Buổi sáng ngày hôm sau thì Tô Nhiễm và Hà Mật có hẹn với nhau để cùng nhau đi chơi, trải qua một thời gian không gặp nhau thì hiện tại Tô Nhiễm đã thấy Hà Mật của cô đã ra dáng thiếu phu nhân rồi.
Đối với nhiều người không còn tình cảm với nhau thì chắc hẳn con cái chính là rào cản lớn nhất khiến họ không thể chia lìa, nhưng đối với Lăng Dụ Triết và Hà Mật thì lại khác, chính đứa bé Lăng Mộc Cẩn lại chính là sợi dây liên kết vô hình gắn lại tình cảm của Hà Mật và Lăng Dụ Triết. Nếu như năm đó không có Mộc Cẩn thì làm sao lại có thể có một Hà Mật như bây giờ.
– Chị Nhiễm, chị đang nghĩ gì vậy?
– Không có gì, chị chỉ nghĩ vài thứ thôi. Nhưng cũng có chút thú vị đó, em có muốn nghe không?
Hà Mật liền lắc đầu, những gì mà chị gái này cho rằng thú vị đều không ra gì. Ví dụ như là cách đây mấy ngày, khi Hà Mật chính thức thông báo rằng bản thân đã mang thai lần hai thì Tô Nhiễm liền bày cho cô một kế hoạch bất ngờ cho Lăng Dụ Triết, nhưng mà chị gái này lại không biết rằng tên nam nhân già nhà Hà Mật đã có tuổi rồi, anh ấy còn tưởng rằng vợ mình lại muốn ly hôn, nếu không phải là có Hà Mật ở đó thì chắc Lăng Dụ Triết đã xé nát tờ giấy khám thai mà Hà Mật cất công xin rồi.
Còn chưa hết, ngay khi chuyện đó bất thành thì Tô Nhiễm còn bày cho Hà Mật vài chuyện thú vị để thử lòng Lăng Dụ Triết, nhưng thật chất thì từ khi kết hôn đến bây giờ có lẽ Lăng Dụ Triết nhà cô ấy chưa bao giờ ăn no ngủ yên được, hết bị chị gái Tô Nhiễm này bày trò, thì đến mấy anh trai khác của vợ hành cho lên bờ xuống ruộng, đỉnh điểm nhất là cách đây ba tháng, lúc đó thì Hà Mật đã mang thai ở tháng thứ năm, vốn dĩ cô còn định sẽ cùng chồng mình đi chụp một bộ ảnh làm kỉ niệm, cuối cùng thì kế hoạch lại bị tiêu tùng với Chu Xuyên, người anh thiện lành thánh thiện này liền đổ lên đầu Lăng Dụ Triết một dự án khó nhằng, làm mất cả thời gian cả buổi, đến tận hơn một tháng sau thì cô mới có thể đi cùng chồng để chụp ảnh.
– Tiểu Hà Mật, em nói xem có phải là chị lớn tuổi rồi nên khó mang thai không?
– Ý chị là sao?
– Chị năm nay chỉ mới hai mươi tám… Hơn nữa chị cũng và A Trùng cũng làm nhiều như vậy, tại sao vẫn chưa có thai? Có phải do chị không tốt đúng không?
Nhìn dáng vẻ này thì Tô Nhiễm thì Hà Mật đúng là có hơi lo lắng đó, nhưng mà là lo lắng cho IQ của đứa bé sau này, chẳng phải Tô Nhiễm là một Alan đại tài và một Alice thiên bẩm thông minh sao? Tại sao đột nhiên dây dưa vào chuyện tình cảm, con cái thì lại biến thành một kẻ đần đồn không được thông minh lắm vậy nhỉ? Đúng là kì lạ thật đấy.
Nhưng rồi Hà Mật cũng không muốn giải thích, chỉ nhẹ nhàng cầm tay của Tô Nhiễm đặt lên cái bụng tròn của mình, nói:
– Vậy em sẽ truyền vía cho chị, bách phát bách trúng nhé.
Tô Nhiễm cũng chỉ bật cười, sau đó thì cô cũng phải cố gắng trộm vía này mới được. Thử nhìn đứa con gái lớn nhà họ Lăng xem, đứa bé Mộc Cẩn nhìn mặt vừa xinh xắn lại còn dễ thương và ngoan ngoãn, nếu như có thể Tô Nhiễm cũng muốn sinh được một tiểu thiên thần như vậy.
– Phải rồi Mật Mật, đứa bé này là nam thai hay nữ thai vậy?
– Thật ra thì bác sĩ vốn không thể nói đâu, nhưng em có nội gián là anh ba mà, nên là nhờ bạn của anh ấy nói rằng, đây là nam thai. Và em cũng đã sớm đặt tên cho bé con nhà em rồi.
Tô Nhiễm liền gật gù, quả nhiên là người có kinh nghiệm nó phải khác. Đột nhiên Tô Nhiễm lại nhớ đến lần mang thai trước của Hà Mật mà bật cười, lúc đó vì là thai đầu nên Hà Mật cũng khá lo lắng cũng như là chưa có kinh nghiệm nhiều, vì thế nên em ấy còn nhờ đến bốn người anh và Tô Nhiễm để đặt tên giúp. Nhưng bốn người anh đúng là rất biết cách đặt tên.
Nếu nói Tô Thước thì anh ta lại muốn đặt tên con gái người ta Lăng Dụ Thiên, dù rằng tên này cũng được đi… Nhưng Dụ Thiên không phải là tên con trai sao? Nhưng rồi anh ta còn già mồm rằng trai gái đều dùng được. Nhưng sau này hỏi ra thì mới biết “Dụ Thiên” là dụ dỗ con gái người ta giữ thanh thiên bạch nhật!
Còn cái tên cuồng máy tính như Hứa Vãn Tùng thì lại góp ý rằng hãy dùng tên ngành học để đặt tên cho con, ví dụ như là Lăng Kinh Tế, Lăng Ngoại Thương… Nếu như không phải là anh em thì chắc Lăng Dụ Triết đã đá mấy tên này ra khỏi nhà rồi.
Nhưng lần mang thai này thì dù rằng các anh trai của Hà Mật cũng muốn đặt tên cho cháu, nhưng Hà Mật đã thẳng thắn từ chối. Và cuối cùng thì cô ấy đã chọn cái tên là Lăng Thịnh Chân.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Hà Mật thì Tô Nhiễm cũng đang ao ước có ngày mình cũng sẽ được như thế, chỉ là… Hiện tại cô và Phó Thiêm Dục kết hôn với nhau được vài tuần, nhưng mà chuyện kia xảy ra đã lâu rồi, nhưng cái bụng này vẫn không có biểu hiện gì… Lẽ nào cô thật sự khó sinh con sao?
– Chị đừng nghĩ nhiều nữa, biết đâu do chị suốt ngày căng thẳng nên mới khó đấy. Chị hãy thoải mái đi, nếu được thì cứ xin anh Thước cho nghỉ ngơi một thời gian.
Nhưng thật ra thì công việc ở bang Mật Thước rất nhẹ nhàng… Còn chuyện áp lực của Tô Nhiễm lại là chuyện bí mật của cô đối với Phó Thiêm Dục, trong lòng của Tô Nhiễm vẫn luôn nơm nớp lo sợ… Cô sợ rằng sau khi biết được sự thật thì Phó Thiêm Dục sẽ rời đi, bỏ lại cô một mình.
– Bây giờ chị nên làm gì đây?
– Nói ra đi.
– Hả?
– Chị nhìn xem, giữa em và Dụ Triết chính là vì không nói ra nên mới hiểu lầm nhau, cũng là vì giấu giếm nên mới tự mình ngược mình. Thay vì cứ tự mình chịu đựng, thì nói ra đi.