Tại sao cô lại muốn điều tra về Châu gia?
Câu hỏi của Phó Cát Tùng tuy đã đánh trúng trọng điểm, nếu như đổi lại một người khác thì có lẽ đã bị chặn họng, nhưng ở trước mặt của ông ấy hiện tại là Tô Nhiễm, cô không bình thản mà còn lười biếng mà vươn vai một cái, nói:
– Thiếu Tướng nghĩ sao về việc ám sát một Trung Tướng?
– Cô dám!
– Buồn cười, đương nhiên là tôi không dám rồi. Chỉ là Thiếu Tướng Phó biết đó, tôi bây giờ rất nghèo, tôi cũng cần có một chút tiền để tiêu vặt, nên mới nhận nhiệm vụ giám sát Trung Tá Châu, ngài đừng để ý làm gì.
Bất chợt, Phó Cát Tùng lại nhíu mày khó hiểu, nếu như ở trước của ông ấy là Alan với thái độ này thì ông ấy không ngạc nhiên. Nhưng bây giờ ở trước của ông ấy là Alice, nhưng cái thái độ này vẫn chẳng khác là mấy, đổi lại là người khác thì chắc đến thở cũng không dám thở mạnh.
– Thiếu Tướng, ngài nghĩ thế nào?
– Alice, cô chỉ cần nói cho tôi biết một chuyện, cách đây một năm, anh trai của cô, tức là Alan đã đả thương con trai tôi, có đúng hay không?
Lúc này Tô Nhiễm mới có chút nhíu mày, cách đây khoảng một năm thì cô đúng là từng chạm mặt Phó Thiêm Dục, nhưng lúc đó anh đang đeo một chiếc mặt nạ to che hết hơn nửa gương mặt, nên cô cũng chẳng biết người đó ai… Tuy nhiên, lúc đó cô đang ở thân phận Alice chứ không phải Alan!
– Nếu tôi nói không phải tôi, liệu Thiếu Tướng có tin tôi hay không?
– Tôi tin cô.
– Ngài thật sự tin tôi sao?
Phó Cát Tùng gật đầu, ông ấy cũng chẳng biết lý do gì nữa, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt của Tô Nhiễm thì ông ấy lại có một lòng tin vô hình với cô, không chỉ vậy mà ông ấy còn nhìn cô rất quen mặt, hình như là ông ấy đã gặp cô ở đâu rồi thì phải.
– Cô tên là Tô Nhiễm sao? Vậy anh trai của cô tên thật là gì? Cô họ Tô sao?
– Thiếu Tướng, hình như chuyện này không cần thiết lắm.
– Dù sao hiện tại cô cũng đã là bạn gái của Thiêm Dục, tôi cũng nên biết về cha mẹ của cô một chút.
Nhưng Tô Nhiễm chính là không muốn để người khác biết được tên của cha mẹ của cô. Vì nếu như cô nói tên của người đàn ông cô phải gọi là cha, thì tất cả mọi người sẽ biết cô là một thiên kim giả, không chỉ vậy… Nếu như cô nói tên của mẹ mình, thì người khác sẽ chỉ trích cô, vì cô là kết tinh của một tình yêu sai trái.
– Tô Nhiễm?
– Tô Bác Tuần và Chương Thiến.
– Vậy cha mẹ của cô đâu?
– Mất rồi, hai người họ mất cách gần hơn hai mươi năm.
Lúc này thì Tô Nhiễm có liếc nhìn qua về thái độ của Phó Cát Tùng, cô thấy trong ánh mắt của ông ấy có chút khác thường hay nói đúng hơn là thất vọng. Thất vọng sao? Nhưng tại sao lại thất vọng chứ? Chắc là do cô nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, thì bất chợt Phó Cát Tùng lại nói:
– Được rồi, vậy hai người định khi nào sẽ kết hôn?
– Kết hôn? Thiếu Tướng thật sự chấp nhận cho tôi làm dâu Phó gia sao? Ngay cả khi… Tôi là em của Alan?
– Tôi tin vào trực giác của mình, và tôi tin rằng Alice không nói dối.
Lúc này, trong thâm tâm của Tô Nhiễm lại dấy lên một chút xao động, có lẽ như Phó Cát Tùng là người đầu tiên tin tưởng vào lời nói của cô… Vì ở trong tổ chức thì cô là một người khá giảo hoạt, không chỉ vậy mà cô còn thay đổi hình dáng liên tục, nên nhiều khi những lời cô nói cũng chẳng biết đâu là thật, đâu là giả. Nhưng lúc này, lại là một Thiếu Tướng chấp nhận tin tưởng cô, bất chợt cô lại cảm thấy có chút tội lỗi.
– Được rồi, chút nữa Thiêm Dục có việc phải đến quân ngũ, cô cũng đi cùng nó đi, xem như là chính thức ra mắt.
– Thiếu Tướng, cảm ơn ngài.
– Đừng gọi tôi là Thiếu Tướng nữa. Sau này gọi tôi là bác trai, hoặc theo Thiêm Dục gọi tôi là cha đi.
Nói xong thì Phó Cát Tùng cũng rời khỏi, ánh mắt của Tô Nhiễm nhìn theo ông ấy, cô cảm thấy con người của Phó Cát Tùng quả thật rất có chính kiến, mặc dù đối với một quân nhân thì chuyện cấm kỵ chắc là tin vào trực giác, nhưng ông ấy lại chấp nhận tin vào trực giác của bản thân, chấp nhận tin tưởng cô và nhân cách của cô… Bảo sao ông ấy có thể được làm đến Thiếu Tướng và tương lai gần có lẽ ông ấy sẽ được thăng tiến.
Phó Cát Tùng bước xuống không lâu thì Tô Nhiễm cũng đã nối gót và bước xuống, lúc này thì Phó Thiêm Dục đã sợ đến mức xanh mặt, anh sợ rằng Tô Nhiễm đã nói gì không đúng ý và sẽ khiến cho cha giận. Nhưng ngay sau khi cô xuống nhà thì Phó Cát Tùng đã nhìn anh, nói:
– Con đưa Tô Nhiễm đến trụ sở để giới thiệu đi. Buổi tối thì đưa con bé đi dạo ở An Thành một chút, tối một chút thì về nhà ngủ. Ngày mai chúng ta sẽ bàn kĩ về chuyện kết hôn của hai đứa.
– Cha nói thật sao? Cha chấp nhận Tô Nhiễm thật sao?
– Ừ, dù sao thì sau này cuộc sống hôn nhân cũng là của con và Tô Nhiễm. Vì thế nên cho dù sau này có thế nào thì nó cũng là sự lựa chọn của chính bản thân con!