• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhiễm đi vào thư phòng thì cũng có chút bất ngờ, trên bàn làm việc kia không chỉ một mà tới tận bốn cái hộp gỗ khá lớn, theo như những gì Tô Nhiễm nhìn thấy thì chắc chắn đây là những hộp trang sức, ngay cả chiếc hộp kia cũng là gỗ lim cao cấp, xem ra trong đó chắc hẳn là trang sức, không ít hơn mười triệu đâu.

Nhưng dù sao đó cũng chưa chắc là của cô, nên Tô Nhiễm cũng chỉ ngồi xuống và chờ đợi cha chồng của mình đến, lúc này Phó Cát Tùng từ bên ngoài đi vào, trên tay của ông ấy còn cầm theo một tách trà, vừa nhìn qua thì ông ấy liền bước đến chỗ bốn chiếc hộp gỗ kia, sau đó cũng nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn. Tiếp theo thì ông ấy lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc chìa khóa, mở chiếc hộp đầu tiên thì bên trong là một vài món trang sức, nào là dây chuyền, nhân, rồi lắc tay, hoa tai, xem ra giá trị của nó cũng không nhỏ đâu.

Mở hộp thứ hai, thì bên trong chỉ có hai món trang sức, một là vòng tay phỉ thúy và một chiếc nhẫn phỉ thúy, cả hai món này nhìn về góc độ giá cả thì có vẻ không đắc lắm, nhưng nếu so về mặc tinh thần thì có vẻ nó khá quan trọng với Phó gia.

Chiếc hộp thứ ba được mở ra, thì bên trong có vài giấy tờ nhà đất và quyền sở hữu đều do Phó Thiêm Dục đứng tên, không chỉ những ngôi nhà ở Thiên Tuẫn cư, mà còn có một số ngôi nhà ở nước ngoài, cũng như là một số ngôi nhà khác ở các Thành phố khác, không chỉ ở An Thành, Phong Thành, Giang Thành, Ung Thành hoặc thậm chí là Phong Thành.

Chiếc hộp cuối cùng, thì khi Tô Nhiễm nhìn nhau thì chỉ nhìn thấy một số quần áo của trẻ con, so về độ cũ kĩ thì có lẽ đây là quần áo sơ sinh của Phó Thiêm Dục, bên cạnh những bộ quần áo thì còn có hai chiếc lọ nhỏ, nếu như Tô Nhiễm đoán không nhầm thì đó là tóc máu và dây rốn của Phó Thiêm Dục thì phải?

– Cha à? Có chuyện gì sao ạ?

– Đừng đứng đó nữa, đây là sính lễ mà Phó gia gửi cho con.

Vừa rồi Tô Nhiễm còn tưởng Phó Cát Tùng muốn phàn nàn gì đó với cô, nhưng đột nhiên bây giờ cô cảm thấy nói chuyện với cha chồng cũng không đáng sợ lắm, nếu như có thể thì ngày nào nói cũng được, cô sẽ không nói là cô rất thích đâu. Nhưng nói là thế, dù sao thì Phó Thiêm Dục cũng đã đưa sính lễ cho cô rồi, còn đây có thể xem là quá nhiều cho việc kết hôn, nên Tô Nhiễm đã từ chối.

Với dáng vẻ kia của con dâu chỉ khiến cho Phó Cát Tùng lắc đầu, nhìn con mắt kia mà xem, đã sáng hơn cả đèn pha rồi mà miệng vẫn từ chối, đúng là cô gái không biết tiết chế cảm xúc của mình, thật sự khiến cho người ta phải buồn cười.

– Cầm về đi, dù sao thì Thiên Ân cũng chưa lấy chồng đâu, hơn nữa sính lễ mà A Trùng đưa cho con là tiền riêng của nó, còn đây là sính lễ Phó gia gửi sính lễ cho con, không liên quan đến nhau.

– Nhưng A Trùng đã đưa cho con nhiều lắm rồi… Mấy cái này, con không thể nhận.

– Được rồi, đừng diễn nữa, nhanh mang đi đi, nếu không thì mẹ con lại làm ầm lên cho mà xem.

Nói xong thì Phó Cát Tùng cũng cầm lấy chiếc tách trà của mình rồi đi ra ngoài, Tô Nhiễm cũng chỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cha chồng mình, cô thật sự không ngờ Phó Cát Tùng lại có một mặt như vậy, xem ra thì tính cách hay ăn nói ngon ngọt của Phó Thiêm Dục không phải là tự phát, mà chính xác là do di truyền, chắc chắn là do di truyền mới có được!

Lúc này Tô Nhiễm vẫn còn suy nghĩ không biết nên làm gì đây, bất chợt cô lại lấy điện thoại của mình ra, gửi cho Phó Thiêm Dục một tin nhắn.

[Tô Nhiễm]: A Trùng, vừa rồi cha có bảo em vào phòng nói chuyện, sau đó ông ấy cho em bốn cái hộp gỗ, ông ấy còn nói là sính lễ của Phó gia… Em có nên nhận không?

Khoảng gần hai phút sau thì Phó Thiêm Dục đã hồi đáp lại tin nhắn.

[Phó Thiêm Dục]: Nhận! Em phải nhận! Không ngờ thật đấy, dạng người keo kiệt như cha mà cũng có ngày đưa sính lễ cho em. Nhiễm Nhiễm, em phải nhận rồi đem giấu đi, lỡ ông ấy hối hận là tiêu đời đấy!

Đọc xong đoạn tin nhắn của Phó Thiêm Dục mà Tô Nhiễm chỉ biết cười, xem ra đây thật sự là do di truyền rồi… Nếu như chồng cô đã nói vậy rồi thì thân làm người vợ hiền, dâu thảo nên cô cũng không thể từ chối rồi. Ngay lúc này thì Tô Nhiễm đang cực kỳ hưng phấn, dù sao thì sau này đây cũng là tiền của cô, sớm hay muộn thì cũng là tiền của cô thôi.

Lúc Tô Nhiễm đem hết các hộp gỗ về phòng thì cũng có nhìn thấy Phó Cát Tùng, ông ấy còn đưa mắt nhìn cô, sau đó còn tặc lưỡi và lắc đầu, nhưng ông ấy bày tỏ thái độ còn chưa được bao lâu thì đã bị Thái Vy Ương kéo về phòng, bà ấy còn mắng ông ấy là ấu trĩ nữa. Xem ra đây rõ ràng là do di truyền! Chắc chắn là di truyền rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK