Khi Tô Nhiễm quay về nhà thì những câu nói của Đoàn Giang Khánh vẫn còn luẩn quẩn trong đầu của cô, anh ấy nói rằng hay cho anh ấy thay cha bảo vệ cô… Cha sao? Ngay từ khi sinh ra thì Tô Nhiễm có từng gặp mặt cha mình sao? Nếu không nhắc đến thì suýt nữa là cô quên mất cô còn có một người cha đấy.
Hiển nhiên là khi Tô Nhiễm quay về Phó gia cũng đã nhìn thấy mẹ chồng của mình, bà ấy cũng rất để ý đến cô con dâu mới cưới này. Thái Vy Ương cũng có ý định sẽ nấu gì đó cho cô dùng, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản kia thì bà ấy liền thay đổi thái độ, không chỉ không nấu gì mà còn trực tiếp đưa cô ra ngoài chơi.
Hôm nay thì bà ấy đã có hẹn với rất nhiều phu nhân nhà khác, đây có thể được xem là hội bạn thân quyền lực không nhỉ? Nhưng lúc Tô Nhiễm nhìn qua thì cô chú ý nhất chính là một người phụ nữ tao nhã đang ngồi ở trung tâm và nhàn nhã dùng trà, đó không phải là Khang Diệu Di – mẹ của Châu Tiểu Ân sao? Không ngờ lần hẹn này của mẹ chồng mà cô lại có thể tận mắt nhìn thấy nóc nhà quyền lực nhà họ Châu, xem ra lần đi này cũng không tồi chút nào.
– Nào, hôm nay để Thái Vy Ương tôi giới thiệu một chút, đây là Tô Nhiễm, là con dâu của tôi, vì hiện tại A Dục vẫn còn bận vài việc nên vẫn chưa tổ chức hôn lễ, khi nào mở tiệc thì mọi người phải đi hồng bao thật đó đấy nhé!
Sau đó thì Tô Nhiễm cũng cuối đầu xem như là đã chào hỏi, nhưng khi Thái Vy Ương vừa nói hai chữ “Tô Nhiễm” thì Khang Diệu Di đã đưa mắt nhìn cô rồi, có lẽ bà ấy đã nghe qua tên của cô ở chỗ của Châu Tiểu Ân cũng không chừng, nhưng cho dù hiện tại bà ấy có dùng mắt thần của Dương Tiễn thì cô cũng không sợ, trên đời này thì có lẽ ngoại trừ ánh mắt của Tô Thước có thể khiến cô chùn bước ra, thì còn lại cô đều chẳng màn đến.
Khi đã giới thiệu xong thì có rất nhiều phu nhân cảm thấy tiếc nuối, vốn dĩ họ còn định sẽ làm mai con gái hoặc cháu gái của họ cho Phó Thiêm Dục, nhưng không ngờ hôm nay lại nhận được tin anh đã có vợ rồi, hiển nhiên là cũng có chút hụt hẫng. Trái lại với độ hụt hẫng và tiếc nuối của mọi người, thì Khang Diệu Di lại có chút thông thả, nói:
– Hóa ra là cô dâu của Thiêm Dục, thảo nào những ngày gần đây Tiểu Ân nhà tôi cũng không muốn đến khu huấn luyện nữa.
Thái Vy Ương biết rõ con người của Khang Diệu Di có tính khí rất không tốt, trước kia còn luôn miệng nói sẽ gả Châu Tiểu Ân cho Phó Thiêm Dục, nhưng bây giờ nhìn mà xem, chỉ mới đó thôi mà thái độ đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ rồi, nhưng Thái Vy Ương liền cười trừ, nói:
– Bọn trẻ tự có duyên nợ của nó, chúng ta dù muốn ngồi sui nhưng duyên nợ không có thì cũng bằng thừa, tôi nói có đúng không? Châu phu nhân?
Vì trước kia chức vụ của Phó Cát Tùng chỉ là Thiếu Tướng, còn Châu Chí Tường lại là Trung Tướng, nên tiếng nói của Khang Diệu Di cũng cao hơn Thái Vy Ương một bậc. Bây giờ tình thế đảo lộn, nghịch chuyển càn khôn, ở Phó gia không chỉ có Phó Cát Tùng là Trung Tướng mà đến cả Phó Thiêm Dục cũng là Thiếu Tướng, cả hai cha con đều thăng tiến không ngừng, đương nhiên thì tiếng nói của Thái Vy Ương cũng cao hơn trước, bây giờ có khi còn cao hơn cả Khang Diệu Di vài bậc.
– Phó phu nhân nói quá đúng rồi, chuyện của bọn trẻ thì vẫn nên để tụi nó tự mình lựa chọn. Chỉ đáng tiếc… Tôi còn muốn gả Tiểu Ân đi nhanh một chút, dù sao nó cũng đã hai mươi lăm rồi, cũng không nhỏ nhắn gì nữa.
Nghe đến đây thì ai nấy cũng cho rằng tuổi tác của Tô Nhiễm vẫn còn nhỏ, sẽ không hợp với phong thái tướng quân của Phó Thiêm Dục, nhưng Tô Nhiễm không hề tức giận hay khó chịu, cô còn cảm thấy đám phu nhân này rất buồn cười, mỗi người đều có mỗi cách ăn mặc riêng, chẳng lẽ cô trẻ hơn tuổi là do cô sai? Cô ăn mặc trẻ trung cũng là cô sai sao? Cái tư duy gì lạ lùng vậy chứ.
Nhưng Thái Vy Ương làm sao có thể để con dâu của mình chịu thiệt được, bà liền nắm lấy tay của Tô Nhiễm, nói:
– Chị nói dúng rồi đó, Tiểu Ân chỉ mới có hai mươi lăm tuổi thôi mà chị đã muốn nhanh chóng gả nó đi. Còn Nhiễm Nhiễm nhà tôi còn lớn hơn Tiểu Ân nhà chị một tuổi, có khi còn lớn hơn Tiểu Ân thêm mười tháng, nên tôi mới lo mà thúc giục A Dục nhanh chóng cưới con bé về, để lở dở thanh xuân của con gái người ta sẽ không hay.
Bây giờ nếu có thể quay phim lại thì Tô Nhiễm thật sự rất muốn lấy điện thoại quay lại sắc mặt của Khang Diệu Di và đám phu nhân nhiều chuyện này, vừa rồi họ còn cho rằng cô vẫn chưa tốt nghiệp Đại học, nhưng vì vinh hoa phú quý nên mới chấp nhận kết hôn với Phó Thiêm Dục, nhưng ngay sau khi biết tuổi thật thì lại im lặng mà không nói gì nữa, xem ra cô còn lớn hơn cháu của họ rồi thì phải.
– Hóa ra cô dâu của A Dục đã lớn vậy rồi sao? Tôi…
– Xin lỗi Châu phu nhân, cho cháu ngắt lời một chút. Cháu tên là Tô Nhiễm, không phải tên là “Cô dâu của A Dục”, phiền Châu phu nhân tôn trọng tên cháu một chút ạ.
Đương nhiên là khi bị bắt bẻ như vậy thì sắc mặt của Khang Diệu Di vô cùng khó coi, bà ta còn ngay lập tức đứng dậy rồi rời đi, sau đó thì các phu nhân kia cũng nhanh chóng rời đi theo. Thái Vy Ương lúc này liền nhìn sang con dâu, nói:
– Được đó Nhiễm Nhiễm, sau này mẹ sẽ thường xuyên đem con ra ngoài, đánh chết cái đám phu nhân đó luôn!
– Được ạ, con sẽ hỗ trợ cho mẹ hết mình!