Nhưng nói là hôn thì cũng không đúng lắm, với tình trạng của họ hiện tại chỉ là mới chạm môi nhau mà thôi. Ngay sau đó thì họ cũng đã đứng ngay thẳng lại, nhưng Tô Nhiễm vẫn không khỏi sốc và đã đi thẳng về nhà mà không nói gì thêm. Phó Thiêm Dục nhíu mày nhìn theo bóng dáng của cô, ánh mắt vừa rồi của Tô Nhiễm khiến cho anh cảm thấy rất quen, hình như anh đã gặp ánh mắt đó ở đâu rồi thì phải.
Trên đường về nhà thì Tô Nhiễm đã có những biểu cảm rất kỳ quái, ở trên đường ai cũng phải ngoái lại nhìn sinh vật kỳ lạ kia. Nhưng khi đến con hẻm Thiên Hoa thì bỗng chốc cô đã dừng lại, lúc này thì Phó Thiêm Dục đã đi ngay ở phía sau của cô, nhưng đã nhanh chóng bị cô kéo lại, rồi trốn sang một bên, hành động nhanh nhẹn và dứt khoát của cô cũng đã làm cho anh có chút kinh ngạc, nói:
– Có chuyện gì vậy?
– Hình như lại có một cuộc xuống xác rồi.
– Ý cô là gì?
– Anh nhìn kia, đó là đàn em của Báo sẹo, trên tay của anh ta còn có dao, anh muốn bị chém thêm một lần nữa sao?
Mặc dù những lời mà cô nói không có ác ý gì đâu, nhưng cái cách mà Tô Nhiễm nói thì quá thô thiển, thô đến thật!
– Thô thiển, làm sao cô có thể có bạn trai được vậy.
– Quang Tồn! Anh nói ai thô thiển hả?
Có vẻ như giọng của cô đã có chút lớn nên bọn ở bên ngoài đã cảnh giác, cũng may Phó Thiêm Dục đã nhanh tay chặn miệng của cô lại, sau đó cũng đưa mắt nhìn ra ngoài để xác nhận tình hình, sau đó liền nhíu mày nói:
– Cô muốn chết sao?
Tô Nhiễm ngay lập tức không quan tâm anh nữa, hai người họ ở rất gần nhau, lúc này thì Phó Thiêm Dục có thể ngửi thấy được mùi hương trên tóc của cô, quả nhiên là con gái nên mỗi người đều có một mùi hương khá đặc biệt, như Tô Nhiễm thì có mùi hương nhẹ nhàng như một loài hoa, nhưng anh lại không nhớ rằng đó là loài hoa nào, anh chỉ thấy nó rất thơm.
Khi tình hình đã ổn rồi thì Tô Nhiễm liền bước ra, sau đó nói:
– Về nhà thôi, hôm nay ra ngoài như vậy là đủ rồi.
Phó Thiêm Dục cũng chỉ biết bất lực nhìn cô, nhưng sau khi Tô Nhiễm rời đi thì anh lại lấy điện thoại ra, gửi định vị và lời nhắn cho đồng đội của mình.
Buổi tối hôm đó thì hẻm Thiên Hoa của An Thành lại có một đêm náo nhiệt, không chỉ là đoạn giao lưu giữa hai đăng đảng của Phú què và Báo sẹo, mà còn có sự gia nhập của quân đội. Và dường như những thành viên chủ chốt của hai băng đảng đều đã bị bắt, nhưng vì họ không gây ra thương tích hay giết người nên chỉ cảnh cáo rồi bắt buộc phải thả họ đi. Lúc này, thì Phó Thiêm Dục đã rất bất ngờ, anh còn tưởng lần này sẽ có thể bắt gọn hai băng đảng này rồi chứ, nhưng tại sao? Rõ ràng buổi chiều này họ vừa mới tổng duyệt cơ mà, trên tay còn có vũ khí, nhưng tại sao lại chỉ là ẩu đả nhỏ? Rốt cuộc là anh đã sai sót ở đâu!
Tô Nhiễm từ trong bếp bước ra nhìn thấy anh đang đăm chiêu liền có chút lo lắng, hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra sao? Công việc không thuận lợi à?
– Không có, chỉ là tôi có sai sót một chút thôi.
– Con người mà, ai chẳng có sai sót.
Phó Thiêm Dục nhìn cô, vốn dĩ anh còn từng nghĩ thân phận của Tô Nhiễm vẫn còn là ẩn số, có khi anh còn nghĩ cô chính là Alan khi ngụy trang, nhưng tiếp xúc với cô đã được một thời gian ngắn nên anh cũng có thể nơm na đoán được tính cách của Tô Nhiễm, cô không phải loại người tốt, nhưng chắc chắn không phải người xấu… Hoặc có thể là cô diễn quá giỏi, giỏi đến mức một Trung Tá như anh cũng không thể nhìn thấu được.
– Tô Nhiễm, cô không có ý định quay lại Đoàn gia sao?
– Không, cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt. Ít nhất thì tôi rất thoải mái, con người mà, sống thoải mái không gò bó là đủ thỏa mãn rồi.
Mặc dù Phó Thiêm Dục không phản đối suy nghĩ này, nhưng anh cũng hay ủng hộ, quá thoái mái sẽ sinh ra bê tha, dễ thỏa mãn thì không cầu tiến. Anh không phải loại người dễ thỏa mãn hay dễ hài lòng với người khác, nên anh chắc chắn phải bắt cho bằng được tên Alan!
Tô Nhiễm nhìn anh, sau đó cô liền nghiêng đầu nói:
– Quang Tồn, anh vẫn còn vài điều giấu tôi đúng không?
– Ý cô là gì?
– Ánh mắt của anh, không giống như là anh đang tìm bạn, mà nó giống như anh đang tìm một cái gì đó rất quan trọng. Có thể là quan trọng đối với sự nghiệp của anh.
– Cô… Nhìn ra gì rồi sao?
Lúc này, Tô Nhiễm liền đứng dậy, cô liền dang tay ôm lấy anh vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc của anh, rồi nhắm mắt để cảm nhận. Lúc này, mùi hương dễ chịu tỏa ra từ cơ thể của cô đã làm cho tâm tình của anh vô cùng thoải mái, anh còn thư giãn và thoải mái tận hưởng nó nữa chứ.
Sau một lúc, thì Tô Nhiễm đã buông ra, cô chỉ vào đầu anh, nói:
– Ở đây có rất nhiều thứ hay ho, anh đã cố gắng rất nhiều… Nhưng mà, thứ anh đang theo đuổi rất khó nắm bắt, và chính anh từ đầu đã đi sai đường rồi.
– Sai đường?
– Trung tá Phó, anh bị lộ rồi.