Lúc tôi dọn ra, Tô Thanh Phong cũng không giữ tôi lại.
Tôi nghĩ thầm không giữ lại là tốt nhất.
Sau khi dọn vào nhà Chu Hiểu, tôi an tâm hơn được chút.
Chỉ là những tên lưu manh đó đã biết tôi ở đây, lần sau tìm tới sẽ là quen đường quen lối.
Tôi có chút lo lắng, càng nghĩ càng khó chịu.
Nếu không được, có lẽ tôi vẫn phải đi xin Tô Thanh Phong giúp đỡ.
Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, tôi chuẩn bị đi làm.
Lúc ra ngoài gọi xe, tôi nhìn thấy Tô Thanh Phong lái con Cadillac ra khỏi gara.
Trong đầu suy nghĩ một vòng, sao có lúc anh ta lái Cadillac, có lúc lại lái Maybach vậy. Trông Gara cũng chỉ có một cái, thế anh ta đổi xe lúc nào?
Kẻ có tiền thật là tùy hứng.
Sau khi tôi đi làm, hôm nay trở nên hơi bất thường.
Mà bất thường cũng không chỉ một hai chuyện.
Đầu tiên là thư ký Cindy trên lầu thường xuyên gọi tôi đi đưa tài liệu, trước kia đều do Mễ Tư Tư của bộ phận chúng tôi đưa, hôm nay lại gọi tôi.
Đưa lên rồi, thư ký lại vô cùng lễ phép nhận lấy, sau đó hỏi tôi đủ chuyện như làm việc có vui vẻ không. Đầy đủ quan tâm đối với tôi.
Trước kia đâu có ai quan tâm đến tôi.
Sau một vài lần, ánh mắt đồng nghiệp cùng bộ phận với tôi nhìn tôi đều thay đổi.
Mễ Tư Tư rõ ràng khá ngứa mắt tôi.
Tôi thầm rơi lệ trong lòng, tôi cũng không muốn mà.
Giờ ăn cơm trưa, mấy người trước kia không thèm để ý đến tôi bỗng liều mạng lấy lòng tôi, gắp đồ ăn cho tôi này, mời tôi ăn cơm này, xong tranh nhau trả tiền. Đến buổi chiều đột nhiên có người giấu tên tặng hoa.
Đóa hoa kia vừa nhìn đã biết là rất đắt, không phải chủng loại bình thường.
Cuộc sống bỗng chốc có tiết tấu như muốn thăng hoa.
Hôm thứ sáu, tôi tan tầm hơi muộn, có việc đột xuất nên phải tăng ca.
Bãi chờ xe trước cửa công ty đã không còn xe nào, tôi đi bộ vài bước tới một bãi khác cách công ty một khoảng chờ xe buýt.
Có thể đây là chuyến xe cuối cùng.
Đợi không một hồi, tôi nhìn thấy một chiếc Maybach màu bạc lái tới, dừng trước mặt tôi.
Cửa sổ xe kéo xuống, là Tô Thanh Phong.
Vài ngày không gặp, tên này đột nhiên có thêm chút hơi thở của mỹ nam tử u buồn.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Ồ, thật trùng hợp.”
Anh ta hỏi tôi đang chờ xe à?
Tôi nói anh đúng là phí lời.
Anh ta cau mày, hình như không quen tôi nói như vậy.
Tôi nhìn anh ta, nghĩ thầm giả vờ cái gì mà giả vờ.
Ban ngày là mỹ nam tử u buồn, tới buổi tối lại biến hết thành bộ dáng lưu manh.
Nói tôi giả vờ!
Con mẹ nó tôi có thể giả vờ thắng nổi anh ta chắc?
Hình như anh ta đang do dự muốn đi luôn, gõ gõ cửa xe: “Giờ này rồi còn có xe nào nữa, lên tôi đưa cô đi.”
Tôi cũng không kiên quyết từ chối, lập tức ngồi lên xe.
Dù sao cũng tiện đường, đi chung luôn cũng được.
Tô Thanh Phong chở tôi đến tận cửa căn nhà thuê.
Anh ta thoáng nhìn vào con hẻm nhỏ dẫn vào căn nhà thuê, sau đó nhìn tôi: “Sau khi cô dọn đi có từng lưu luyến nơi này không?”
Tôi lắc đầu.
Nhớ cái nơi dẫn lưu manh tới hả? Tôi có bệnh đâu!
Dáng vẻ hoài niệm này của anh ta khiến tôi thật sự có chút không quen.
Sao anh ta cứ luôn thay đổi tới lui vậy.
Anh ta lạnh nhạt cười, nói như tự giễu: “Con người đều là có mới nới cũ.”
Sau đó giẫm chân ga đưa tôi đến phố Thứ Bảy.
Sau khi đến nơi, tôi xuống xe, vẫn theo lễ phép quay đầu lại nói cảm ơn với anh ta.
Anh ta xua xua tay, nhìn vào biệt thự hỏi tôi: “Cô ở đây?”
Tôi nói phải.
Anh ta lại hỏi: “Có thể vào ngồi một lát không?”
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, có thể không á? Tôi ngăn được hả?
Quả nhiên, anh ta mở cửa xe xuống theo sau tôi vào nhà.
Tôi lại nhìn anh ta mấy cái, nghĩ thầm tên này uống lộn thuốc hả, sao hôm nay lại lễ phép như vậy.
Nghĩ đến chuyện hôm đó anh ta nói tôi còn chưa hiện nguyên hình là tôi lại tức giận —— muốn đổi cách để tôi mắc mưu hả!
Hừ, tôi sẽ không lọt hố đâu!
Anh ta đi vào rồi, tôi vẫn thấy hơi câu nệ. Dù sao anh ta cũng thật sự đã giúp tôi, tôi còn đi đun nước pha trà cho anh ta.
Sau khi đặt cốc trà tới trước mặt anh ta, tôi nói: “Thiếu gia Tô, có lẽ anh không thích uống trà, nhưng nơi này của tôi chẳng có gì cả không có, chỉ có nước trà thôi.”
Anh ta phủ nhận, “Tôi thích uống trà.”
Hai mắt tôi lại trợn lớn nhìn anh ta, anh ta mà thích uống trà được? Lừa quỷ à?
Tô Thanh Phong uống trà, hỏi tôi gần đây làm việc có vui không, tôi nói cũng tạm.
Anh ta lại hỏi: “Tại sao cô không ở căn nhà thuê kia nữa?”
“Anh đâu phải không biết, có không ít người đang đuổi theo tôi đòi nợ mà.”
Anh ta không nói nữa.
Trong phòng lập tức trầm xuống.
“Căn nhà thuê kia không thoải mái à? Có phải vẫn luôn không thoải mái không?” Anh ta lại hỏi tôi.
Tôi giật mình, sao anh ta cứ băn khoăn chuyện căn nhà thuê vậy?
Tôi nói cũng tốt: “Tôi quen ở nơi như thế rồi, cũng không có chuyện thoải mái hay không.”
Anh ta không nói nữa.
Dáng vẻ của anh ta bây giờ vô cùng dịu dàng, ánh mắt sáng ngời, có cảm giác như vầng trăng trên cao.
Tôi đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn giữ khăn tay của anh ta, bèn vội vã đứng lên nói với anh ta: “Tổng giám đốc Tô, khăn tay của anh tôi đã giặt sạch rồi, nếu anh không chê thì tôi cứ đưa lại cho anh nhé.”
Nói rồi tôi rút khăn tay từ trong túi ra, đưa tới trước mặt anh ta.
Bởi vì khi ấy sợ để lại nếp nhăn, nên ta còn đặc biệt là một lần.
Anh ta nhìn thoáng qua, rồi nói với tôi: “Vứt đi, tôi không cần.”
Sau đó anh ta đứng dậy rời đi.
Tôi đứng ở cửa tiễn anh ta, nghĩ thầm hình như cứ nhắc tới căn nhà thuê kia là anh ta lại thay đổi.
Người đàn ông đa tình như vậy, có phải cũng có một chỗ yếu ớt dưới đáy lòng không?
Tôi nghĩ, có lẽ căn nhà thuê kia từng là điểm yếu của anh ta, cho nên mỗi khi nhắc tới anh ta mới thay đổi?
Đương nhiên, tôi biết chắc chắn đó không thể nào là tôi.