Mặc dù sao đó thì Phó gia vẫn đối xử với Tô Nhiễm giống như bình thường, nhưng cô có thể nhìn ra được vài sự khó xử trong mắt của Phó Thiêm Dục và Phó Cát Tùng, nói thế nào thì cô cũng là người đang bị truy đuổi nhiều năm, đột nhiên lại kết hôn với một Thiếu Tướng… Chuyện này đúng là chỉ có trong tiểu thuyết hư cấu thôi.
Nhưng trái lại với thái độ của hai cha con nhà này thì Thái Vy Ương lại có chút phấn khích, vào đêm hôm qua thì bà ấy tuy biết được con dâu ngoan của mình là Alice kiêm luôn Alan, nói là bất ngờ vậy thôi chứ Thái Vy Ương cũng có biétr hai người kia là ai đâu, vì thế nên cả buổi tối đó bà ấy phải nhờ Phó Cát Tùng phụ đạo cho mình về chuyện tốt của con dâu.
Khi Thái Vy Ương nghe hết chuyện của con dâu thì bà ấy còn há hốc, sau đó lại cười lớn, chính xác là cười vào mặt của chồng và con trai của mình. Bà ấy nói:
– Phó Cát Tùng ơi Phó Cát Tùng, ông làm Tướng nhiều năm vậy mà không nhận ra người cần tìm ở ngay bên cạnh sao?
– Tôi cũng không nghĩ đến chuyện Tô Nhiễm sẽ sắm cả hai vai.
Nhưng Thái Vy Ương cứ dựa vào đó mà trêu chọc chồng mình. Nhưng bất chợt thì bà ấy lại nghĩ đến một vài chuyện, bảo sao Tô Nhiễm sống một mình nhiều năm nhưng vẫn sống tốt… Hay nói đúng hơn là sống cực kỳ tốt, không chỉ vậy mà còn trưởng thành và trở nên xinh đẹp, đáng yêu, lại hoạt bát, lúc nào cũng truyền tải năng lực tích cực cho mọi người.
– Bà đang nghĩ gì vậy?
– Thử nghĩ xem, so với Châu Tiểu Ân của Châu gia thì Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta cũng chỉ lớn hơn có mấy tuổi, vậy mà con dâu ngoan của tôi hình như lại nổi trội hơn rất nhiều.
Phó Cát Tùng bây giờ bắt đầu nghi ngờ vợ mình rồi, suy nghĩ của bà ấy có chút kỳ quái không? Bây giờ ông ấy còn đang lo lắng phải nói chuyện thế nào với Thủ Trưởng, chẳng lẽ lại bày trò giả chết như trước kia? Hay là bây giờ ông ấy từ chức nhỉ?.
Cẩn thận suy nghĩ cả một đêm, lúc này Phó Thiêm Dục và Phó Cát Tùng lại đồng loạt lên tiếng, họ nói là có chuyện muốn thông báo. Nghe đến đây thì hai cha con họ cũng đưa mắt nhìn nhau, nhưng không đợi cha con họ nói gì thì Tô Nhiễm đã đứng dậy và nói trước:
– Cha, mẹ, A Trùng… Con đã quyết định rồi, một năm sau, đợi khi Lucius có thể giúp Lão đại thì con sẽ rút khỏi bang Mật Thước, sau này sẽ không còn là Alice hay Alan nữa.
Phó Cát Tùng và Phó Thiêm Dục kinh ngạc, nhìn dáng vẻ bây giờ của Tô Nhiễm giống như là cô đã nhìn thấu điều gì đó rồi nên mới lên tiếng trước. Nhưng Phó Thiêm Dục lại nắm lấy tay của Tô Nhiễm rồi kéo xuống, đến lượt anh đứng dậy, nói:
– Em không cần miễn cưỡng, thật ra thì anh biết bang Mật Thước có kỉ niệm với em, chính nơi này cũng đã cho em công việc, cho em cuộc sống mới… Nên chắc hẳn em có rất nhiều thứ muốn gắn bó với nó, vì thế nên anh đã quyết định rồi… Đợi khi xử lý xong việc thì anh sẽ từ chức.
Không chỉ Tô Nhiễm phản đối mà ngay cả Thái Vy Ương cũng lên tiếng phản đối, nếu như bang Mật Thước là ngôi nhà thứ hai của Tô Nhiễm, thì quân đội chính là nơi mà Phó Thiêm Dục bán cả mồ hôi, máu và bán cả mạng. Trải qua hơn ba mươi năm sinh sống, đã làm rất nhiều việc và suýt mất mạng mấy lần anh mới có thể leo đến vị trí như hiện tại, bây giờ đâu thể nào nói bỏ là được rồi.
Trong lúc cả ba người đang nói qua nói lại thì Phó Cát Tùng liền lạnh giọng hắng một tiếng, sau đó nói:
– Cãi cái gì mà cãi. Tôi quyết định sẽ nghỉ hưu, chuyện của Alan cũng sẽ do tôi quyết định. Cha nói cho biết Phó Thiêm Dục, truyền thống quân nhân của Phó gia đang đặt trên vai con, không có làm bừa!
Nói xong thì Phó Cát Tùng cũng dừng đũa rồi đi lên phòng, bỏ lại ba gương mặt ngơ ngác như con nai tơ của ba người họ.
Dùng bữa xong thì Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm cũng lên phòng để nói chuyện, mục đích là nói ra tâm sự trong lòng của mình, tuy nhiên thì anh vẫn không nỡ rời xa cái nơi mà giúp anh trưởng thành. Tô Nhiễm nhìn ra được, anh rất không nỡ, nên liền đưa tay nắm lấy tay của anh, nói:
– A Trùng, là thân phận của em đặt biệt, anh đừng nghĩ nhiều, cứ làm quân nhân của anh, còn lại cứ để em lo.
Nhưng Phó Thiêm Dục chỉ mỉm cười, anh còn đưa tay chỉ vào giữa trán của cô, nói:
– Đúng rồi, em là Alan một tay che trời kia mà.
– Được rồi, không nói chuyện này nữa. Phó Thiêm Dục, em quyết định rồi…
Anh liền nghiêng đầu, vợ nhỏ của anh lại đang quyết định chuyện gì nữa đây? Sau đó thì cô liền chồm người đến phía của anh, dịu dàng hôn lên môi của chồng mình, cười nói:
– Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà sinh con cho anh.
Phó Thiêm Dục nghe đến đây liền mở to hai mắt, nhưng rồi lại ôm lấy cô vào lòng, nói:
– Em thật sự có thể từ bỏ bang Mật Thước sao?
Tô Nhiễm liền lắc đầu, nói từ bỏ hoàn toàn thì chắc chắn là không thể rồi, nhưng nếu từ từ thì chắc là ổn thôi… Dù sao thì Tô Thước cũng đã sớm cho cô nghỉ phép sinh con mà, tạm thời dùng nó đã!