Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?” Vương Ninh và Tô Y đều kêu lên.

Tôi cũng ngẩn ra.

Từ nhỏ đến lớn tôi đã đánh người bao giờ, toàn là bị đánh thôi.

Đặc biệt là lúc này, bảo tôi đánh người, đánh cái con khỉ ấy.

Tôi lùi về sau.

Tô Thanh Phong đẩy tôi một cái: “Trốn cái gì, người phụ nữ của tôi không được phép yếu đuối như cô!”

Tuy nhìn hai người kia là tôi lại hận không thể trả hết số bạt tai, nhưng bảo ra tay, tôi lại có chút sợ hãi.

Tô Y kêu lên: “Thế này không công bằng, anh đã đánh rồi, dựa vào đâu mà cô ta được đánh bọn tôi tiếp?”

Vương Ninh kéo Tô Y định rời đi.

Tô Thanh Phong lạnh lùng nói: “Các người đi thử xem.”

Hai người nghe tiếng dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn Tô Thanh Phong.

Sắc mặt Tô Thanh Phong trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Trước khi ra tay đánh cô ấy, sao không hỏi xem cô ấy là ai, coi tôi là không khí chắc? Hai người chui từ đâu ra mà muốn ngồi lên đầu tôi? Gan lớn thật đấy!”

Có không ít người đứng xem, đều mắng Vương Ninh và Tô Y.

Tô Thanh Phong lại đẩy tôi: “Đang nói cô đấy, đánh đi, tôi đếm đến ba, cô không đánh, thì để tôi đánh cô!”

Anh rất nghiêm túc, đẩy tôi đến trước mặt Vương Ninh và Tô Y.

Tôi nhìn hai người, đột nhiên nhớ tới bố.

Nếu thật sự đánh họ, chắc chắn khi quay về bọn họ sẽ trút hết sự tức giận lên người bố tôi.

Vậy bố tôi sẽ rất khó xử.

Lo lắng cho bố nên tôi không thể đánh xuống một cái nào.

Tôi quay đầu nhìn Tô Thanh Phong: “Tôi không nhớ mình bị đánh bao nhiêu cái.”

Tô Thanh Phong trừng mắt: “Vậy mỗi người mười cái.”

Tôi ồ một tiếng, nhìn bộ dạng dữ tợn của Vương Ninh, Tô Y nhìn Tô Thanh Phong không cam lòng, vô cùng oan ức.

Tôi giơ tay tát mỗi người một cái.

“Đối xử với bố tôi tốt một chút. Tôi không phải các người, không thể làm ra những việc xấu xa như các người." Nói xong, tôi quay đầu lại nói với Tô Thanh Phong: “Số còn lại anh đánh tôi đi.”

Tô Thanh Phong mở lớn hai mắt" “Bạch Băng, cô...”

Tôi không nói gì, cúi đầu chờ anh ta ra tay.

Hiển nhiên anh ta có chút tức giận, vươn tay túm lấy tôi đi đến trước mặt hai người kia, hung hăng đánh xuống mấy cái, hung dữ nói: “Cút đi, coi như hôm nay các người mạng lớn.”

Tới đó hai người mới bỏ đi cùng đám người đứng xem.

Tô Thanh Phong thấy hai người đi rồi, mới vung tay hất tôi vào tường: “Con mẹ nó tôi mà còn giúp cô nữa thì tôi có bệnh.”

Nói xong anh ta xoay người đi mất.

Tôi nhìn anh ta đi xa, trong miệng lẩm bẩm tiếng cảm ơn.

Chỉ là, dù sao cũng sẽ liên lụy tới bố tôi, tôi không thể tuyệt tình như anh ta được.

Trên đường, Bạch Dương gọi điện thoại cho tôi.

Cho rằng Vương Ninh và Tô Y đã mách chuyện với ông rồi, tôi bình thản nhận điện thoại.

Bạch Dương hiển nhiên vẫn chưa biết chuyện tôi với Vương Ninh và Tô Y, châm chọc nói: “Có biết bây giờ tao đang đi làm ở đâu không? Có biết tao kiếm được bao nhiêu tiền một tháng không? Nói ra chắc mày sẽ sợ chết! Bạch Băng, mày và mẹ mày muốn hại tao á? Bọn mày nghĩ nhiều quá! Mày đi nói cho mẹ mày, đạo trời luân hồi, chẳng ai thoát được đâu!”

Hóa ra vẫn chưa biết chuyện của Tô Y và Vương Ninh.

Tôi yên lòng. Nhưng cũng lười nói lời vô nghĩa với bố, nên trực tiếp cúp điện thoại.

Về sau tôi gọi điện cho con gái nhà chú mới biết chuyện, sau khi bố tôi bị Điện tử Thanh Phong sa thải, đáng lẽ sẽ chẳng ai dám nhận vào làm, nhưng không hiểu sao, hình như Điện tử Thanh Phong đã quên mất rằng Bạch Dương là bị đuổi việc nên trong hồ sơ chỉ ghi ông từ chức.

Bạch Dương tìm được một công việc vô cùng tốt, tiền lương còn gấp đôi khi trước, trở thành cố vấn.

Cúp điện thoại xong, tôi đứng ở ven đường một hồi, muốn khóc.

Trong khoảng thời gian này ông có nghĩ tới đứa con gái là tôi không? Có lẽ ông sẽ chẳng bao giờ biết, ông ấy không nhận tôi, tôi lại không thể không nhận ông.

Trên đường về, tôi nghĩ về tình hình hiện tại của mình, nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.

Tôi nhớ tới Chu Hiểu, không biết cô ấy đã về nước chưa, tôi có thể ở nhờ vài ngày.

Thế mà tôi lại quên mất cô ấy.

Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho cô, mãi vẫn không có ai bắt máy.

Đang thất vọng chuẩn bị về phòng trọ, bỗng Chu Hiểu gọi điện tới.

Chu Hiểu lười biếng nói: “Làm sao vậy, cuối cùng cũng nhớ tới chị đây hả, đồ không có lương tâm này.”

Tôi nói: “Chu Hiểu, cậu mà còn không cứu tôi nữa, tôi sẽ chết ở đây mất.”

Chu Hiểu lập tức lên tinh thần.

Tôi kể cho Chu Hiểu nghe một số chuyện xảy ra gần đây, về tên khốn Lâm Hải rồi chuyện bố mẹ tôi ly hôn.

Tất nhiên không nhắc tới chuyện đáng xấu hổ mà mẹ tôi đã làm ra.

Chu Hiểu tức giận quát to qua điện thoại, bảo sao tôi không nói cho cô ấy biết sớm, chắc chắn cô ấy đã có thể trút giận sớm giúp tôi rồi.

“Cậu ở nước ngoài mấy năm chưa về rồi, xin cậu giúp thì khó quá.”

Chu Hiểu bảo tôi tới thẳng nhà cô ấy và nói cho tôi biết mật khẩu nhà mình.

Cuối cùng cũng có nơi để đặt chân, a di đà phật!

Tôi vội vàng trở về phòng trọ thu dọn đồ đạc, xách đồ đi xuống.

Kết quả vừa đi xuống đã thấy Tô Thanh Phong.

Tôi hơi giật mình, không ngờ lại gặp anh ta.

Đầu óc tôi vẫn đang rối bời, dường như gần đây rất hay chạm mặt anh ta, chẳng phải mới nãy anh ta vừa nói là mặc kệ tôi à, sao vẫn đến đây?

Sớm biết vậy vừa nãy ở khách sạn đã kêu anh ta đưa tôi đi cùng.

Tôi gọi một câu: “Tô thiếu gia?”

Anh ta nhìn tôi một cái, không lên tiếng.

Nhiều đồ quá, lúc xách đến gần Tô Thanh Phong, vô tình quai xách bị đứt.

Đồ rơi hết xuống đất, Tô Thanh Phong ngồi xuống, cùng nhặt đồ lên với tôi.

Thấy tôi đang luống cuống, hỏi: “Chuyển nhà?”

Tôi gật đầu.

Anh ta không nói gì, sau khi đã nhặt hết đồ lên, anh ta lại hỏi: “Dọn đi đâu?”

Tôi nhìn anh ta, nghĩ thầm anh ta muốn đưa tôi đi à?

Chỉ là cảm thấy anh ta không đúng lắm, hình như tâm trạng không được tốt. Tinh thần khác hoàn toàn với khi ở cửa khách sạn, lại là một dáng vẻ u buồn.

Tôi cẩn thận nhìn anh ta, nghĩ thầm anh thay đổi cũng nhanh thật đấy.

“Chuyển tới phố Thứ Bảy, biệt thự thứ ba.” Tôi trả lời theo đúng sự thật: “Hay là anh cho tôi đi nhờ luôn đi, đồ của tôi hơi nhiều.”

Anh ta lại thẳng thắn nói: “Không được.”

Mẹ nó, nói cả buổi cuối cùng không cho đi nhờ à?

Tôi cúi đầu, không nhắc lại nữa, chỉ nói với anh ta: “Dù sao thì, chuyện trước cửa khách sạn vừa rồi rất cảm ơn anh.”

Anh ta không nói gì, đứng lên nhìn lên.

Lần nào anh ta cũng tới đây nhìn cái gì?

Chủ yếu là mỗi lần nhìn lên lầu, dường như tâm trạng anh ta đều không tốt, không còn dáng vẻ lưu manh ngông cuồng kia nữa.

Rốt cuộc trên lầu có thứ gì làm anh ta để ý?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK