• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi khi Lăng Dụ Triết đến đón Hà Mật thì Phó Thiêm Dục vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lúc Tô Nhiễm nhìn sang gương mặt ngơ ngác kia của anh cũng chỉ biết lắc đầu. Đợi khi hai người họ rời đi rồi thì anh mới tiến đến, choàng tay ôm lấy cơ thể của Tô Nhiễm, nói:

– Mối quan hệ của họ là gì vậy?

– Có thể xem là người yêu.

– Chẳng phải trước kia Lăng tổng rất căm hận cô ấy sao?

Tô Nhiễm cũng chỉ nhún vai, đối với mối tình này của Hà Mật thì cô thật sự không đỡ nổi. Đến cả việc hai người họ quay lại với nhau khi nào, tại sao lại tiếp tục ở bên nhau thì cô cũng không biết. Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Dụ Triết đối với Hà Mật, thì Tô Nhiễm đã yên tâm rồi.

– Nhiễm Nhiễm…

Đột nhiên Phó Thiêm Dục lại gọi tên mình thân mật như vậy cũng làm cho Tô Nhiễm cảm thấy giật mình, đưa mắt lên nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau một lúc, Phó Thiêm Dục thật sự không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi nhỏ của cô. Hiển nhiên thì Tô Nhiễm cũng không từ chối, cô nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cổ của anh, cơ thể của họ gắt gao bám dính lấy nhau.

Hai tay của Phó Thiêm Dục đã sớm chế ngự ở eo nhỏ của cô, nhưng sau đó anh liền trực tiếp đem Tô Nhiễm bế lên. Hành động này của anh đã làm cho Tô Nhiễm phải giật mình một chút, nhưng rồi cũng không nói gì nữa.

Vì hiện tại nhà họ chỉ còn lại hai người, nên Phó Thiêm Dục cũng không thèm đóng cửa lại.

Khi nụ hôn của Phó Thiêm Dục di chuyển từ môi xuống cổ thì Tô Nhiễm đã thấy khó chịu rồi, cô cũng chẳng biết mối quan hệ này của họ sẽ kéo dài bao lâu, nhưng có lẽ… Cô phải nói sự thật cho anh biết, cô nên tôn trọng quyết định của anh. Nghĩ là làm, Tô Nhiễm liền định mở miệng nói thì lại bị Phó Thiêm Dục hôn chặt, chiếc môi đáng thương cũng bị anh hôn cho sưng đỏ.

– Phó Thiêm Dục…

– Gọi anh là A Trùng.

– A… A Trùng?

Đây là tên thân mật của Phó Thiêm Dục ở nhà, ngoại trừ cha mẹ, ông bà và Phó Thiên Ân thì có lẽ Tô Nhiễm là người đầu tiên biết đến nó. Lúc Tô Nhiễm nghe Phó Thiêm Dục nói như vậy thì liền kích động, anh xem cô là người nhà sao? Tuy nhiên, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Tô Nhiễm đã thấy phía dưới truyền đến cảm giác tê dại.

Nhìn xuống thì liền kinh ngạc, m* nó! Từ khi nào mà Phó Thiêm Dục lại điêu luyện như vậy chứ? Chỉ mới qua có mấy ngày thôi mà… Nhưng đại não của Tô Nhiễm vẫn còn chưa kịp chạy hết công suất thì một ngón tay thon dài của đầy thô ráp của anh đã đưa vào nơi tư mật, lúc này Tô Nhiễm chỉ biết há hốc, hai chân cũng tự động khép lại.

– A Trùng… Đừng chạm chỗ đó…

– Tại sao lại không?

Tô Nhiễm hiển nhiên biết rõ người đàn ông này muốn làm gì, nhưng mà… Cô không còn sức phản kháng nữa, sau đó cô liền phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Ngón tay của Phó Thiêm Dục cũng bắt đầu di chuyển, mỗi lần đi vào đều làm cho Tô Nhiễm phải rên rỉ, người nam nhân này đúng là rất biết cách chơi.

Một lúc sau, Tô Nhiễm đã thấy không được rồi, liền đem Phó Thiêm Dục đẩy xuống, trực tiếp ngồi lên bụng anh, gương mặt đỏ ửng còn mang theo một ít sự hoan lạc, cô liền vén tóc ra sau tai, đặt một tay ở trên ngực của anh, cười nói:

– Phó Thiêm Dục, anh hư rồi.

Nhưng Phó Thiêm Dục không có ý định dừng lại, anh liền đưa tay giữ lấy eo nhỏ của Tô Nhiễm, nói:

– Vậy em muốn phạt anh như thế nào?

Đến đây, Tô Nhiễm liền cúi xuống hôn lên môi anh, sau đó lại di chuyển xuống cổ, rồi còn ở ngực của anh. Ngay khi nghe thấy tiếng gầm gừ khó chịu của Phó Thiêm Dục thì cô mới đưa tay chạm đến đũng quần của anh, nhìn anh bằng cặp mắt háo sắc, nói:

– A Trùng, anh muốn gì đây?

– Bảo bối, tùy ý em.

– Được.

Sau đó Tô Nhiễm liền bước xuống khỏi người của anh, hành động đó của cô còn làm cho Phó Thiêm Dục nghĩ cô đang không có tâm trạng, vốn đang định ngồi dậy, thì Tô Nhiễm lại đi đến, trực tiếp đem quần của anh cởi ra, sau đó còn mân mê cái thứ đang cư*ng c*ng kia nữa. Ngón tay mềm mại của cô chạm vào nó cũng làm cho Phó Thiêm Dục phải há hốc mà khó khăn thở dốc, sau đó Tô Nhiễm liền nhìn anh, nói:

– A Trùng, anh nói xem… Là em dạy hư anh, hay vốn dĩ là anh đã như vậy?

– Bảo bối, em muốn anh trả lời thế nào đây?

– Nói xem, chỗ này có ai ăn qua chưa?

– Chưa có.

– Cậu bé ngoan.

Vốn anh chỉ nghĩ Tô Nhiễm hỏi vậy thôi, nhưng đột nhiên từ hạ bộ lại truyền đến cảm giác ấm áp, sự ấm áp đó đã khiến cho Phó Thiêm Dục phải căng cả người, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Tô Nhiễm… Thật sự đang ngậm lấy nơi đó của anh sao?

Còn cô, tuy không phải lần đầu thấy thứ này của anh, nhưng hình như hôm nay lớn hơn bình thường, suýt nữa là cô đã không thở được. Đột nhiên lúc này Phó Thiêm Dục lại nói:

– Nhiễm… Đừng… Mau nhả ra.

Có lẽ Tô Nhiễm biết được cậu bé ngoan này đang có ý định gì nên cũng chỉ nhẹ nhàng làm thêm một chút, rồi dùng tay giúp anh thoải mái. Khi Phó Thiêm Dục gầm lên một tiếng, trực tiếp đem chất dịch trắng đục kia bắn ra, tất cả đều dính lên tay của Tô Nhiễm, nhưng cô không khó chịu, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói:

– Phó Thiêm Dục, anh đúng là hòa thượng cấm dục nhiều năm.

Ngay lúc này, Phó Thiêm Dục liền ôm lấy Tô Nhiễm rồi đè cô xuống dưới thân, nhíu mày, nói:.

– Chơi xong chưa?

Cô cũng không sợ hãi, trực tiếp choàng tay ôm lấy cổ của anh, cười nói:

– Anh vẫn chưa xong mà. Đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK