Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi còn muốn hỏi chủ nhà, nhưng chủ nhà đã thu chìa khóa của tôi rồi, bảo tôi mau đi đi, đừng tiếp tục nữa.

Tôi biết ông ta không muốn nói thêm nên cũng không ép.

Sau khi chủ nhà rời đi, tôi lại nhìn quanh nhà vài vòng, vác vài thứ tôi muốn mang đi lên lưng.

Nói thật, tôi có chút không muốn trả phòng.

Chỉ có ở đây trông Tô Thanh Phong mới dịu dàng như vậy.

Ra khỏi căn nhà thuê này, anh ta sẽ biến thành một bộ dáng khác, một người khác.

Tôi đi một đường, một đường nghĩ ngợi, có phải tôi nên quan tâm anh ta một chút không nhỉ, dù sao lâu nay anh ta cũng quan tâm tôi rất nhiều rồi.

Nhưng tôi không cách thức liên hệ với anh ta.

Trở lại nhà Chu Hiểu, tôi lại dọn dẹp một thời gian dài, cuối cùng mới dọn hết được nhà cô ấy, dù sao vẫn luôn không có ai ở, tôi cũng không có thời gian mấy, nhà còn khá lớn.

Mệt mỏi một ngày, tận đến buổi tối.

Tôi đi tắm nước ấm, nghỉ ngơi trên cái giường ngủ hai mét của Chu Hiểu, nghĩ thầm về sau lại lần nữa làm người.

Nghĩ đến đây, ít nhiều gì vẫn có chút thương cảm.

Mẹ tôi, bố tôi với Lâm Hải, rõ ràng bọn họ làm rất nhiều điều sai trái, thế mà cuối cùng người bị thương lại là tôi.

Tôi quấn chăn tự nói với bản thân: “Bạch Băng, từ hôm nay trở đi, mày phải kiên cường lên, mày phải một lần nữa làm người, mày đừng có nhu nhược như trước đây nữa!”

Lật mình, khắp đầu đều là Tô Thanh Phong.

Thân thể cũng nóng lên theo.

Tôi lật trái lật phải, tự nhủ bản thân đừng nghĩ về anh ta nữa, nhưng vẫn không nhịn được.

Tôi lấy di động ra tìm một ít tin tức về anh ta trên mạng.

Xem vài cái, tất cả đều là tin tức tiêu cực, hôm nay người mẫu nào đó, ngày mai minh tinh nào đó, ngày sau nữa có thể là nữ streamer nào đó……

Không hề lặp lại.

Khác hoàn toàn với Tô Thanh Phong tôi thấy ở căn nhà thuê kia. Tất nhiên ngoài lúc ở căn nhà thuê, bộ dáng của anh ta đều giống hệt trên tin tức.

Có thể nào, một mặt này của anh ta chỉ thể hiện ra trước mặt tôi không?

Nghĩ đến đây, cả người tôi hơi nóng lên.

Nhưng sau đó tôi lại thở dài, tôi cảm thấy tôi nghĩ nhiều quá, tự luyến quá thể.

Mà cũng không tự luyến bình thường!

Tôi gõ gõ đầu, bảo bản thân đừng nghĩ lung tung.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Tôi liếc nhìn, thấy ở chỗ tin nhắn xác minh ghi thiếu gia Tô.

Thiếu gia Tô?

Tôi nhìn lầm hả?

Mở to hai mắt xem lại một lần nữa, cảm giác hệt như đang nằm mơ, thật sự là anh ta à?

Tôi áp điện thoại vào ngực, sau đó lại mở to mắt, thật sự là thiếu gia Tô.

Tôi ngay lập tức chấp thuận lời mời.

Trong ghi chú tin nhắn của thiếu gia Tô có số điện thoại của anh ta.

Tôi lập tức lưu dãy số điện thoại này lại.

Ôm điện thoại, tôi vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.

Lại quay vào WeChat, tôi có chút bối rối.

Tôi không biết phải mở đầu trò chuyện với anh ta thế nào.

Dù sao tôi cũng chẳng là gì của anh ta cả, phải bắt đầu trò chuyện với anh ta thế nào nhỉ. Bấy lâu nay, anh ta còn luôn cho rằng tôi là người dùng thủ đoạn muốn tiếp cận anh ta, còn cho rằng tôi đang giả vờ ngây thơ.

Ngẫm lại thấy cũng phải, đều là anh ta giúp tôi, tôi thì chẳng làm gì cả, anh ta cho rằng tôi giả vờ cũng đúng thôi.

Nhìn trái nhìn phải một hồi, tôi hoàn toàn bất lực.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chẳng gửi đi cái tin nhắn nào cả, cuối cùng còn mất ngủ.

Buổi sáng tôi dậy rất sớm, lấy điện thoại ra lại bắt đầu xem WeChat của Tô Thanh Phong.

Vào vòng bạn bè của anh ta kéo lại kéo, không có tin tức hữu dụng nào, nhưng có thể nhìn thấy không ít ảnh chụp hoa anh đào ở chỗ tiểu khu căn nhà thuê.

Lòng tôi nghĩ sao mình phải bối rối, vì vậy tôi quyết định gửi tin nhắn sang.

Đầu tiên tôi gửi tới một cái mặt cười, sau đó tôi viết một câu bên dưới: “Cảm ơn thiếu gia Tô đã giúp đỡ tôi lâu nay, thật sự rất cảm ơn thiếu gia Tô.”

Gửi đi rồi, nhưng cả một ngày tôi vẫn không nhận được câu trả lời của thiếu gia Tô.

Buổi tối, tôi nghịch điện thoại, ít nhiều gì vẫn thấy khó chịu.

Có lẽ anh ta chỉ coi tôi như một người khách qua đường.

Dù sao tôi cũng chỉ là người vừa hay ở cùng một căn nhà thuê trong cùng một tiểu khu với người trong lòng anh mà thôi.

Thứ hai đi làm.

Tôi mang theo đôi mắt gấu trúc, lúc đến văn phòng thì nhận được một bó hoa hồng, rất đẹp.

Không có card hay tên người gửi, tôi cũng không biết là của ai, lặng lẽ nghĩ trong lòng, cứ cho là của thiếu gia Tô đưa là được.

Nghĩ như vậy, tôi vui hơn không ít.

Buổi tối, tôi ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp.

Đồng nghiệp cũng là bạn tốt của tôi, là một cô nàng mập mạp tên Trần Thần, trông cũng xinh đẹp, chỉ là hơi béo thôi.

Trần Thần nói mời tôi ăn cơm, giúp tôi xua bớt đen đủi.

Tôi nói được, chỉ chờ những lời này của cô ấy thôi.

Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng tầm trung - cao cấp, gia cảnh Trần Thần bình thường, tiền lương cũng bình thường, nhưng với đồ ăn cô ấy chưa từng qua loa.

Lúc hai chúng tôi đến nơi thì đã kín chỗ.

Hóa ra còn phải đặt trước.

Trần Thần nói cô ấy cũng không biết phait đặt trước, đã tới nơi thế này bao giờ đâu.

Tôi bật cười ha ha. Cả hai chuẩn bị rời đi.

Lúc này Trần Thần lại chỉ vào cách đó không xa nói: “Ấy, cô nhìn xem, người kia có phải là giám đốc công ty chúng ta không, Tô Thanh Phong?”

Tôi nhìn sang, đúng rồi.

Có thể là do bình thường tôi cảm thấy quá tốt nên nhìn thấy anh ta, lúc ấy tôi bèn vẫy vẫy kêu lên: “Thiếu gia Tô, thật trùng hợp!”

Tô Thanh Phong hiển nhiên cũng nhìn thấy tôi.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến suy nghĩ chết tôi cũng có.

Thế mà anh ta lại mặc kệ tôi, đi thẳng qua bên cạnh tôi, như là chưa hề nhìn thấy tôi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK