Tôi không biết tại sao mình khóc, cũng không biết tại sao mình đau lòng, chỉ là trong lòng thấy khó chịu, khó chịu muốn khóc.
Ngày mưa thế này dường như khiến tôi trở nên buồn bã, làm tôi cảm thấy muốn khóc.
Đợi một hồi, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại phía trước.
Tôi lau nước mắt, mưa quá lớn, tôi chỉ có thể nhìn thấy thân xe có màu bạc, sau đó tôi mới kịp nhận ra đây là chiếc xe Maybach của Tô Thanh Phong.
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, Tô Thanh Phong ngồi bên trong, lớn tiếng nói: “Ngơ ra đấy làm gì, còn không mau lên xe!”
Tôi nghe vậy thì vội vàng mở cửa lên xe.
Người tôi ướt đẫm, tuy có ô nhưng vẫn bị ướt.
Tô Thanh Phong nói: “Không biết hôm nay đổ mưa to à? Nhìn cô đi, ngu ngốc.”
“Sao anh lại trở lại? Chẳng phải vừa nãy anh đi rồi à?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta nhíu mày: “Đi rồi cái gì? Cô bị xối mưa đến váng đầu à?”
Tôi nhìn anh ta, đầu óc hơi loạn.
Trong lòng giận anh ta vì ban nãy đã lạnh nhạt với tôi, giờ không có gì muốn nói với anh ta cả.
Đúng là đồ bệnh tâm thần.
Tôi không nói lời nào, anh ta cũng không nói gì.
Bầu không khí cả chặng đường vô cùng nặng nề, mãi tới khi đến trước cửa biệt thự, anh ta mới kéo tôi xuống.
“Sao không đưa đến nhà tôi, tôi không muốn đến nhà anh.” Tôi lập tức phản kháng.
Anh ta lại cười hung dữ: “Cô đã lên xe tôi rồi mà còn mong có thể chạy thoát hay sao?”
Sau đó anh ta khiêng tôi lên vai, mang thẳng vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, anh ta xé rách bộ đồ ướt đẫm của tôi, ấn tôi lên tường không ngừng gặm cắn.
Tôi bị anh ta áp chế, không thể cử động, trong lòng có chút buồn bã, tức giận muốn mắng anh ta là đồ lật mặt, cuối cùng vẫn không nói gì.
Một đêm này anh ta lại ăn sạch tôi.
Ban đêm tôi vô cùng mệt mỏi, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau thức dậy, trong nhà đã không còn ai, không biết Tô Thanh Phong rời đi lúc nào rồi, chỉ để lại một bộ quần áo trên giường, là bộ đồ tôi mặc đi làm.
Tôi nhìn thoáng qua, nghĩ thầm bây giờ đối xử với tôi khá tốt đấy chứ.
Tôi mặc quần áo, sau đó đi làm.
Trên đường đi tôi gửi cho Tô Thanh Phong một tin nhắn: “Cảm ơn quần áo của anh.”
Chỉ là Tô Thanh Phong vẫn không trả lời cái tin nhắn này của tôi.
Tại sao giờ anh ta lại lạnh lùng thế rồi?
Cầm điện thoại, cả một ngày tôi đều không lên tinh thần được.
Đầy đầu đầy óc đều là Tô Thanh Phong.
Trong khoảng thời gian này, tôi liên tục chạm mặt anh ta.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì, tại sao có lúc vồn vã như lưu manh, có lúc lại vô cùng lạnh nhạt thế?
Tôi sắp bị anh ta làm cho phát điên rồi.
Ngày hôm sau đi làm.
Không biết có chuyện gì mà con đường đến chỗ làm của tôi bị tắc.
Mắt thấy đã sắp muộn giờ, xe buýt thì vẫn đứng im không di chuyển.
Vài người tiến lên hỏi mới biết đây là chuyện do tên con nhà giàu nào đó ở phía trước gây ra, họ chặn một chiếc Lamborghini ở bên đường, bịt kín luôn cả đường, mãi vẫn chưa rời đi.
Tài xế bảo nếu chúng tôi vội thì cứ xuống xe, qua chỗ đèn xanh đèn đỏ kia tự gọi xe khác.
Tôi bèn thuận thế đi xuống.
Đi về phía trước, mới biết có không ít xe đỗ chặn ở bên kia, còn có một vòng người vây quanh xem trò vui.
Vài người đằng đó liên thanh la lên, đám người bên ngoài chúng tôi lập tức tò mò muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Tôi đi theo mọi người, chạy chậm qua đó, xuyên qua vòng vây đông nghịt, cuối cùng cũng thấy được nhân vật chính ở trong.
Lúc này có một người mặc âu phục giày da lai láng đứng giữa, vây quanh anh ta là một vòng hoa tươi được xếp thành hình trái tim, trên tay anh ta cũng cầm một bó hoa lớn, ở giữa bó hoa có một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc xe bị cản ở bên trong đúng là Lamborghini, có một người phụ nữ đang ngồi trong đó, ăn mặc vô cùng quý phái, ngẩng đầu hưởng thụ tất thảy những lời ca ngợi.
Tôi nghe thấy không ít người vỗ tay nói bọn họ ở bên nhau đi.
Đúng vậy, tôi đã thấy rõ, người đàn ông cầu hôn là Tô Thanh Phong.
Người phụ nữ là một minh tinh đang hot, Diệp Hướng Vãn.
Trai tài gái sắc.
Vô cùng xứng đôi.
Tôi cứ mãi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim như bị thứ gì nghiền nát.
Tôi biết mình không thể vào được thế giới của Tô Thanh Phong, dù sao anh ta cũng có cuộc sống riêng. Cuộc sống của người thượng lưu đó làm sao tôi có thể lọt vào được?
Nhưng mà những khoảnh khắc kia, bộ dáng anh ta đứng dưới lầu căn nhà thuê nhìn tôi, bộ dáng anh ta khoanh tay…… Toàn bộ nhảy ra trong đầu tôi.
Lúc ấy nước mắt liền trượt xuống từ trong hốc mắt.
Tôi ngơ ngác nhìn Tô Thanh Phong đi đến trước mặt Diệp Hướng Vãn, lịch lãm quỳ xuống……
Nhiều người như vậy nên không ai nhìn thấy tôi khóc, thật tốt.
Có không ít người đang quay video, rất nhanh thôi sẽ xuất hiện đầy tiêu đề, tràn lan trên các phương tiện truyền thông.
Mà ngay cả dũng khí để mở chúng ra, tôi cũng không có.
Tôi hoảng loạn chạy ra khỏi đám người, xảy ra chuyện gì vậy?
Nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tại sao tôi lại khổ sở như vậy?
Tôi ngồi trên bồn hoa dưới lầu công ty, vừa lau nước mắt vừa gặm bánh quẩy.
Cuối cùng che miệng bật khóc.