Nghe Tô Nhiễm nói vậy thì trong lòng của Châu Tiểu Ân cũng có chút suy nghĩ, vốn dĩ nơi này cứ điểm mật của đoàn đội của anh, nếu như không phải người có thân phận thì làm sao có thể được đi vào đây, nhưng mà nếu như cô bé này thật sự là bạn gái của Phó Thiêm Dục thì đã sao chứ? Vẫn chưa kết hôn thì mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Nghĩ đến chiều hướng đó, Châu Tiểu Ân liền nhìn cô mỉm cười, nói:
– Vậy để chị dạy cho em.
Nhưng Châu Tiểu Ân và Tô Nhiễm còn chưa kịp động thủ thì Phó Thiêm Dục đã đi đến, trực tiếp nắm lấy tay của cô rồi kéo lại, sau đó cũng đưa mắt nhìn về phía Châu tiểu thư. Cô ấy thấy anh liền nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói:
– Em không ngờ hôm nay có thể gặp anh ở đây.
– Anh cũng không nghĩ là em sẽ ở đây.
Sau đó thì Châu Tiểu Ân cũng hỏi về thân phận của Tô Nhiễm, hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng rất dõng dạc tuyên bố rằng cô gái xinh đẹp này là bạn gái của mình. Nhưng sau đó thì anh mới nhìn sang Tô Nhiễm, nói:
– Đây là tiểu thư Châu gia, Châu Tiểu Ân… Nhỏ hơn em hai tuổi.
Không chỉ Tô Nhiễm kinh ngạc mà ngay cả Châu Tiểu Ân cũng bị thông tin này làm cho sốc toàn tập, hóa ra cô bé xinh xắn này năm nay đã hai mươi sáu rồi sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hoặc cách ăn mặc thì đúng là chỉ như một sinh viên nhất, năm hai. Còn Tô Nhiễm thì bị Châu Tiểu Ân làm cho kinh ngạc, ban đầu cô gọi cô ấy là chị là để nới lỏng cảnh giác thôi, chứ nhìn Châu Tiểu Ân thì chắc cũng bằng tuổi hoặc nhỏ hơn cô một tuổi thôi… Ai mà có ngờ, Châu Tiểu Ân năm nay chỉ mới có hai mươi tư, vậy xem ra thì vẫn còn non lắm.
– Thiêm Dục, những ngày này anh ở đâu? Em có hỏi Trình Lục nhưng cậu ta không nói.
– Anh ở nhà của Nhiễm Nhiễm, dù sao thì tụi anh cũng sắp kết hôn rồi, nên cha nói hãy ở nhà của cô ấy, sẵn tiện cũng phụ giúp cô ấy trang trí lại nhà cửa.
Một loạt thông này đã làm cho không ít người ở khu huấn luyện phải kinh ngạc, từ trước đến giờ họ chưa bao giờ nghe thấy Trung Tá có bạn gái, ấy vậy mà hôm nay Trung Tá vừa mang bạn gái đến thì đã vội vàng tuyên bố kết hôn. Đến cả những người bạn thân thiết như Hàn An, Trình Lục hay Cao Thắng cũng chẳng biết người chị dâu này có tính cách thế nào nữa, ấy vậy là Phó Thiêm Dục dường như chỉ sợ cô xách mông chạy mất vậy.
Nói xong thì Phó Thiêm Dục và Châu Tiểu Ân cũng chỉ nói với nhau thêm vài câu, rồi anh liền nắm tay của Tô Nhiễm rời đi, vốn dĩ Châu Tiểu Ân muốn gọi anh, nhưng cô ấy lại không biết nói gì nữa… Vốn dĩ cô ấy nghĩ chỉ mới là bạn gái thôi mà, còn có thể thay đổi, hơn nữa chỉ cần gia đình của anh không chấp nhận thì Tô Nhiễm vĩnh viễn không vào được cửa Phó gia. Nhưng loạt thông tin hai người họ sắp kết hôn thì đã khiến cho Châu Tiểu Ân có chút suy sụp.
Còn Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục thì sau khi rời đi liền vào trong một căn phòng, lúc này Tô Nhiễm liền nghiêng đầu nhìn anh, nói:
– Sao vậy? Anh thích cô ấy à?
– Không thích.
– Vậy anh tức giận cái gì?
– Tại sao lại đi vào bên trong, có biết súng đạn không có mắt hay không? Lỡ như cô bị gì thì tôi biết ăn nói làm sao với Đoàn Giang Khánh đây.
Tự dưng lại bị mắng cũng khiến cho Tô Nhiễm có chút bất ngờ, nhưng hơn hết là cô lại có cảm giác khá kì lạ. Người đàn ông trước mắt này bị điên sao? Bình thường cũng không thấy anh quan tâm cô như vậy, nhưng sao đột nhiên bây giờ lại nhiệt tình như thế chứ? Đúng là khó hiểu.
– Anh… Làm sao vậy?
Lúc này thì kể cả Phó Thiêm Dục cũng không biết bản thân mình bị sao nữa, một tay giữ lấy sau gáy của cô, một tay chặt chẽ giữ ở eo nhỏ của cô rồi kéo cô sát vào người, trực tiếp dùng môi phủ lên cánh môi nhỏ của cô. Hành động có chút bất ngờ liền làm cho Tô Nhiễm kinh ngạc mà trợn mắt.
Ban đầu thì nó cũng chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng, nhưng sau đó thì lại là một nụ hôn sâu, hiển nhiên Tô Nhiễm cũng không biết tại sao anh lại biến thành bộ dạng vô sỉ như vậy nữa. Nhưng rồi một lúc sau anh lại đem cô gắt gao ép sát vào tường, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, lúc này Tô Nhiễm đầu óc đã quay cuồng rồi, cô cũng chỉ nhắm. mắt rồi đặt hai tay ở hông của anh, có chút nắm lấy áo của anh.
Một lúc sau, Phó Thiêm Dục cũng đã buông tha cho chiếc môi đáng thương của cô, sau đó anh liền nói:
– Tô Nhiễm, tôi muốn ngủ với cô.
Tự nhiên lại có kẻ đòi ngủ với mình một cách thô lỗ như vậy, nhưng Tô Nhiễm lại cảm thấy anh khá thật thà đó chứ, ít nhất thì anh sẽ nói trước rồi mới hành động, còn hơn là làm rồi mới nói. Tuy nhiên, lúc này Tô Nhiễm liền đưa mắt nhìn anh, còn đưa năm ngón tay lên, nói:
– Năm vạn, không trả giá!
– Được!