• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Phó Cát Tùng nói xong thì Phó Thiêm Dục bây giờ còn rất ngây ngốc, anh vẫn chưa dám tin rằng cha mình sẽ chấp nhận Tô Nhiễm một cách đơn giản như vậy, ban đầu anh còn tưởng ông ấy sẽ làm ầm một trận, sau đó thì sẽ tức giận mà đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng kết quả lại ngoài mong đợi của anh, ông ấy không chỉ rất thích Tô Nhiễm, mà còn bảo cô ấy hãy gọi ông ấy là “cha”, đây thì khác gì xác định Tô Nhiễm là con dâu của Phó gia chứ?

Còn Tô Nhiễm thì sau khi chào tạm biệt Thái Vy Ương và Phó Cát Tùng thì cũng đã tự thân leo lên chiếc xe, ngồi ở ghế phụ lái mà cô không nhịn được muốn bật cười. Nếu là trước kia thì Phó Thiêm Dục cũng sẽ tò mò rằng cô đang cười cái gì, nhưng bây giờ anh cũng không có tâm trạng để hỏi nữa rồi.

Trên xe đến khu huấn luyện thì Tô Nhiễm chỉ cắm mặt vào điện thoại, nhưng những gì Phó Thiêm Dục đang nói cô đều nghe rõ hết. Vì anh biết ở khu huấn luyện thì bọn họ sẽ đặt ra rất nhiều câu hỏi cho Tô Nhiễm, anh sợ rằng Tô Nhiễm sẽ không trả lời được, nhưng hình như bản thân anh đang lo chuyện bao đồng rồi nhỉ? Trông vẻ mặt của Tô Nhiễm thì đâu có gì gọi là lo lắng đâu.

Thở dài một tiếng, lúc này thì Tô Nhiễm mới quay sang nhìn anh, nói:

– Anh thở dài cái gì vậy?

– Tôi không biết nên nói gì với bọn họ.

Tô Nhiễm còn nghiêng đầu nhìn anh, cái này còn cần nói sao? Dù sao anh cũng chỉ muốn qua mặt cha mẹ nên họ mới đóng giả là người yêu của nhau, hơn nữa anh cũng không nói là sẽ duy trì mối quan hệ này lâu dài, nên những người trong đoàn đội có hỏi thì cứ nói là bạn là được rồi.

Tuy nhiên thì Phó Thiêm Dục lại lắc đầu, nếu như anh và cô không tiếp tục diễn kịch ở khu huấn luyện thì chắc chắn mẹ sẽ phát hiện, cho dù bà ấy nhìn vô hại, nhưng ở trong đoàn đội đã sớm có tai mắt của bà ấy, chỉ cần anh dám làm ra chuyện gì sai trái là liền bị bắt được. Tô Nhiễm cảm thấy vui sướng, cơ hội làm ăn của mình đến rồi!

– Như vậy đi, ở Phó gia thì tôi không tính tiền. Nhưng nếu ở đoàn đội thì tôi sẽ lấy rẻ cho anh, có được không?

– Vậy nếu như họ muốn nhìn thấy cảnh thân mật thì sao?

– Hừm, vậy thì lấy cao hơn một chút, mỗi lần hôn anh phải đưa cho tôi năm mươi đồng, được không?

– Vậy còn những cái khác.

Lúc này Tô Nhiễm liền đưa ngón tay lên tính, nào là ôm ấp, nắm tay, khoác tay thì lấy giá hữu nghị mười đồng. Còn nếu như nũng nịu, dịu dàng và ngoan ngoãn như mèo con nghe lời thì hai mươi đồng. Còn nếu bắt cô chủ động hôn trán, hôn má thì ba mươi đồng. Còn nếu môi chạm môi thì bốn mươi đồng. Riêng hôn sâu thì lấy rẻ năm mươi đồng cho hai phút.

– Cô biết kinh doanh thật đấy.

– Giá này đối với anh đâu có đắt hơn bao nhiêu, tôi nói đúng không?

Mặc dù Phó Thiêm Dục không biết mục đích Tô Nhiễm muốn kết hôn với anh là gì, nhưng cô nói rất có lý… Dù sao thì anh cũng không phải là người chịu thiệt.

Đột nhiên dừng một chút, trước khi đến khu huấn luyện thì Phó Thiêm Dục lại cho dừng xe lại ở giữa đường, ban đầu Tô Nhiễm còn tưởng là đến nơi rồi. Nhưng cô vừa ló đầu ra ngoài xem thì xung quanh chỉ toàn là cây cối, có chút không hiểu liền đưa mắt nhìn anh, lúc này Phó Thiêm Dục cũng đang cầm điện thoại soạn gì đó.

Một chốc sau thì điện thoại của Tô Nhiễm vang lên âm thanh thông báo bên, là Phó Thiêm Dục đã gửi cho cô hai trăm năm mươi đồng, còn chưa để Tô Nhiễm nói gì thì anh đã chồm người đến khóa chặt môi nhỏ của cô.

Nhưng Tô Nhiễm là người rõ ràng, anh chuyển cho cô hai trăm năm mươi đồng thì sẽ có mười phút, nên cô đã nhanh tay cài đếm giờ. Thấy cô gái này thật sự bị tiền làm cho điên rồi, trong lòng của Phó Thiêm Dục lại cảm thấy khó chịu, tại sao lại phải cực khổ như vậy chứ!

Nụ hôn từ nhẹ nhàng sang điên cuồng, mãi cho đến khi điện thoại báo đã hết giờ thì Tô Nhiễm lại như một cỗ máy mà muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được, nụ hôn cũng dần sâu hơn, hai tay của Tô Nhiễm đặt ở trên vai của Phó Thiêm Dục, còn anh thì giữ chặt sau gáy của cô, cứ như thế mà không muốn buông ra.

Đến khi Tô Nhiễm thực sự sắp không thở được nữa thì anh mới luyến tiếc mà rời khỏi cánh môi nhỏ của cô, nhưng trước khi rời đi thì anh còn không quên cắn nhẹ lên môi dưới của cô, nói:

– Cũng không tệ.

Nhưng Tô Nhiễm sau đó lại dùng khăn giấy lau miệng, hành động này của cô càng làm cho Phó Thiêm Dục tức điên lên, cô càng lau thì anh càng hôn, sau đó thì Tô Nhiễm cũng nhíu mày, nói:

– Anh làm gì vậy!

– Không được lau nữa!

– Tại sao lại không, anh làm trôi hết son của người ta rồi!

Sau đó Phó Thiêm Dục liền giữ chặt đầu của cô, không chỉ hôn lên môi mà ngay cả trán, mũi, cằm và hai bên má cũng hôn, lúc này nếu Tô Nhiễm lau đi thì chỉ còn cách tẩy trang thôi. Cái hành động kì cục này của Phó Thiêm Dục đã làm cho Tô Nhiễm không hiểu, anh bị điên rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK