm, bên cạnh tôi chưa có ai giả vờ giỏi như cô đâu. Chỉ cần cô tìm đến cửa nhà tôi là tôi sẽ cho cô vào, cô giả vờ cái gì mà giả vờ.”

Tôi đuổi theo anh ta muốn lấy lại đồ, nghe vậy, tôi lập tức nói: “Không phải anh ở trong khách sạn à, sao tôi biết nhà anh ở đây?”

Vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ: “Ai mà biết các cô dùng cách gì, lần nào cũng tìm được nhà tôi. Muốn trốn cũng không xong!”

“Tôi không phải bọn họ!”

Anh ta nhún nhún vai: “Ai cũng nói vậy.”

Tôi…

Nhà Tô Thanh Phong chỉ cách nhà Chu Hiểu một căn.

Đến nơi, anh ta mở cửa đi vào, rồi ném đồ của tôi xuống như ném rác.

Sau đó xoay người, vác tôi lên vai.

“Bạch Băng, nói chứ, body cô ngon lắm……”

Tôi không kịp phản ứng, đã bị anh ta ném xuống sô pha.

Tối hôm đó tôi coi như cũng có chỗ dừng chân, còn là một chỗ dừng chân rất đặc biệt!

Nhưng lạ chỗ nên tôi không thể ngủ được.

Ban đêm tôi trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, trằn trọc bứt rứt.

Ngày hôm sau, hai mắt đã thâm quầng.

Tôi nhìn vết thương trên cổ, không biết đã được băng lại từ khi nào. Có lẽ là Tô Thanh Phong làm.

Lúc tỉnh dậy, Tô Thanh Phong đã ở dưới tầng.

Có một người phụ nữ đang ngồi trong lòng anh ta.

Phụ nữ?

Tối hôm qua còn có người khác ở đây?

Tôi lập tức chạy lên trên.

“Bạch Băng! Chạy cái gì, xuống dưới.”

Tô Thanh Phong gọi tôi lại.

Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, trông rất quen.

Đây không phải là nữ minh tinh mới debut gần đây sao?

Người phụ nữ kia nhìn tôi không cảm xúc, giọng chế giễu: “Gần đây anh đổi khẩu vị à? Loại này... là khẩu vị gì?”

Tô Thanh Phong mở lớn hai tay dựa vào sô pha: “Loại này tôi chưa thử qua bao giờ.”

Anh ta chế nhạo: “Tôi còn đang đợi cô ta hiện nguyên hình này. Em xem, đến giờ vẫn giữ vẻ ngoan hiền, chậc...”

Cảm giác như một miếng thịt nằm trên thớt.

Sau đó là cảm giác như bị lột sạch quần áo, vì dò dét từ trong ra ngoài.

Điều khiến tôi thấy khó chịu hơn cả là, tối hôm qua, Tô Thanh Phong là định quan hệ tập thể hay sao?

Càng nghĩ càng tức giận.

Vừa khéo Chu Hiểu gọi tới.

Tôi trừng mắt nhìn Tô Thanh Phong, rồi nhận điện thoại.

Có lẽ Chu Hiểu đang chuẩn bị đi ngủ: “Đang ở ngoài biển nên không nhận được cuộc gọi.”

Tôi nói mình không mở được cửa.

Cô ấy nói: "Vậy à, vậy chắc là đổi mật khẩu rồi, cậu thử lại số này: XXX.”

Tôi đáp: "ừ".

Sau đó xỏ dép của Tô Thanh Phong vào rồi chạy tới biệt thự nhà Chu Hiểu.

Lần này, mở được!

Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tên khốn Tô Thanh Phong kia rồi.

Lúc trở về lấy đồ, tôi lại cảm thấy không đúng lắm.

Mẹ nó, vậy chẳng phải tôi sẽ luôn ở trong tầm mắt của anh ta à!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK