Sau đó thì Tô Nhiễm và Thái Vy Ương đã có một buổi đi shopping trong vui vẻ, hiển nhiên thì cô cũng không quên xem điện thoại, vì buổi sáng Phó Thiêm Dục có nói rằng khi nào anh đến nơi thì sẽ nhắn báo cho cô, và như lời của anh đã hứa, ngay khi máy bay hạ cánh thì anh liền nhắn tin báo bình an cho vợ mình an tâm.
Khi nhận được tin nhắn của anh thì Tô Nhiễm còn cười rất hạnh phúc, đây không phải sự ép buộc, cô cũng không hề bắt buộc anh phải báo cáo lịch trình cho mình, nhưng đây chính là sự tự giác. Với tình trạng của họ hiện tại thì rất giống với yêu xa, mà đã yêu xa thì sự nghi ngờ chính là con dao giết chết tình cảm của họ, cho dù có yêu nhau tha thiết đến đâu thì chỉ cần một sự nghi ngờ nhỏ nhoi thôi cũng đủ làm cho tình yêu đó đi đến bờ vực bế tắc, và hiển nhiên Phó Thiêm Dục không muốn cô vợ nhỏ của mình nghĩ lung tung.
Nói anh thê nô cũng được, nói anh sợ vợ cũng được, nói anh hèn nhát cũng được… Chỉ cần vợ anh vui vẻ và an lòng là anh vui rồi.
Mãi cho đến khi về đến nhà thì Tô Nhiễm mới có thời gian để gọi điện tâm tình với ông xã nhà mình, điện thoại chỉ mới đổ chuông một lần, còn chưa kịp đổ lần thứ hai là đầu dây bên kia đã nhận máy rồi.
– [Vợ à, anh đây]
– Anh có mệt không? Em có làm phiền anh nghỉ ngơi không đó?
Với một kẻ yêu chiều vợ như mạng thì cho dù có đang mệt thở hơi lên thì anh cũng sẽ nói là không mệt, hơn nữa được nói chuyện với vợ mình thì có bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến mà thôi.
– Hôm nay em gặp Châu phu nhân, bà ấy hình như rất không thích em, còn luôn miệng gọi em là “Cô dâu của A Dục” nữa chứ, nghe chướng tai chết đi được.
– [Em đừng để ý đến bà ấy, vốn dĩ bà ấy còn tưởng anh và Châu Tiểu Ân sẽ là một cặp, nên bây giờ mới có ác ý nhắm vào em]
Đương nhiên là Tô Nhiễm không để ý rồi, dù sao thì hiện tại người có tên trong giấy đăng ký kết hôn với Phó Thiêm Dục cũng là cô, sính lễ của Phó gia và cá nhân Phó Thiêm Dục cũng đã đưa cho cô rồi, dù muốn dù không thì cô cũng là vợ hợp pháp của anh, còn là con dâu do đích thân Trung Tướng chấp nhận, thử hỏi còn có ai dám đàm tiếu về chuyện này nữa sao?
Nói chuyện với Phó Thiêm Dục thêm một lúc thì cô cũng tắt điện thoại để anh nghỉ ngơi, vốn dĩ Phó Thiêm Dục cũng đã có dự tính sẽ đi ngủ một chút, bay cả ngày nên khiến cho toàn thân của anh đều ê ẩm. Nhưng anh còn chưa kịp đi tắm thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Theo phép lịch sự thì anh cũng đi ra ngoài xem sao, chỉ mới mở cửa ra đã nhìn thấy Yến Trì Huyên mỏng manh với chiếc áo choàng tắm bước ra, không chỉ vậy mà cô ta còn cố ý để mái tóc rũ rượi, trên tay còn cầm thêm một chai rượu. Định bụng là đêm nay sẽ nói chuyện với Phó Thiêm Dục cùng trai rượu trên tay, nhưng cửa còn chưa kịp vào thì đã bị anh chặn lại, gương mặt của Phó Thiêm Dục có chút không vui nói:
– Cô muốn gì?
– A Dục, đây là loại rượu anh thích nhất, chúng ta có thể vừa uống vừa bàn chuyện ngày mai hay không?
Ánh mắt của Phó Thiêm Dục bây giờ chính là kiểu “Mày nghĩ câu trả lời sẽ là có hay không hả con kia?”, nhưng dù sao thì cô ta cũng là Đại Tá có tiếng tăm, nên anh chỉ nhàn nhạt nói:
– Về công, thì chất kích thích như rượu sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của một người, nó cũng sẽ làm giảm phòng bị của một quân nhân. Về tư, tôi là người đã có gia đình, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng vào buổi tối sẽ có lời ra tiếng vào không hay… Vẫn hi vọng Đại Tá Yến về phòng cho.
Dứt lời, không đợi Yến Trì Huyên nói thêm thì gì Phó Thiêm Dục đã trực tiếp đóng cửa lại, hành động đó của Phó Thiêm Dục giống như là càng kích thích sự chiếm hữu của cô ta, nhưng rồi Yến Trì Huyên cũng đi về phòng, dù sao cô ta cũng có thời gian nửa tháng, cứ chờ xem cô ta sẽ làm thế nào để tóm được Phó Thiêm Dục!
Còn anh, sau khi đóng cửa lại thì liền tự rùng mình một cái, vợ của anh đẹp đẽ bao nhiêu thì cái con cá bảy màu này lại ố dề bấy nhiêu, nghe xem vừa rồi cái giọng của cô ta nhão nhẹt đến buồn nôn, nếu không phải là giữ cho cô ta một chút mặt mũi thì Phó Thiêm Dục đã trực tiếp đóng cửa không tiếp chuyện rồi, vẫn là vợ anh đẹp hơn, vóc dáng cũng ngon hơn… Chỉ đáng tiếc, lần này không thể mang theo cô.
Đi vào nhà tắm, Phó Thiêm Dục liền nhớ đến dáng vẻ của Tô Nhiễm, chỉ mới xa cô có mấy tiếng mà anh đã thấy chịu không nổi rồi, nếu thật sự xa cô nửa tháng thì anh phải làm sao đây? Không được, ngày mai anh phải hỏi xem có thể đưa cô đến hay không, nghĩ đến đây thì tâm trạng của Phó Thiêm Dục đột nhiên lại rất tốt, nếu có thể đưa Tô Nhiễm đến đây thì chẳng phải họ sẽ ngày ngày ở bên nhau sao? Còn có thể bồi dưỡng thêm tình cảm, sẵn tiện cũng đưa cô đi chơi luôn, thật sự quá tuyệt vời!