Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày cuối tuần thứ hai.

Tôi nhân cơ hội đám lưu manh cũng nghỉ cuối tuần, chạy về phòng trọ lấy đồ đạc, sau đó trả phòng luôn.

Lúc đi xuống dưới nhà, trong lòng tôi vẫn muốn nhìn thấy Tô Thanh Phong.

Chỉ khi ở nơi này thì tôi mới được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Tô Thanh Phong, những lúc khác, anh khá là lưu manh.

Kết quả là không nhìn thấy Tô Thanh Phong nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Dương ở phía xa.

Đã gần nửa tháng không gặp, nhìn ông có sức sống hơn so với khi chung sống với mẹ tôi nhiều.

Đây chính là sức mạnh của tình yêu nhỉ?

Bạch Dương thấy tôi quay về, hỏi: “Bạch Băng, mày còn chạy tới đây, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên ngay cả dì mà mày cũng dám đánh hả? Bạch Dương, đời này tao đúng là bị mù nên mới nuôi mẹ mày suốt đời, đến tận bây giờ vừa tìm được cuộc sống mới thì mày lại muốn kéo tao xuống địa ngục!”

Ông tới đây để hỏi tội.

Tôi nhìn ông, hồi lâu sau mới đáp: “Bố, trong mắt bố thì con không còn gì khác nữa sao? Con mới là con gái ruột của bố! Bố có biết bọn họ đối xử với con như thế nào không?”

Hiển nhiên ông chỉ tin vào cặp mẹ con kia, ông chỉ vào tôi: “Đừng chơi trò tình cảm với tao nữa, tao biết mày sẽ nói như vậy mà! Bạch Băng, có phải chính mày đã gây chuyện ở công ty của tao, đã bảo người khác đánh dì của mày không?”

Lúc ấy mũi tôi cay cay, thiếu chút nữa đã bật khóc.

Gần đây tôi khóc nhiều quá, tôi không muốn khóc thêm nữa.

Tôi nói: “Bố, vậy bố có từng hỏi bọn họ đã làm gì con không? Khi ở cổng công ty, con không hề biết sẽ gặp Tô Thanh Phong, là bố không quan tâm tới con, nên con mới phải chạy tới công ty tìm bố.”

Cuối cùng thì tôi cũng không kìm được nước mắt: “Từ nhỏ đến lớn con chưa từng khiến mấy người phải khó xử, tại sao mấy người lại cứ ép con vào bước đường cùng chứ?”

Bạch Dương không quan tâm tôi nói gì, chỉ tay vào tôi mắng chửi một thôi một hồi, cũng chửi luôn cả mẹ tôi.

Tôi đứng đó khóc, đột nhiên nhìn thấy Tô Y và Vương Ninh chạy tới.

Tôi run lên, hỏi bố: “Bố dẫn bọn họ tới đây?”

Bố ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đã tươi cười chào đón: “Sao hai người cũng tới đây vậy? Anh thấy hôm nay trời nóng nực, không nỡ để hai mẹ con ra ngoài đường.”

Hai mẹ con từng bước đi tới, trợn trừng mắt lên với tôi, Vương Ninh nói: “Con điếm này đánh con gái của em, em tới đòi công bằng, không được hả?”

Vừa mới nói xong Tô Ninh đã nhảy dựng lên tóm lấy tay phải tôi.

Tôi từng bị bắt nạt nên biết không thể để rơi vào trong tay bọn chúng được, vậy nên đành lùi về sau, rút con dao trong túi xách ra.

Tô Y thấy vậy giật bắn người, trốn ra sau lưng bố tôi: “Chú xem kìa, nó có dao đó. Cô ta định giết người, bụng dạ quá xấu xa độc ác.”

Rốt cục thì Vương Ninh cũng là một con cáo già, biết tôi không dám ra tay. Bà ta đi tới, dùng một tay cướp đi con dao trong tay tôi, giơ tay định tát tôi.

Tôi tóm lấy tay bà ta, nói với bố: “Bố, chẳng lẽ bố dẫn người ngoài tới bắt nạt con như vậy sao? Chẳng lẽ bố không định nhận người con gái này nữa hả?”

Trên gương mặt bố tôi hiện rõ vẻ khó xử, chắc hẳn ông cũng sợ Vương Ninh đánh tôi nguy hiểm tính mạng.

Ông kéo Vương Ninh, nói: “Ninh này, em đừng làm như vậy, dù thế nào thì anh cũng biết Băng Băng không xấu, em đừng làm ầm chuyện này lên được không.”

Vương Ninh nhún vai, đẩy bố tôi ra, chỉ tay vào ông, mắng: "Anh giỏi lắm, theo em thấy thì anh không hề coi mẹ con em ra gì cả, con gái ruột của anh đánh mẹ con em thì được, con gái em đánh nó thì lại không được! Có còn công bằng nữa không!”

Tôi không phải là đối thủ của Vương Ninh, bà ta giật tay ra khỏi tay tôi, một cánh tay khác thì tóm tóc tôi, ấn tôi đập mạnh vào tường.

Tôi bị khống chế không thể cử động được.

Tôi đã định báo cảnh sát rồi nhưng bị giữ chặt không thể ấn điện thoại được.

Bạch Dương tỏ ra vô cùng khó xử, ông vẫn giữ chặt Vương Ninh, muốn kéo bà ta ra.

Lúc này Tô Y tham gia vào, ôm chặt lấy Bạch Dương, không cho ông nhúng tay.

Trong lòng tôi vô cùng tuyệt vọng.

Ngay cả bố ruột của mình mà tôi cũng không thể nhờ vậy vậy tôi còn có thể dựa vào ai được đây?

Lúc này Tô Thanh Phong tới.

Cho dù tôi cảm thấy thỏa mãn khi thấy anh đến, nhưng tôi cũng hiểu một điều.

Trong khu này chắc hẳn có ai đó rất quan trọng với anh.

Rất nhanh anh đã nhìn thấy mấy người bọn tôi đang đánh nhau, anh đi tới, đánh mạnh lên trên mu bàn tay của Vương Ninh, bốn người bọn tôi lập tức bị tách ra.

Vương Ninh và Tô Y không ngờ rằng sẽ gặp được Tô Thanh Phong, bọn họ lập tức biến sắc, trốn ở sau lưng Bạch Dương, chỉ tay vào Tô Thanh Phong, nói: “Chính là anh ta, chính anh ta, và Bạch Băng đã đánh con!”

Bạch Dương ngẩn người, dù sao Tô Thanh Phong cũng là sếp cũ của ông.

Dù ông có ngu ngốc hơn đi chăng nữa thì cũng biết mình không phải là đối thủ của Tô Thanh Phong.

Tô Thanh Phong trừng mắt với Bạch Dương, lạnh lùng nói: “Ông dẫn theo người phụ nữ khác tới để đánh con gái của mình hả?”

Bạch Dương khúm núm, run rẩy, lập tức trả lời: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm ấy mà.”

Tô Thanh Phong nói: “Xem ra tôi đã quá nhân từ với ông rồi.”

Cuối cùng thì Vương Ninh và Tô Y đã nhìn ra điểm khác thường, ánh mắt nhìn Tô Thanh Phong cũng đã thay đổi.

Tô Y kéo Bạch Dương, nói: “Chú ơi, sao chú lại sợ người này vậy, chú biết anh ta hả?”

Quả nhiên Tô Y là kẻ ngu xuẩn hết thuốc chữa!

Vương Ninh lập tức dùng ánh mắt ngăn cô ta lại: “Bạch Dương, có lỗi thì phải nhận lỗi, việc này hai mẹ con em đã sai!”

Bạch Dương lập tức hiểu ý, thiếu chút nữa là quỳ lạy Tô Thanh Phong, không ngừng nhận lỗi, xin Tô Thanh Phong tha cho ông.

Tô Thanh Phong không thèm nhìn ông thêm nữa, anh gọi điện thoại, dặn dò: “Cho Bạch Dương vào trong sổ đen của nghành.”

Bạch Dương, Tô Y và Vương Ninh lập tức ngậm miệng.

Tầng một bên dưới căn phòng trọ lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tô Thanh Phong không kìm được, phất phất tay, mấy người còn định cầu xin thì bị ánh mắt của Bạch Dương quét qua, sau đó cả nhóm người uể oải rời khỏi.

Mấy người bọn họ rời khỏi đây, thế giới của tôi mới yên bình trở lại.

Tô Thanh Phong xoa xoa tay, nói thật phiền phức.

Anh quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Sao rồi?”

Nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt, chỗ cánh tay bị Tô Y nhéo khi nãy giờ đã sưng tấy.

Tô Thanh Phong thấy vậy liền kéo cánh tay tôi, thổi nhẹ vài cái, sau đó lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, bôi lên giúp tôi.

Chăm sóc chu đáo, xúc cảm mát lạnh khiến tôi ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên anh đối xử dịu dàng với tôi như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK