Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao lại thế này, chuyện này là sao?

Những người ban nãy muốn chặn đường tôi, chắc hẳn cũng tới để đòi nợ nhỉ?

Nghĩ vậy, nhịp tim cũng đập nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Mẹ nó, tình tiết chỉ có trong TV này sao lại rơi xuống người tôi rồi?

Là ai nợ số tiền này?

Nếu những người này đã tới cửa đòi nợ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đến nữa thôi, tôi phải rời khỏi đây trước rồi nói gì thì nói.

Sau khi rời đi.

Tôi gọi điện thoại cho bố, đổ chuông được ba giây, ông trực tiếp cúp máy. Ông ấy đã lâu không nhận điện thoại của tôi rồi, có lẽ trong lòng còn đang ghét tôi lắm ấy.

Điện thoại của mẹ vẫn tắt máy, chẳng thể liên hệ được.

Một mình tôi, vừa không dám đi đường nhỏ cũng vừa không dám đi đường lớn.

Đường nhỏ sợ bị người ta cướp, đường lớn sợ bị nhận ra.

Cứ đi mãi, rồi tôi tức phát khóc.

Điều buồn cười hơn nữa là khi tôi sắp tới được nhà thuê rồi, giẫm phải vận cứt chó gì không biết mà lại gặp phải Lâm Hải.

Tôi còn ghét anh ta hơn cả đám đàn ông tới đòi nợ kia.

Anh ta có vẻ giật mình khi nhìn thấy tôi, không ngờ tôi lại đi về từ hướng ngược lại, lập tức tiến tới ngăn cản tôi.

“Bạch Băng? Bạch Băng, sao bây giờ em mới về? Em đã đi đâu? Em mới khóc à?” Dù sao anh ta cũng quen tôi được khá lâu rồi, có thể nhận ra tôi vừa khóc xong.

Tôi bị người ta đuổi phát sợ, giờ nhìn thấy Lâm Hải, cũng sợ bị anh ta chắn mãi trong ngõ không thoát ra được.

Có một chiếc Cadillac vừa lúc đỗ ven đường, trong xe có người ngồi.

Trong lòng tôi nghĩ có người là được rồi, kêu một tiếng cứu mạng ít ra cũng có người giúp báo cảnh sát. Tôi bèn bước lại gần chiếc Cadillac kia hơn.

Lâm Hải không ngừng hỏi tôi bị làm sao, sau lại nói với tôi rằng anh ta bị mụ đầu, không nên làm ra loại chuyện này như vậy, là đồ ti tiện kia quyến rũ anh ta, anh ta thật sự không động tâm, trước nay anh ta đều chưa từng nghĩ sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với tôi.

Tôi nghe phát ngấy cả rồi, sầm mặt không nói lời nào.

Tôi cứ mãi không để ý tới anh ta, có lẽ anh ta mất kiên nhẫn rồi, sắc mặt xanh mét, nhìn tôi hệt như nhìn kẻ thù vậy.

Tôi cũng không muốn để ý đến anh ta, chỉ cảm thấy sao thằng đàn ông này lại đáng ghét như thế chứ.

Cuối cùng anh ta thẹn quá hóa giận, nắm lấy cổ áo tôi ấn tôi lên tường, “Bạch Băng, đừng có mà kiểu cho cô mặt mũi cô lại không cần! Nếu không phải vì cô vẫn còn trinh, cô cho rằng tôi sẽ mặt dày mày dạn đi theo cô chắc?”

Bạn xem, khốn nạn chính là khốn nạn đấy, khốn nạn mà cần nhiều lý do vậy làm gì.

“Tôi thế nào thì liên quan gì đến anh?” Tôi hất tay anh ta ra, càng tiến lại gần chiếc Cadillac hơn.

“Bạch Băng, em ngoan ngoãn nghe lời anh đi, anh hứa vẫn sẽ đối xử tốt với em như trước đây. Nếu em cứ gây sự với anh thế này, đừng trách anh không nể mặt em!”

Anh ta đe dọa tôi, giọng lớn đến mức cả con ngõ đều có thể nghe thấy.

Tôi vẫn mặc kệ anh ta.

Anh ta nắm cằm tôi: “Ngoan, hôm nay đi theo anh, chưa biết chừng tâm trạng anh tốt còn có thể cưới em đấy.”

Vốn tôi đang buồn bã do vừa khóc cả một đường, nghe anh ta nói vậy tôi lại thấy buồn cười, là thật sự buồn cười chứ không phải dở khóc dở cười, tôi cười đến đau cả bụng.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta: “Lâm Hải, anh bỏ luôn ý định này đi, dù tôi có bán cho một ông già 80 tuổi, tôi cũng chẳng cho anh!”

Lâm Hải cười lạnh: “Chỉ bằng em? Còn ai muốn em nữa? Bây giờ có ai là không biết mẹ em đang đi bán thân bên ngoài đâu? Em còn tưởng là sẽ có người muốn một cái giày rách như em à? Có phải em vẫn chưa biết chuyện mẹ em thiếu tiền hút thuốc phiện nên đi vay nặng lãi không, bây giờ bà ta đang bị công ty cho vay truy tìm khắp thành phố đấy...”

Trái tim tôi như rơi xuống đáy vực, lần đầu tiên cảm thấy kinh khủng như vậy, sao lại thế được? Sao lại xảy ra nhiều việc như vậy được.

Bây giờ mới có bao lâu?

Bây giờ còn chưa qua hai tháng.

Tôi đứng ở đó, đầu hơi choáng váng, cả người không có lấy một chút sức lực.

Tôi chống lên chiếc Cadillac, thật lâu sau mới nhìn về phía Lâm Hải.

Đều là tại anh ta, tất cả đều là tại anh ta, nếu không phải anh ta ngoại tình với người phụ nữ khác, thì tôi vốn có thể sống rất tốt.

Giờ hết rồi, chẳng còn gì cả!

Lúc ấy tôi mới hiểu tại sao mẹ tôi lại sa đọa.

Tôi đi thẳng đến bên cạnh chiếc Cadillac rồi mở cửa sau ra, nói với người đàn ông ngồi bên trong: “Tôi là gái còn trinh, bán lần đầu cho anh, có muốn không?”

Tôi không chờ người đàn ông trả lời mà kéo cửa xe ra ngồi lên luôn, đè thấp giọng nói: “Giúp tôi chút đi, van xin anh...”

Tôi vốn cho rằng người đàn ông này ít nhiều gì cũng sẽ thương hương tiếc ngọc một chút.

Kết quả anh ta lại lạnh lùng nói: “Xuống xe.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK