• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối đó, Tô Nhiễm đi làm về thì cũng đã rất mệt mỏi rồi nên cô cũng chẳng muốn quan tâm đến ai cả. Đi thẳng vào trong nhà, sau đó uống một cốc nước, rồi lại đi về phòng. Phó Thiêm Dục vốn dĩ còn muốn nói về chuyện buổi trưa này Đoàn Giang Khánh có đến tìm cô, nhưng nhìn cô uể oải như thế thì anh cũng không nói gì nữa.

Đợi khi cô tắm rửa thay quần áo xong thì cô liền đi xuống bếp, mở tủ lạnh ra thì đã nhìn thấy có rất nhiều thức ăn đã được sắp xếp gọn gàng, cô liền nhìn về phía ghế sofa, nói:

– Anh ấy có đến à?

Phó Thiêm Dục cũng thật thà gật đầu một cái, có vẻ như Tô Nhiễm hoàn toàn không có chút gì gọi là nghi ngờ Đoàn Giang Khánh cả… À mà cũng phải thôi, nói thế nào thì người ta cũng là anh em ruột thịt cơ mà, nghi ngờ là nghi ngờ cái gì chứ?

Sau khi cô chuẩn bị một vài nguyên liệu thì cũng có ngó ra hỏi anh có đói không, nhưng Phó Thiêm Dục đã lắc đầu, thấy vậy thì Tô Nhiễm cũng chỉ úp mì gói ăn là nhanh nhất. Hôm nay là cuối tuần nên khách ở quán ăn rất đông, đến khi làm xong việc thì đã tối muộn rồi nên cô cũng tranh thủ về nhà, chứ dạo gần đây cô có nghe người ta nói ở gần khu này hình như xuất hiện tội phạm đặc biệt nguy hiểm, nên Tô Nhiễm cũng có chút lo lắng.

Đứng ở trong bếp ăn mì thì Tô Nhiễm cũng ngó sang xem thời sự, trên tivi hiện tại người ta đang cảnh báo người dân đừng đi quá khuya nữa, vì một tên tội phạm có tên là “Hồng Nhạn” đã trốn khỏi nhà giam và cảnh sát cũng không biết tên đó đang ẩn nấp ở đâu. Tuy nhiên, ánh mắt của Tô Nhiễm nhìn vào bản tin có chút phức tạp, nhưng có lẽ Phó Thiêm Dục không nhìn ra được sự thay đổi của cô… Lẽ nào Tô Nhiễm cũng có quen biết với tên Hồng Nhạn này?

Phó Thiêm Dục thì chỉ nhìn chằm chằm vào chân dung của tên Hồng Nhạn, rồi lại nhíu mày. Hết tên buôn lậu Alan, bây giờ lại đến một tên giết người hàng loạt Hồng Nhạn, xem ra thì hẻm Thiên Hoa này đúng là rất có tiềm năng để tội phạm ẩn nấp.

Quay sang nhìn Tô Nhiễm thì cô đã sớm bình thường và tiếp tục ăn mì, có lẽ Phó Thiêm Dục đang muốn nghe theo lời của Đoàn Giang Khánh và nói sự thật cho cô nghe, nhưng nhìn dáng vẻ bất cần của cô thì có lẽ… Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

– Phải rồi Tô Nhiễm, cô có biết ai tên là Alan không?

– Alan? Cái tên nghe thì sang chảnh thật đó, nhưng nếu anh tìm cái tên đó ở đây thì không có đâu.

Sau đó thì là giờ lên lớp của giáo viên địa phương Tô Nhiễm.

Ở cái hẻm Thiên Hoa nói riêng và thành phố An Thành nói chung thì các băng đảng xã hội đen được chia ra làm ba phe.

Một, là băng của Phú què, cái tên đã nói lên tất cả, người cầm đầu của băng đảng này là một người đàn ông máu mặt tên Phú và bị què. Địa điểm hoạt động thường xuyên của lão ta là ở các khu chợ tự phát và thu tiền bảo kê cùng với việc cho vay nặng lãi mà sinh sống qua ngày.

Hai, là băng của Báo sẹo, cái tên cũng đã nói lên hết tất cả, địa điểm mà Báo sẹo hoạt động là ở các bến cảng của ngư dân.

Tuy nhiên thì nhìn vào có thể hai băng đảng này không có chút liên quan, nhưng ai cũng nghĩ rằng bản thân là đại ca ở An Thành, nên đã rất nhiều lần gây chiến với nhau, sau đó là liên lụy không ít người dân ở đây, nói chung thì chuyện đánh nhau ở hẻm Thiên Hoa này xảy ra như cơm bữa, không phải đại ca đánh nhau thì cũng là đàn em yêu thương nhau bằng vài cái chém nhau.

Còn băng đảng thứ ba thì hoạt động chủ yếu ở các sòng bạc ngầm ở bên trong những ngôi nhà ở đây, nói chung thì đại ca của nó vẫn chưa lộ diện, nhưng ngay cả Phú què và Báo sẹo cũng không dám động chạm đến, xem ra cũng là người có máu mặt ở An Thành.

– Có thể đại ca không lộ diện kia là Alan?

– Có thể lắm, nhưng nếu như bạn anh là đại ca một băng đảng xã hội đen thì có cần giấu giếm anh hay không?

– Vậy những sòng bạc đó ở đâu?

Tô Nhiễm cũng nhún vai và bó tay, địa điểm hoạt động của băng đảng này không cố định. Trong con hẻm Thiên Hoa này thì cũng trên dưới ba trăm hộ dân, thì một phần ba ngôi nhà ở đây là của băng phái đó, người dân ở đây ưu ái gọi tên là Angel.

Mặc dù Phó Thiêm Dục đã thu thập được một số thông tin kha khá từ Tô Nhiễm, nhưng anh cũng rất muốn biết thân phận của người đã sáng lập ra bang phái bí ẩn kia. Liệu đó có phải là sào huyệt của Alan và đồng bọn hay không?

– Hình như anh rất thích điều tra về nơi này nhỉ?

– Ý cô là sao?

– Không có gì, chỉ là người không biết thì họ sẽ muốn ở đây, người biết rồi chỉ mong được dọn đi càng sớm càng tốt. Anh thì lại muốn ở lại đây, tôi thấy hơi lạ thôi.

Phó Thiêm Dục cũng vì câu nói của cô mà làm cho giật mình, nhưng sau đó thì anh cũng đã hỏi cô tại sao vẫn còn sống ở nơi an ninh bất ổn như vậy. Nhưng Tô Nhiễm chỉ cười một cái, sau đó nói:

– Tại tôi nghèo, có một ngôi nhà tá túc qua ngày là đủ rồi, đâu dám đòi hỏi cao sang gì chứ.

– Tô Nhiễm, cô rõ ràng là thiên kim Đoàn gia cơ mà?

– Thiên kim? Tiểu thư? Một đứa con rơi, một đứa con của nhân tình thì làm gì được cái danh xưng thiên kim tiểu thư chứ.

Sau đó thì Tô Nhiễm cũng chỉ cười trừ một cái, rồi nói bản thân đi ngủ trước đây. Nhìn theo bóng lưng của Tô Nhiễm, Phó Thiêm Dục cảm nhận được sự cô đơn và lạc lõng của cô, có lẽ những năm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện khó khăn nên mới tôi luyện được sự kiên cường, mạnh mẽ như vậy… Nhưng mà, ở bên dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ kia là một Tô Nhiễm như thế nào?

– Tô Nhiễm, rốt cuộc thì cô là người như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK