Bố tôi quyết tâm, ngay cả gặp tôi một lần cũng không chịu. Cuối cùng tôi vẫn không chờ được ông đi ra.
Buổi tối, tôi mỏi mệt lê thân trở về, một mình đứng ở ven đường, hệt như du hồn.
Có một lần tôi đã nghĩ tới việc đi chết, cuộc sống như vậy, còn có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng khi đứng ven đường nhìn dòng xe cộ, tôi lại sợ hãi.
Có đau không?
Có phải sẽ rất đau không?
Tôi ôm đầu gối khóc tức tưởi.
Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất ngoan, ít khi làm bố mẹ phải nhọc lòng. Lúc đi học đạt thành tích tốt, thi đậu vào trường cấp ba tốt, vào đại học tốt, không có một nơi nào khiến người khác thất vọng.
Lúc còn học đại tôi đi làm thêm ở trường, luôn nghĩ muốn làm giảm bớt gánh nặng trong nhà, cũng rất ít khi hỏi xin tiền sinh hoạt. Công việc sau khi tốt nghiệp cũng là tự tôi tìm lấy, không hề khiến người nhà lo lấy nửa phần. Ngay cả Lâm Hải, cũng là một ứng cử viên khá được lòng người khác. Bố tôi còn khen người con rể này ra mặt.
Khi đó, tất thảy đều hạnh phúc hệt như mộng ảo.
Tôi sai ở đâu?
Nhiều năm như vậy, tôi làm sai cái gì?
Chẳng sai gì hết, nhưng lại chẳng ai cần tôi. Tại sao tôi lại phải chết?
Nỗi uất hận của tôi đã tích tụ tới cực hạn.
Ngày hôm sau.
Tôi vẫn tới công ty bố tôi làm để tìm ông ấy.
Bảo vệ vẫn ngăn tôi lại không cho vào.
Tôi đứng đó không nói một lời, bảo vệ không cho tôi vào, tôi bèn đứng mãi trước cửa.
Bố tôi làm việc trong một công ty điện tử, năm ấy muốn vào loại công ty thế này là rất khó, bố tôi là sinh viên đại học hiếm hoi của thời đại đó, nhờ khả năng trời phú cho mà ông ấy mới vào được công ty này, hiện giờ thu nhập của ông rất khá giả. Những năm đầu điều hòa chưa thông dụng, nhà tôi đã lắp một cái điều hòa rồi, trở thành gia đình được mọi người trong tiểu khu ngưỡng mộ.
Có lẽ chính vì vậy nên bố tôi mới bị người phụ nữ hàng xóm đào đi mất.
Công ty điện tử này sợ để lộ thông tin, nên không cho phép người khác đứng trước cửa.
Bảo vệ đuổi tôi rất nhiều lần, tôi cũng mặc xác người ta, ngồi thẳng luôn xuống đất.
Bảo vệ không còn cách nào, đành gọi điện thoại vào trong.
Bố tôi mới bị ép phải chạy ra ngoài.
Nhìn thấy tôi, ông sầm mặt nói: “Mày tới làm gì? Ai kêu mày tới công ty tao làm ầm làm ĩ?”
“Thế con phải tìm ai? Mẹ thì chẳng liên hệ được, bây giờ ngay cả con gái ruột của mình mà bố cũng không thèm hỏi han hả? Bố còn cố ý lăng mạ con cùng với người khác!” Tôi lập tức chất vấn ông.
Ông che chở cho đôi mẹ con kia: “Cái gì gọi là người khác? Đó là mẹ kế của mày! Một sinh viên có văn hóa như mày, chẳng lẽ còn không biết gọi một tiếng dì à?”
Nghe xong, lòng tôi lạnh thấu.
Đây là bố ruột của tôi sao?
“Sao lúc đứa con gái kia khoe mẽ với con bố lại không nói cô ta vô lễ nhỉ? Cô ta không phải sinh viên chắc?” Nói rồi nước mắt lại tuôn rơi.
Bố tôi lại mắng tôi: “Khóc cái gì mà khóc, mày cho rằng bây giờ bọn mày khóc là có thể khiến tao đổi ý à? Tao nói cho mày biết, Bạch Băng, kêu mẹ mày thành thật lại một chút!”
Tôi nghe vậy thì sốt ruột, nói nửa ngày, ông lại cho rằng tôi tới vì mẹ.
Tôi chỉ vào ông nói: “Mẹ con đã mất tích hai ba ngày rồi, con vốn không liên lạc được với bà. Bà còn đi vay nặng lãi đây này. Đám cho vay nặng lãi đã tới tận nhà thuê tìm con rồi, gần nửa đêm con về suýt bị dọa chết đấy bố có biết không?”
Tôi cho rằng ít ra bố vẫn còn chút quan tâm tới tôi, nhưng ông hoàn toàn không nghe lọt câu đám vay nặng lãi tìm tới tận nhà thuê của tôi.
Ông chỉ tay vào tôi rồi mắng: “Mất tích? Mất tích càng tốt! Mày chuyển lời cho mẹ mày đây, bà ta có thắt cổ tự tử cũng vô dụng thôi! Hai con tiện nhân là mày với mẹ mày vẫn luôn câu kết với nhau lừa gạt tao, giờ còn đứng đây giả vờ với tao làm gì? Mày nói xem bao năm tao nuôi mày khôn lớn như vậy, mày và mẹ mày không làm tao thất vọng à?”
Nước mắt liên tục trượt xuống, bố tôi lại hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ lo mắng chửi tôi, chửi đến nỗi không ngước nổi đầu.
Tôi nói tôi đâu có làm sai cái gì, ông lại nói tôi làm liên lụy, nói tôi là đồ vô ơn.
Cuối cùng tôi chẳng thể nói nên lời câu nào nữa, đứng ở đằng đó bật khóc.
Bố tôi lại hệt như đang đối xử với một người xa lạ, ông không chỉ kêu bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, mà sau đó còn trực tiếp tới nắm chặt cánh tay tôi kéo tôi ra ngoài.
Tôi như con chó bị vứt bỏ, sắp sửa bị ném ngay ra khỏi cửa, liều mạng túm cạnh cửa công ty không chịu đi, liều mạng khóc.
Tôi cũng không biết mình khóc cái gì nữa.
Lúc này cổng lớn mở rộng, bảo vệ đứng dậy nghênh đón.
Bố tôi cũng ngừng lại theo, nhìn ra phía ngoài cửa.
Một chiếc Bugatti màu bạc lái vào.
Ánh mắt bố tôi vô cùng sùng kính, còn mang cả chút sợ hãi.
Tôi nghĩ thầm chắc chắn người ngồi trong là nhân vật có cấp bậc lãnh đạo đây.
Lúc này cửa sổ xe hạ xuống, tài xế hỏi bảo vệ: “Sao lại thế này?”
Bảo vệ lập tức chạy tới nói: “Có người tới gây sự ở cổng, giờ người có thể giải quyết đã xuống rồi.”
Bố tôi hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, chắc là chê tôi khiến ông mất mặt. Ông nói với tài xế như con chó xum xoe: “Tôi sẽ giải quyết, chuyện nhà, chuyện nhà thôi ấy mà.”
Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn ghế sau chiếc Bugatti này còn có người khác ngồi, và cũng chắc chắn là lãnh đạo của bố tôi.
Cửa sổ tối đen, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Bố tôi lại trợn mắt liếc nhìn tôi, hiển nhiên là có chút sợ hãi, thấp giọng nói với tôi: “Bạch Băng, con về trước đi, rồi chúng ta liên hệ sau, con mà cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ chẳng được chỗ tốt nào đâu.”
Tôi nghĩ trái phải cũng không biết phải làm sao, nhưng có một điều tôi biết rõ, rằng nếu hôm nay tôi rời khỏi cánh cổng này, ngày mai đến, Bạch Dương vẫn sẽ làm như không thấy tôi.
Tôi nhìn bố tôi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tôi hỏi ông: “Bố, lần sau con tới còn có thể tìm được bố chắc? Cho dù mẹ con có lỗi với bố, nhưng con không phải con ruột của bố ư? Bố nhẫn tâm để con bị người khác coi khinh như vậy sao? Hai người ly hôn, đám vay nặng lãi theo dõi con! Vấn đề của hai người thì tự đi mà giải quyết, sao lại liên lụy con vào? Chưa từng có ai hỏi con sống thế nào, hai người có thấy mình là người bố người mẹ đủ tư cách không?”
Tôi đã không còn đường lui rồi.
Tôi cho rằng ít ra bố sẽ để ý đến tôi.
Nhưng có lẽ tôi đã nghĩ sai.
Tôi muốn bỏ đi, rồi cuộc cãi vã này sẽ trở nên vô nghĩa.
Lúc này, cửa sổ ghế sau của con Bugatti hạ xuống.
Tôi tinh mắt thấy được người đàn ông ngồi phía sau.
Tên khốn hiếp đã hãm hiếp tôi!