Nếu như tính về khoảng thời gian Tô Nhiễm và Hứa Tuyên chia tay thì chắc cũng chỉ mới hơn nửa năm một chút thôi, nghĩ đến đây thì cô lại có một ý kiến rất thú vị.
Sau đó thì Tô Nhiễm đã nhìn ngó xung quanh một chút, nhưng chẳng vừa ý cái gì, đột nhiên cô lại nhìn thấy chiếc áo khoác trên tay của Phó Thiêm Dục, không cần hỏi anh có cho mình mượn hay không, mà ngay sau đó thì cô đã cầm lấy áo khoác cuộn lại thành hình tròn, sau đó thì đem bỏ vào trong bụng, hành động kỳ quái của cô đã làm cho Phó Thiêm Dục cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng không dừng lại ở đó, Tô Nhiễm còn kéo Phó Thiêm Dục lại và cảnh cáo nên anh ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của mình, nhưng anh cũng chỉ biết nhíu mày khó hiểu, cái gì gọi là làm theo kế hoạch đây? Anh đường đường là một Trung Tá mà phải nghe lời một cô gái như vậy sao? Tuy nhiên thì đó cũng chỉ là tiếng lòng của anh mà thôi, chứ anh vẫn nghe theo mà.
Đi đến gần Hứa Tuyên hơn thì Tô Nhiễm đã bám chặt lấy tay của Phó Thiêm Dục, sau đó còn giả vờ bất ngờ khi gặp được hắn ta. Lúc thấy Tô Nhiễm thì Hứa Tuyên đã có chút chột dạ và muốn bỏ trốn, nhưng vì phú bà ở bên cạnh nên hắn ta không thể chạy trốn được, đành đi đến rồi nhanh chân lướt qua cô. Tuy nhiên, có lẽ phú bà bên cạnh lại không nhanh nhẹn như vậy nên đã vô ý làm rơi túi xách, thừa cơ hội này Tô Nhiễm liền bảo Phó Thiêm Dục nhặt túi xách lên cho phú bà kia, rồi còn cười nói với nhau.
Lúc này, Hứa Tuyên đã biết mình không trốn được nữa rồi nên mới đi đến, cũng đưa tay dìu phú bà của mình, rồi nhìn cô, cười nói:
– Đã lâu không gặp, Tô Nhiễm.
– À, hóa ra là anh sao Hứa Tuyên.
Ngay lúc này thì Tô Nhiễm đã bùng nổ diễn xuất, cô quay sang nhìn Phó Thiêm Dục sau đó liền nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
– Đây là bạn cũ của em đó.
Phó Thiêm Dục cũng rất biết điều nên anh cũng đã phối hợp rất ăn ý, sau khi hỏi han vài câu thì Hứa Tuyên mới chú ý đến phần bụng đang nhô cao của cô, hắn ta có chút kinh ngạc, nói:
– Em có thai rồi sao?
– À đúng rồi, cũng chỉ mới có tám tháng hơn thôi, vẫn còn một tháng nữa mới sinh. Hi vọng đến khi con em đầy tháng thì anh sẽ tham dự cùng vợ chồng em nhé.
Sau đó thì Tô Nhiễm chỉ cười một cái, Phó Thiêm Dục cũng biết đã đến lúc đánh bài chuồng rồi nên đã nhanh chóng đưa cô đi.
Nhưng Hứa Tuyên thì cũng chỉ cười cười, nhưng đi được hai bước thì hắn ta mới khựng lại… Rõ ràng hắn ta và Tô Nhiễm chỉ mới chia tay hơn nửa năm một chút, thì tại sao cái thai của cô đã tám tháng rồi? Đột nhiên trên đầu của Hứa Tuyên có một cảm giác ngưa ngứa… Đúng rồi! Chính là cảm giác mọc sừng!
Thảo nào, thảo nào khi hắn ta lừa Tô Nhiễm ba triệu thì cô lại không đòi lại, thì ra là đã sớm tìm được một người để đào mỏ rồi! Giữa hắn ta và cô cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân thôi, chỉ đáng tiếc… Nếu Tô Nhiễm thật sự là thiên kim tiểu thư Đoàn gia thì tốt biết mấy.
[…]
Còn Tô Nhiễm, sau khi rời khuất tầm mắt của Hứa Tuyên thì cô đã lấy áo khoác của Phó Thiêm Dục ra, sau đó còn có một trận cười khoái chí. Anh cũng chỉ biết lắc đầu với cô gái này, rốt cuộc thì Hứa Tuyên đã làm gì với cô gái nhỏ này vậy, để cô gái ghi hận đến mức này thì đúng là rất tồi tệ.
– Đi thôi, tôi đưa anh đi ăn, xem như cảm ơn anh đã diễn với tôi một vở kịch.
– Cô có tiền sao?
– Tuy không nhiều, nhưng ít nhất là đủ no bụng là được rồi.
Sau đó thì Tô Nhiễm lại vui vẻ đi trước.
Phó Thiêm Dục ở phía sau cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng anh vẫn có một thắc mắc… Anh thấy Tô Nhiễm đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về, nếu nói là tiền lương không cao nhưng chắc hẳn vẫn phải có dư dả một chút ít, nhưng tại sao anh cảm thấy Tô Nhiễm hình như còn đang nuôi ai đó nữa thì phải.
Lắc đầu một cái, Phó Thiêm Dục liền mặc kệ chuyện này, dù sao thì nó cũng đâu có liên quan đến anh, với lại Tô Nhiễm vẫn còn là một ẩn số, anh vẫn nên đề phòng một chút.
Do mải mê suy nghĩ nên Phó Thiêm Dục đã không để ý phía trước mặt, lúc này Tô Nhiễm dường như đã nhớ ra gì đó nên cũng đột ngột quay lại, lúc này thì Tô Nhiễm đang đứng ở bậc thang thứ hai, còn Phó Thiêm Dục thì ở dưới bậc thang, nên chiều cao của cả hai cũng chẳng xê xích là bao nhiêu.
Ngay lúc này, hai mắt của Tô Nhiễm mở to khi nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phó Thiêm Dục đang ở trước mắt, không chỉ có cô đứng hình mà anh cũng vì chuyện này mà toàn thân cứng đi…
Hôn… Hôn… Họ hôn nhau rồi!
Tô Nhiễm thì không nghĩ mình sẽ hôn anh bạn cùng nhà này. Còn Phó Thiêm Dục thì càng không nghĩ mình sẽ hôn cô gái bí ẩn này.
Nhưng!
Nhưng cuối cùng thì họ cũng đã hôn rồi!