Có lẽ là đã lâu rồi Tô Nhiễm không có gần gũi với nam nhân, nên nhiều khi cô vẫn có giật mình tỉnh giấc, mỗi khi cô mở mắt đều đập vào lồng ngực trần của một người đàn ông ở bên cạnh, bất quá có chút không quen.
Nhưng lúc này thì Tô Nhiễm mới chú ý đến dáng vẻ của Phó Thiêm Dục, không thể chối cãi gì về vẻ ngoài của anh, kể cả tài năng cũng rất hơn người… Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc anh lại là quân nhân, nếu như anh không phải quân nhân, nếu như cô không phải Alan của bang Mật Thước thì thật tốt.
Bàn tay nhỏ của Tô Nhiễm đang di chuyển trên gương mặt của anh thì lại bất ngờ bị bắt lại, Phó Thiêm Dục liền mở mắt nhìn cô, nói:
– Em đang làm gì vậy?
– Tôi chỉ thấy anh rất đẹp trai, nên không nhịn được muốn sơ múi một chút cũng không cho sao? Keo kiệt.
Nhưng Phó Thiêm Dục không nói gì, anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô gái bên cạnh vào lòng. Anh là lần đầu hẹn hò, nhưng cũng không hẳn là hẹn hò nữa, đối với mối quan hệ này thì chỉ có Tô Nhiễm mới biết nó có lợi ích gì, nhưng anh không quan tâm… Thứ hiện tại Phó Thiêm Dục quan tâm là suy nghĩ của cô, liệu Tô Nhiễm có nghĩ rằng anh là sinh vật sống bằng nửa thân dưới hay không? Liệu cô có từ chối hôn sự này hay không?
Bao nhiêu câu hỏi đều như một mớ bòng bong mà luẩn quẩn bên trong đầu của anh, đôi tay đang ôm cô cũng bất chợt siết lại, cảm thấy không đúng lắm, Tô Nhiễm liền đưa mắt nhìn anh, nói:
– Anh đang lo lắng sao? Đừng lo, tôi không dễ mang thai vậy đâu, chút nữa tôi sẽ mua thuốc tránh thai, cũng không bắt anh chịu trách nhiệm, nhớ trả tiền cho tôi là được.
Nói xong thì Tô Nhiễm liền ngồi dậy, nhưng Phó Thiêm Dục từ phía sau lại ôm lấy cô, tựa đầu vào vai của cô, nói:
– Đừng uống… Mang thai cũng tốt mà.
Tô Nhiễm bị câu nói của anh làm cho kinh ngạc, mang thai có gì mà tốt chứ? Hơn nữa mối quan hệ của họ chỉ là hợp đồng đôi bên đều có lợi, chứ cô cũng không nói là sẽ sinh con cho anh mà? Bất chợt lúc này Phó Thiêm Dục lại trực tiếp nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên chân của mình, cái tư thế này đúng là rất ối giời ơi!
– Phó Thiêm Dục, anh làm gì vậy?
– Tô Nhiễm, gả cho tôi.
– Anh… Uống nhầm thuốc rồi sao? Giữa chúng ta không phải đã…ưm…
Nhưng Tô Nhiễm còn chưa nói hết câu thì Phó Thiêm Dục đã hôn lấy môi của cô, giống như là anh đang cố ý ngăn càn những lời tiếp theo đây cô sẽ nói vậy. Nhưng có lẽ cô cũng như vậy, hai tay choàng qua cổ của anh, có chút nhiệt huyết và điên cuồng hôn lấy, hai tay của Phó Thiêm Dục cũng ôm chặt lấy người con gái mê người này… Anh đúng là sắp bị cô gái nhỏ này làm cho điên rồi, cô thật sự rất biết cách chơi.
Khi Tô Nhiễm cảm thấy nơi đũng quần kia không đúng lắm thì mới buông anh ra, sắc mặt của Phó Thiêm Dục cũng không tốt lắm, với cái tư thế này, cái không khí còn mùi hoan ái này thì đúng là rất dễ sa ngã lần thứ hai, vốn dĩ cô muốn trèo xuống nhưng anh đã giữ cô lại, còn giữ chặt eo nhỏ của cô, nói:
– Sau này tiền đều đưa cho em, lương cũng đưa cho em, tất cả những gì anh đang giữ cũng đưa em… Tô Nhiễm, gả cho anh… Sinh cho anh một đứa con… Có được không?
Vốn dĩ nói Tô Nhiễm rất biết chơi, nhưng tại sao cô lại có cảm giác cái tên Phó Thiêm Dục này còn biết chơi hơn cả cô vậy nhỉ? Nhưng nhìn vào gương mặt đỏ ửng kia của anh thì cô dám chắc anh không nói đùa, nhưng mà… Giữa họ sẽ có kết quả sao?
Phó Thiêm Dục thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, liền mỉm cười, nói:
– Anh không ép em. Đừng nghĩ nữa, chúng ta về thôi.
Nhưng lúc này thì Tô Nhiễm lại không có bất cứ động tĩnh nào, vốn dĩ vừa rồi cô cũng đã từng nghĩ đến trường hợp khi Phó Thiêm Dục biết thân phận của mình, liệu anh có tin cô hay không? Hay sau đó anh sẽ trực tiếp bắt cô? Nghĩ đến cảnh tượng lúc cô yêu anh sâu đậm mà bị chính tay người mình yêu bắt giam, thì đúng là nỗi nhục nhã lớn nhất cuộc đời của cô.
Trong lúc cô mải mê suy nghĩ thì Phó Thiêm Dục lại nhẹ nhàng xoa hai nên thái dương cho cô, nhẹ nhàng nói:
– Đừng nghĩ nữa, anh cũng sẽ không nhắc đến chuyện này nữa… Chúng ta vẫn nên theo kế hoạch ban đầu mà làm đi.
– Phó Thiêm Dục, nếu như tôi nói… Tôi không đơn giản như anh nhìn thấy, Tô Nhiễm mà anh biết và Tô Nhiễm thực tế rất khác nhau, liệu anh có tin tôi không?
– Tin.
– Còn Alan?
Dù Phó Thiêm Dục có hơi ngập ngừng một chút, nhưng rồi anh cũng nhìn cô, sau đó lại khó hiểu, hỏi:
– Em tin tưởng Alan như vậy sao?
Tô Nhiễm gật đầu, chỉ vì cái gật đầu chắc nịch này của cô mà Phó Thiêm Dục đã tin, anh tin rằng Alan không làm ra chuyện đó, nhưng mà… Nói thế nào thì năm đó cũng chính anh đã đối mặt với Alan, trong lòng bất giác không thể buông bỏ đề phòng ban đầu được, Tô Nhiễm lúc này mới tựa đầu vào lồng ngực của anh, cô rất muốn nói cho anh biết mình chính là Alan… Nhưng rồi lại không nói được, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, cô không thể làm phụ lòng của lão đại được.
Nhưng Phó Thiêm Dục không để ý đến biểu hiện của cô, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô gái này, còn nhẹ nhàng xoa xoa lưng, nói:
– Được rồi, chúng ta ra ngoài chào tạm biệt họ rồi anh đưa em về.
– Được…