Ngay khi nói mình có cách thì Tô Nhiễm liền rời đi, bỏ lại Lucius và Dieter không hiểu gì đang xảy ra, họ còn đưa mắt nhìn nhau, ám chỉ có nên đi cùng hay không? Nhưng rồi Dieter lại lắc đầu, với một đứa ranh ma như Tô Nhiễm thì chắc rằng cô đã có kế hoạch cho mình rồi, nên Dieter cũng không nhất thiết phải ở cạnh, còn Lucius muốn đi cùng thì cứ đi.
Với một cô gái có tính cách mạnh mẽ và cá tính như Tô Nhiễm thì Đàn Tâm không hề lo lắng cho cô, nói sao thì Alan cũng là cái tên khiến nhiều người khác khiếp sợ, nên làm sao lại có chuyện dễ dàng xảy ra chuyện như vậy chứ. Lucius lắc đầu một cái, sau đó thì cũng quay lại trụ sở.
Còn về phía của Tô Nhiễm thì sau khi chào tạm biệt Chung Chung Tín và Đàn Tâm xong thì cô cũng quay về khách sạn, cố gắng chỉnh trang lại gương mặt trước khi Phó Thiêm Dục quay về. Nhưng trong lúc cô còn đang tẩy trang thì anh lại nhắn tin đến.
Phó Thiêm Dục: [Chắc anh không về kịp, nếu như buổi sáng vẫn chưa thấy anh về thì gọi xuống lễ tân nhé, anh đã dặn họ chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi]
Ngay sau đó thì Tô Nhiễm liền đọc tin nhắn, rồi cũng nhanh chóng hồi âm.
Tô Nhiễm: [Có việc gì sao? Em vừa tỉnh lại đã không thấy anh đâu, anh có việc gì gấp lắm à?]
Phó Thiêm Dục: [Chỉ là có chút trục trặc nhỏ thôi, em không cần lo cho anh, em cứ ngủ trước đi]
Tô Nhiễm: [A Trùng, em có thể giúp gì đó không?]
Ở bên kia thì Phó Thiêm Dục cũng đọc tin nhắn được một lúc rồi, nhưng lại chẳng thấy anh hồi đáp lại, trong lòng của Tô Nhiễm bắt đầu có chút lo lắng, lẽ nào anh đã nhận ra ý đồ của cô rồi sao?
Tuy nhiên thì sự thật không phải như vậy, anh hoàn toàn không có ý nghi ngờ cô, nhưng đây là chuyên an lớn, hơn nữa Tô Nhiễm lại không phải quân nhân, nên việc cho cô tham gia thì có hơi miễn cưỡng một chút. Ngay lúc này thì Phó Thiêm Dục liền nhìn Yến Lạc Khoa, nói:
– Nhiễm Nhiễm muốn giúp đỡ chúng ta, cậu thấy sao?
– Cô ấy có thể làm gì?
Phó Thiêm Dục cũng lắc đầu, từ trước đến giờ anh biết Tô Nhiễm là người thông minh, tài giỏi, nhưng ai cũng có một ưu điểm và khuyết điểm, đến cả Alan cũng không ngoại lệ. Mà đây còn là thuộc chuyên ngành IT, với một cô gái như Tô Nhiễm thì có thể làm gì chứ? Vì họ biết rõ ràng hacker đang đứng sau Mật Thước là ai, cậu ấy là người có kinh nghiệm lâu năm, lại còn rất tài giỏi, so với những tay mơ như quân đội thì đúng là hơn hẳn một bậc… Đến những thành viên trong bộ phận kĩ thuật của quân đội còn chưa chóng lại được, thì Tô Nhiễm phải làm sao đây?
Bất chợt, Yến Trì Huyên lại nói:. ngôn tình hoàn
– Tại sao không để chị ấy đến đây xem qua. Chị Nhiễm là người quan sát tốt, biết đâu chị ấy sẽ nhìn ra gì đó thì sao?
Lần này thì cả Cao Thắng và Trình Lục cũng gật đầu tán thành với ý kiến của Yến Trì Huyên, người chị dâu Tô Nhiễm này của họ quả nhiên là thiên tài, dù rằng cô không nhận, nhưng chỉ cần nhìn cách cô ứng xử hằng ngày cũng đủ biết đây là một thiên tài rồi.
Yến Lạc Khoa ban đầu cũng có chút bất an, vì họ từng nghi ngờ Tô Nhiễm là Alice, hơn nữa Alice cũng khá thành thạo IT, nhưng trình độ của Alice chỉ dừng ở mức đủ dùng thôi, còn người hacker này vẫn cao hơn Alice một chút… Nên nếu Tô Nhiễm có thể khống chế và bảo mật tư liệu của quân đội, thì cũng có thể khẳng định cô không phải Alice rồi.
– Được, vậy Trì Huyên và Cao Thắng, hai người quay lại khách sạn mời cô ấy đến đây đi.
[…]
Trước đó một vài phút thì Tô Nhiễm đã nhắn tin cho Tô Thước, và hi vọng rằng Hứa Vãn Tùng sẽ cùng cô phối hợp một chút, nhưng Tô Thước lại không hiểu ý cô nói phối hợp ở đây là gì. Nhưng rồi sau đó thì cô đã gửi một bảng công việc cho Hứa Vãn Tùng, chỉ vừa nhìn vào mật mã trên máy tính mà Hứa Vãn Tùng đã nhíu mày, còn không nhịn được bật cười nữa chứ.
Sau đó vài phút thì Tô Nhiễm cũng đã được đưa đến một khu huấn luyện khá lớn, nơi này có tên là “ARMY”, là tên của quân đội, xem ra thì kế hoạch của cô đã thành công được một nửa rồi.
Vừa bước chân vào bên trong thì có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, nhưng cô lại không quan tâm lắm, lúc này cô chỉ để ý đến Phó Thiêm Dục đang nhìn cô và mỉm cười thôi.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì Yến Lạc Khoa đã nói:
– Tô Nhiễm, cô nhìn những thứ này xem, có nhận ra gì khác lạ không?
Lúc này thì Tô Nhiễm liền âm thầm gửi hai chữ “Bắt đầu” cho Hứa Vãn Tùng, sau đó thì cô liền ngồi vào bàn máy tính gần đó. Tiện tay cũng chuẩn bị thêm một vật dụng nhỏ, là một cái USB khá là bé, ngay sau đó là một loạt thao tác vô cùng linh hoạt của Tô Nhiễm trên bàn phím máy tính.
Đến cả những người chuyên nghiệp cũng phải hoa mắt một chút về nó, ngay lúc này thì Yến Lạc Khoa mới yên tâm, vì cậu ấy từng gặp qua Alice, hiển nhiên thì lúc đó cũng chỉ là vô tình thôi, và cậu ta nhìn thấy cách Alice đánh máy không giống như Tô Nhiễm. Vậy cũng có nghĩa là Tô Nhiễm không phải Alice, nếu đã không phải thì cậu ấy cũng chẳng cần đề phòng làm gì cho mệt.
Lúc này, bỗng chốc Tô Nhiễm lại nói:
– Dường như có hai bên đang đánh nhau trong tường lửa.
Yến Trì Huyên và Cao Thắng không hiểu, thì đúng là có hai bên mà? Một bên là của họ, còn bên còn lại là của bang Mật Thước.
Nhưng Phó Thiêm Dục bây giờ mới chú ý, quả nhiên vợ anh nói không sai, hai bên ở đây không bao gồm họ. Vậy có nghĩa là có một bên thứ ba đã xen vào chuyện này sao? Nhưng tại sao chứ?
– Có điều tra được IP không?
Tô Nhiễm bây giờ chỉ nhếch mép, hóa ra cũng chỉ là dạng tép riu thôi sao? Còn tưởng đâu là hacker Anwir, kẻ từng thống trị nền tảng kĩ thuật rất lâu chứ.
– Nhiễm Nhiễm? Em nhìn ra gì rồi sao?
– Không có gì, cũng chỉ là một Phelan và một tên vô danh không biết lượng sức thôi.
Ngay lúc này thì ai cũng kinh ngạc, Phelan không phải là hacker của bang Mật Thước sao?
– Ý em là gì?
– Phelan đang tạo ra tường lửa mới cho chúng ta, còn tên kia thì đang cố gắng xâm nhập.
Ngay bây giờ thì đầu họ bắt đầu không hiểu rồi. Vậy có nghĩa là những chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến bang Mật Thước? Mà là do một tên ất ơ nào đó cố tình gây nhiễu thông tin thôi sao?
– Có chặn được không?
Câu hỏi của Yến Lạc Khoa rất hay, nhưng Tô Nhiễm lại không trả lời, thao tác trên tay cũng dừng lại, và im lặng quan sát tình hình. Hành động của cô lại càng khiến cho họ không hiểu, nhưng khoảng hai phút sau thì Tô Nhiễm liền nói:
– Xong rồi.
Vừa dứt câu thì trên màn hình của cô đã hiện lên một icon hình bàn tay, còn đang “say hi” với họ nữa chứ. Mặt của những người đang ngồi ở đây cũng nghệch ra, nhưng rồi Tô Nhiễm lại nói:
– Là của Phelan đó, anh ta đang chào hỏi mọi người.
Xong rồi thì Tô Nhiễm cũng tình thản tắt máy, sau đó bước đến chỗ của Phó Thiêm Dục, trực tiếp ngã vào lòng anh. Anh cũng dịu dàng đưa tay ôm lấy cô, nói:
– Anh không nghĩ là em cũng biết về những thứ này.
– Còn không phải tại Đoàn Giang Khánh sao, trước kia em ghét nhất là tin học, nhưng anh ấy còn thuê gia sư đến cho em học.
Phó Thiêm Dục chỉ mỉm cười, sau đó thì anh cũng chỉ nói qua loa mấy câu rồi đưa vợ về phòng. Vốn dĩ ngay từ đầu anh từng nói rằng sẽ tin Tô Nhiễm và bang Mật Thước, sau chuyện này thì anh càng tin tưởng hơn… Nếu như bang Mật Thước không làm, vậy là ai đứng phía sau giựt dây chứ?