• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện có bầu chị giải thích sau, mấy em tập trung hiến kế cho chị qua vụ này đi đã.

Em nhờ vả bọn bạn. Con Kẹo đề xuất:

- Có gì đâu, tụi tao làm chứng cho mày.

Con Đậu tỏ ra thông thái phân tích:

- Gớm! Chị Kẹo có chắc không thế? Hay cả phòng chị lại dính phốt bao che? Bây giờ chỉ có duy nhất một cách là xuống phòng quản lý xin các bác cho chụp lại sổ theo dõi sinh viên để chứng minh tuần trước con Na chỉ ngủ ở khu B6 thôi.

Em thấy cách của con Đậu rất thông minh, em chỉ sợ các bác không đồng ý thôi. Ai ngờ các bác cũng hóng tin xong thấy tội nghiệp em nên không những cho chụp sổ theo dõi sinh viên mà còn đồng ý để con Đậu phỏng vấn.

"Tuần trước, bé Na bị ốm mà, nó nằm lì trong phòng suốt, đứa nào đồn ác miệng thế? Làm ảnh hưởng tới uy tín của cả thầy lẫn trò trường Tâm An."

"Ai mà thiếu kiến thức thế hả con? Tung có cái tin thôi cũng không nên hồn. Sao có thể bịa ra chuyện bé Na sang khu C ngủ được nhỉ? Từ chín giờ tối là sinh viên không được phép vào khu C rồi, nếu muốn trao đổi với giảng viên thì phải hẹn các thầy cô lên phòng tự học."

"Công nhận, phốt thiếu kiến thức đọc nó cứ buồn cười. Ai hư thì hư chứ con bé Na ngoan lắm à nha. Nó đi làm thêm ở quán cơm Tâm An thật mà, lần nào được anh quản lý cho hoa quả nó cũng đem về biếu bác."

Con Đậu đúng là con cáo già ngàn năm, có đầy đủ bằng chứng trong tay rồi mà nó không vội tung lên mạng. Nó cứ thích chơi trò mèo vờn chuột để tăng tính hấp dẫn cho cái "đờ ra mà", nhân cơ hội hút tương tác cơ. Đầu tiên, nó điều con Kẹo và con Mía ra trận. Hai đứa vừa đăng bài chứng minh tuần trước em chỉ ngủ ở ký túc xá B6 thì lũ kia đã huy động quân vào phản pháo, đại ý là không tin tưởng được lời nói của mấy con bạn thân chuyên bao che cho em. Thằng Kiên, thằng Đạt và mấy đứa quý em lao vào tranh luận tưng bừng. Dư luận chia làm hai phe, em sốt ruột lắm rồi mà con Đậu vẫn rất thong dong. Nó đợi hai bên cãi nhau qua lại chán chê mới tung ảnh chụp sổ theo dõi sinh viên. Hiển nhiên, bọn kia sao chịu tin? Bọn nó vu vạ cho tụi em tạo ảnh giả. Rồi tụi em lại phải lao vào khai sáng cho cái lũ óc bò đấy. Đám đông bắt đầu nghiêng dần về phía tụi em. Khi sức nóng đã lên đến đỉnh điểm, con Đậu quyết định nhả clip phỏng vấn mấy bác quản lý kèm theo bài viết sặc mùi bi thương:

"Phải, trái, đúng, sai liệu có quan trọng bằng mấy cái like trên mạng xã hội? Để vùi dập kẻ mình ghét, có người sẵn sàng bịa ra đủ thứ chuyện giật gân. Mấy bạn thất bại luôn thèm muốn được chú ý trên cương vị là kẻ đi vu khống người khác hơn là toả sáng bằng năng lực của chính mình. Hạ bệ đối thủ âu cũng là một cách để mấy bạn xoa dịu mầm mống sân si đang nảy nở trong tâm hồn.

Lời xác nhận của bạn bè bị cho là bao che, ảnh chụp sổ theo dõi sinh viên bị nói là giả mạo, mình buồn vô cùng, nhưng thôi, không sao cả. Mình chỉ mong mấy bạn hãy công tâm với chiếc clip dưới đây. Các bác quản lý đã gắn bó với trường chúng ta trên hai mươi năm rồi, nếu như đến cả các bác cũng bị bôi nhọ thì mình đau lòng lắm!

Cảm ơn tất cả mọi người!"

Con Đậu đúng là thiên tài xoay luồng dư luận, bọn vu khống em và thầy Tâm bị chửi cho lên bờ xuống ruộng. Chúng hèn hạ khoá tài khoản. Nhưng mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, trong hội sinh viên hâm mộ thầy Tâm có mấy anh chị siêu giỏi công nghệ, chỉ chưa đầy chục phút đã tìm ra được danh tính của kẻ gian. Ba bạn đấy lớn hơn em năm tuổi nhưng nợ nhiều môn quá nên vẫn chưa ra trường. Thầy Hiệu trưởng lên bài tuyên bố vụ này không chỉ đơn giản là sinh viên ganh ghét đấu đá lẫn nhau mà nó còn ảnh hưởng tới uy tín của giảng viên. Một người thầy mà không được học trò tín nhiệm thì không thể đứng trên bục giảng, hành động của ba bạn kia thực sự không thể chấp nhận được. Các thầy cô trong Ban Giám hiệu đều nhất trí cho ba bạn thôi học, nhưng thầy Tâm không đồng ý đẩy học trò đến bước cùng nên ba bạn chỉ bị đình chỉ một học kỳ. Con Mía tò mò thắc mắc:

- Sao các thầy cô xem trọng lời nói của thầy Tâm vậy nhỉ?

- Chắc thầy giỏi nên được kính nể.

Con Kẹo giải thích. Con Đậu đang mải buôn chuyện điện thoại:

- Vâng, chị Bảo Trân ạ! Chị Bảo Trân ơi! Chị cho em hỏi book bài giới thiệu bản thân bên chị giá bao nhiêu ý nhỉ? Mười triệu á? Đắt thế! Em sinh viên làm gì có tiền? Chị giảm xuống được không? Năm triệu à? Năm triệu vẫn đắt! Một triệu hả? Một triệu thì chị lấy làm gì? Không bõ dính răng. Thôi, đăng bài cho em đi rồi em mời chị cốc chè! Có mỗi cốc chè thì không béo bở gì ạ? No! No! No! Chị nhầm to rồi! Chè của em hơi bị chất lượng đấy! Chị quên em từng làm biên tập sách cho tác giả Orchid Turtle à? Chị có muốn đăng tin độc quyền về đời tư của bà ấy không? Ối dồi ôi! Bê bối đến mức ối dồi ôi luôn đấy chị ơi! Con mẹ đó yêu đương nhăng nhít lắm, một chân đạp vạn thuyền. Chị hỏi em có bằng chứng không ạ? Em có siêu nhiều luôn nha! Vâng, mình cần đăng một bài cảnh tỉnh để những người nhẹ dạ cả tin không bị lừa tình nữa. Vâng, vụ này không thể chìm được! Vâng, chị đi ăn chè ạ? Đấy! Em đã bảo là chè chất lượng mà nị. Chị lên bài luôn giúp em cho nó nóng nhá! Đặt giúp em tiêu đề là "Nữ sinh hệ Tài Năng cứu bạn thân một bàn thua" nha chị!

Em ngứa người quát con Đậu:

- Ủa? Tao với mày thân nhau từ bao giờ vậy?

- Con Na kia, im ngay! Chị Bảo Trân cứ kệ con Na đi ạ! Nó liên thiên ý mà, biết cái gì đâu. Chị nhớ khoe giúp em cả giải Nhất cuộc thi "The Best Content Creator" nha chị. À, em còn được miễn thi đại học nữa. Vâng... em cũng muốn thi lắm, nhưng mà tại cái giải Quốc gia cỏn con nó ứ cho em thi, khổ ghê! Vâng... cứ thế nha chị. Dạ, em cúp máy trước đây nha.

- Tao lại bán cho chị Bảo Trân mấy cái phốt đậm của mày thì tha hồ nổi em ạ.

- Cứ láo đi rồi mấy hôm nữa có người thuê tao viết content, đừng hòng tao giới thiệu khách cho mày.

- Gớm! Sĩ! Khách đâu ra? Ai biết mày mà thuê?

- Thì thế nên tao mới phải nhờ chị Bảo Trân lên bài giới thiệu bản thân đấy. Chứ tự dưng ngồi im mà sung nó lại rụng xuống cho mà ăn hả?

- Mày cứ nói quá. Trên các nhóm tuyển dụng vẫn đầy job viết content dành cho sinh viên mà.

- Nhưng giá quá bèo, tầm của chị mày không phải ở đấy, nghe chửa?

- Công nhận, tao thấy có đứa viết một nghìn chữ mà chỉ được trả có ba mươi nghìn thôi mày ạ. Chữ nghĩa thì có phải rặn là ra đâu, nhiều khi nghĩ nát cả óc. Nhưng cái kiểu PR đánh bóng tên tuổi của mày... tao cứ thấy ngại ngại ý.

- Con lạy mẹ! Sinh viên ngành Truyền thông mà ngại PR, nghĩ có nực cười không? Ai bảo mày là đánh bóng tên tuổi? Đánh bóng chỗ nào? Toàn sự thật mà. Còn một sự thật nữa là cho dù mày ra trường với tấm bằng xuất sắc cũng chưa chắc mày đã có nhiều job bằng một đứa chả có bằng nhưng có truyền thông hậu thuẫn.

Con Kẹo gật gù bảo:

- Đúng rồi Na, thế nên tao mới luôn bảo mày đừng quá coi trọng bằng cấp. Mày học chăm, được điểm cao là tốt, nhưng cũng chính vì mày suốt ngày học nên mày xã giao không giỏi bằng con Đậu. Kỹ năng xử lý tình huống của mày kém, dễ nóng giận, dễ tủi thân, dễ bị người khác nắm thóp. Mày cứ như vậy rồi sau này ra trường, mày không thể làm leader được đâu!

- Tao biết rồi, tao vẫn đang cố sửa đây, nhưng bản tính nó vậy rồi, đâu dễ thay đổi?

- Ừ. Thôi, cứ từ từ. Đi qua giông bão ắt sẽ trưởng thành. Tao hỏi khí không phải chứ mày đã sẵn sàng nôn ra thông tin thằng cha của cháu tao chưa nhể?

Em thở dài kể lại hành trình trở thành bà bầu của mình. Tụi nó thi nhau chửi em ngu. Em cũng biết em ngu nên có dám cãi đâu. Con Đậu suy tư một lúc rồi gào lên:

- Á à! Chị biết đứa nào đăng bài phốt mày rồi Na ạ!

- Đứa nào?

- Đứa nào mà lại có ảnh mày và thằng Tú say bí tỉ? Đứa nào mà lại có ảnh chiếc túi hiệu? Đứa nào rảnh rỗi chụp ảnh thằng Tú đưa đón mày bằng Porsche? Còn đứa nào ngoài mẹ thằng Tú nữa?

- Mày hâm à? Cô An phốt tao làm chi?

- Mày mới hâm ý! Thằng Tú đâu chỉ có một bà mẹ!

Tụi em sửng sốt nhìn con Su. Nó chẳng thèm vòng vo, cao giọng thừa nhận luôn:

- Ừ! Tao phốt đấy! Thì sao?

Em bàng hoàng cả người. Con Mía túm cổ áo con Su, hất hàm hỏi:

- Bạn bè ở chung phòng với nhau bao nhiêu năm, mày chơi bẩn thế mà được hả?

- Tao chơi bẩn chỗ nào? Tao chỉ muốn cho thiên hạ biết bộ mặt thật của con Na thôi mà! Bây giờ, người đi tố cáo sự thật cũng đáng bị lên án à?

Con Kẹo vả cho con Su một cái rồi dằn mặt:

- Cái bài đăng của mày có bao nhiêu phần là sự thật, bao nhiêu phần phóng tác thì mày tự biết! Kể cả bài đăng của mày đúng 100% thì chị em sống chung với nhau, mày chơi như vậy là ứ đẹp! Đứa nào chả đầy khuyết điểm, có phải thần tiên tỷ tỷ đâu mà hoàn hảo không tì vết? Mày có muốn tao lên một bài phốt mày ở dơ, giường hôi, hay lén ăn vụng bánh ngọt của tao, ngủ ngáy to như con bò và nhận trợ cấp mỗi tháng hai mươi triệu từ thằng Tú không?

#26

- Sao mày biết?

- Không muốn người khác biết thì đừng làm. Nào! Có muốn tao phốt không? Để mọi người biết rõ ai mới thực sự là người moi tiền trai.

Con Kẹo doạ dẫm. Con Su vội vàng chống chế:

- Mày hiểu nhầm rồi. Tao không hề moi tiền trai, thằng Tú tự nguyện cho tao tiền mà.

- Mày làm gì giúp thằng Tú mà nó phải cho mày tiền? Đừng nói với tao là mày bán tin của con Na nhé! Ghê! Chị Su làm gián điệp cơ đấy!

- Không phải.

- Thế vì sao?

- Vì sao thì mày không cần phải biết.

- OK bạn. Vậy mình sẽ đăng bài lên mạng xã hội để mọi người suy đoán cho mình biết nha Su!

Con Su sợ tái mặt. Nó quỳ xuống van xin con Kẹo:

- Đừng! Kẹo! Tao xin mày đấy! Đừng có đăng! Con gái phải có tôn nghiêm mày ơi! Mày đăng như vậy rồi ngày mai, tao còn mặt mũi nào mà gặp thầy cô và bọn bạn cùng lớp nữa?

- Uầy! Tôn nghiêm cơ á? Ghê thế! Ơ thế ra là chỉ có Su có tôn nghiêm thôi, chứ Na làm gì có tôn nghiêm, nhỉ Su nhỉ?

- Thôi, Kẹo ơi, tao biết lỗi rồi, mày tha cho tao đi!

- Tao không phải là người quyết định.

Con Kẹo nhìn về phía em. Con Su biết điều chạy tới chỗ em nài nỉ:

- Na! Tao sai rồi! Tao xin lỗi mày! Tại thằng Tú đi Anh đột ngột quá nên tao bị khủng hoảng! Tao thực sự rất nhớ nó! Càng nhớ nó, tao càng hận mày. Nếu như mày chịu phá thai thì thằng Tú đã không phải ôm theo hàng vạn nỗi đau để đến một vùng trời xa xôi.

Giấy, Đậu, Mía bĩu môi kỳ thị. Con Kẹo nóng máu bảo:

- Thằng Tú không do mày đẻ ra hơi phí đấy Su ạ! Hai mẹ con mày chơi trò nạn nhân thành thục ứ chịu được! Đọc bài đăng của thằng Tú, tao đã sởn da gà rồi, giờ nghe mày than vãn nữa tao muốn ói luôn đó!

- Chúng mày lúc nào cũng chỉ bênh con Na thôi. Chúng mày chưa từng đứng trên góc nhìn của tao và thằng Tú để hiểu rằng bọn tao cũng rất đau khổ.

Con Su khóc toáng lên làm em chóng hết cả mặt. Em lên tiếng kết thúc mọi chuyện:

- Thôi được rồi, dừng lại đi. Con Kẹo thương tao thì thôi đừng lên bài phốt con Su. Tao mệt lắm rồi, không muốn bị cuốn vào bất cứ cái lùm xùm nào nữa. Còn con Su, mày với thằng Tú đau khổ thì kệ bà chúng mày, đừng suốt ngày lôi tao vào để bi thương hoá những điều bất như ý trong cuộc đời chúng mày! Tao chỉ là một con sinh viên năm cuối đang phải lo tỉ thứ chuyện thôi! Tao có phải ác quỷ sở hữu quyền năng gieo rắc tai ương đâu mà cứ bám tao hoài, tha cho tao đi!

Con Đậu đồng tình bảo:

- Ừ, thôi. Tao cũng mệt rồi. Ai khóc thì khóc, ai phốt thì phốt. Tao đi lên phòng tự học đây! Kẹo đi với tao không?

Kẹo hiển nhiên là đi học với Đậu rồi, hai đứa nó giờ thân nhau lắm. Em không dám giận hờn gì cả, tại em mà, nếu em không chơi thân với thằng Tú thì vị trí của em trong lòng con Kẹo hiển nhiên cao hơn con Đậu. Mặc dù em rất nhớ những ngày tháng em và con Kẹo dính nhau như sam, nhưng em không thể vô liêm sỉ quay lại nịnh con Kẹo rồi dụ nó thân thiết với mình như xưa được, làm vậy là bất công với con Đậu. Tụi nó rời phòng được tầm chục phút thì cô An gọi điện chửi em:

- Chị có còn là con người không thế? Vẫn chưa từ bỏ ý định làm dâu nhà tôi hay sao mà phải tự lên bài phốt chính mình? Chị muốn cả thế giới này biết chị mang bầu để mọi người gây sức ép lên thằng Tú, bắt nó phải cưới chị hả? Tại chị mà trang cá nhân của con trai tôi đang bị tấn công ầm ầm kia kìa, rất nhiều người chửi nó là thằng hèn. Đừng tưởng tôi không biết trò mèo của chị, chính chị dùng tài khoản ảo định hướng dư luận, khiến mọi người tưởng thằng Tú là loại đàn ông vô trách nhiệm, làm cho bạn gái có chửa xong bỏ sang Anh.

- Ôi cô ơi! Thuyết âm mưu của cô cao siêu quá, trình của con còn còi lắm, chưa đạt được tới cảnh giới mà cô vẽ ra đâu.

- Gớm! Chị khỏi khiêm tốn! Trình còi mà chuốc rượu thằng con trai tôi say bí tỉ rồi lừa nó lên giường được hả?

- Thằng Tú bảo với cô là nó bị con chuốc rượu ạ?

- Thì chả thế, con trai tôi ngây thơ, toàn bị mấy con cáo già như các chị dắt mũi thôi.

- Vâng. Cô tin lời nó thì cô cũng ngây thơ ngang nó đấy ạ. Đợt trước, cô còn doạ con sẽ làm bung bét vụ này hại con sợ té khói mà hôm nay cô lại nghĩ ra được chính con là người lên bài phốt thì con cũng xin cúi đầu xuống con lạy cái tư duy ngược của cô!

Đùa chứ không phải em có ý hỗn với người lớn đâu nhưng mà cô An cứ bị kém thông minh quá hại em tức lộn cả ruột.

- Ừ nhỉ? Tôi giận quá hoá hồ đồ. Thôi, nếu không phải chị thì tốt rồi. Tôi sẽ xử lý chu toàn mọi việc. Chị chỉ cần giữ im lặng thôi, chị mà dám hé răng nửa lời thì đừng trách tôi về quê chị làm um lên đấy!

Em cứ tưởng cô chu toàn như nào, ai ngờ cô đăng bài như tát vào mặt em:

"Chào cả nhà,

Mình là An, mẹ của Tú. Mình rất đau lòng vì con trai mình bị bạo lực mạng một cách đầy oan ức. Chuyện thực sự không như những lời đồn đại ác ý đang lan truyền trên mạng đâu ạ. Con trai mình ngây thơ nên mới bị Na úp sọt. Khi biết tin Na có bầu, mình đã đề nghị Na hãy chuyển ra khỏi ký túc xá. Mình mong Na dọn tới nhà mình ở để mình có thể chăm sóc Na thật chu đáo. Mình cũng đã hứa với Na rằng khi nào Na đẻ xong thì mình sẽ mang trầu cau về quê, xin phép bà ngoại Na gả cháu gái cho Tú.

Trên cương vị là một người có kiến thức uyên thâm về ngành Tâm lý, mình biết rõ rằng những cô gái trẻ lỡ ăn cơm trước kẻng thường hay bị tủi thân và rất tự ti. Bởi vậy, mình luôn chủ động hỗ trợ Na tối đa. Tiếc rằng, Na lại phụ sự thương yêu của mình. Na không chịu về nhà mình ở. Na cũng không muốn cưới Tú. Na đòi mình phải chuyển cho Na hai tỷ, nếu không Na sẽ phá thai. Gia đình mình cũng gọi là có của ăn của để, nhưng mình sợ nếu Na tống tiền được lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai nên mình đã không đồng ý. Na vì đào mỏ không thành công nên đã dùng những câu từ dơ bẩn nhất để thoá mạ mình.

Lòng tốt bị xem thường, trái tim mình nát tươm như có vạn lưỡi kiếm chém qua. Mình thất vọng, thống khổ, kiệt quệ và mình phải uống thuốc an thần mỗi ngày. Tú sau khi biết được bộ mặt thật của Na cũng rất sốc. Con trai mình rơi vào trạng thái u uất. Con không thể ngủ được trong suốt nhiều tuần liền và bị sút cân trầm trọng. Một người mẹ như mình chẳng còn cách nào khác ngoài động viên con sang Anh một thời gian để cân bằng lại cuộc sống.

Cả Na và Tú đều còn trẻ, còn cả một tương lai dài ở phía trước, mong mọi người hãy giơ cao đánh khẽ. Mình xin được thay mặt hai con nhận toàn bộ trách nhiệm về những lùm xùm trong thời gian vừa qua. Mình ăn ở thiện lương nên mình không có kinh nghiệm đối phó với loại con gái thủ đoạn, rất mong mọi người thông cảm. Giá như mình đưa Na hai tỷ thì mọi chuyện đã không đi xa đến thế. Đây sẽ là một bài học rất lớn cho mình và gia đình. Mình xin được gửi lời xin lỗi chân thành nhất và lời cảm ơn sâu sắc nhất đến cộng đồng mạng.

Tú An, một ngày bi thương..."

#27

Một lần nữa, em lại bị tế sống trên mạng xã hội.

"Cô ơi! Cô không việc gì phải xin lỗi cả. Nếu con là cô, con cũng không bao giờ giao tiền cho cái loại đào mỏ đó. Hai tỷ mà nó làm như hai cái lá mít không bằng. Sợ dã man!"

"Chị Na! Chị ở đâu? Chị ra cân tất tụi em đi ạ. Em nể chị lắm rồi đấy. Đã lừa trai lên giường còn mặt dày đòi tiền, đúng là vô liêm sỉ hết chỗ nói!"

"Hoá ra chị Na tính cả rồi. Ối dồi ôi! Úp một cái sọt là có tiền tỷ, làm giàu không khó, chúng mày nhể?"

"Chị Na ơi! Em cũng là thiếu gia nè, nhưng em sợ những đứa con gái thủ đoạn như chị lắm. Chị tha cho em, chị nhé!"

"Cái ngữ con này mà đòi học hệ Tài Năng hả?"

"Cứ có tiền thì hệ nào chả chạy vào được, có khi chị tốn trăm củ cho vụ này cũng nên."

"Khiếp người! Chị đào đâu ra lắm tiền thế?"

"Thì đào mỏ đấy còn gì? Cứ lừa một anh thiếu gia lên giường là chị có hai tỷ rồi. Chị bẫy khoảng chục anh thì kiểu gì đời chị chả sang trang mới."

"Tao từng ngưỡng mộ chị lắm, tại nghe nói kỳ nào chị cũng được học bổng. Trong hệ Tài Năng, điểm của chị chỉ thua chị Đậu. Cơ mà cháy nhà mới ra mặt chuột nha! Ăn chơi bạt mạng như chị mà vẫn được thành tích cao thì chỉ có thể là đi cửa sau thôi."

"Ừ, nghe nói ngoài học bổng theo kỳ, tháng trước chị lại mới được thêm cái học bổng "Nữ Sinh Vượt Khó" trị giá hai mươi triệu đấy. Giàu thấy bà luôn mà còn tranh suất với mấy bạn nữ khó khăn, đúng là đã thâm lại còn tham, thứ ác ôn!"

"Ối dồi ôi! Học bổng đã là cái gì? Chị còn một núi giải thưởng kia kìa! Tao vẫn nhớ năm ngoái, tao và chị cùng tham dự cuộc thi "Content Marketing", tao viết rõ hay mà rớt thẳng cẳng, trong khi đó chị lại đạt giải Nhì, cay ứ chịu được."

"Bài viết đạt giải Nhì chất dã man luôn mày ơi, có khi chị nhờ chị Đậu viết hộ, chứ văn chương của chị thì chó nó ngửi!"

Một loạt tài khoản ảo nhảy vào dành những lời khen có cánh cho bài viết đạt giải Nhì, mục đích là để chứng minh cho thiên hạ thấy rằng bài đó do con Đậu viết. Lũ khùng điên mải hắt nước bẩn, quên khuấy mất rằng hành động của chúng chẳng khác nào đang ngầm thừa nhận năng lực của em. Chúng ghét em đến mức phải tưởng tượng ra chuyện có một thế lực siêu nhiên trong bóng tối luôn đứng đằng sau hỗ trợ em để an ủi cho sự bất tài của mình. Do quá ngu dốt nên chúng không thể chấp nhận được sự xuất sắc của người khác. Con đường dẫn tới thành công của bất kỳ ai cũng đầy rẫy chông gai, muốn gặt hái được nhiều trái ngọt thì bắt buộc phải nỗ lực. Ngược lại, đã lười phấn đấu rồi lại còn cộng thêm sở thích sân si thì ối dồi ôi, quay đúng vào ô mất lượt luôn mấy chị ơi. Em đọc bình luận chửi mình thôi mà đọc mãi không xong, nó cứ tăng theo từng giây. Em thề với mấy chị nhiều khi em ước cái bọn ghét mình nó khôn lên một tí, chứ thi thoảng lũ ruồi nhặng lại có những pha đi vào lòng đất khiến em thấy nhục thay cho chúng. Con Đậu gọi điện hỏi han em:

- Ối dồi ôi! Tao và con Kẹo vừa đọc bài của mụ An! Ngứa quá mày ơi! Mày sao rồi?

Em gạt nước mắt bảo:

- Còn sao nữa? Uất ức, giận dữ, tủi thân.

- Có cần tao rửa cho mày nỗi oan này không?

- Thôi, khỏi. Tao không muốn sau này hai đứa nhà tao biết mẹ nó và bà nội nó từng đại chiến trên mạng xã hội. Với cả như này cũng tốt mà!

- Mày điên hả? Bị chửi như chó thì có gì là tốt?

- Tốt ở chỗ sau bài đăng của cô An, tao lướt bình luận không thấy ai nghi ngờ thầy Tâm nữa. Tụi nó đang xin lỗi thầy ầm ầm kia kìa. Miễn là thầy không bị dính bùn, tao bẩn như nào cũng được.

- Ừ, tao tôn trọng quyết định của mày. Thầy đang ở trên phòng tự học với bọn tao nè, mày lên đây cho vui.

- Thôi, tao mệt lắm. Tao đi ngủ đây.

Em cố ngủ nhưng không sao vào giấc được. Em còn chưa đủ nhục nhã hay sao mà cô An phải hắt thêm cho em cả thau nước bẩn? Dù gì thì em cũng mang thai hai đứa cháu nội của cô mà, sao cô nỡ? Cô không sợ tương lai tụi nhỏ biết được sẽ buồn sao? À, hiển nhiên là không rồi. Cô còn muốn chúng nó vĩnh viễn không được xuất hiện trên thế gian này cơ mà. Em thương tụi nhỏ quá, chưa sinh ra đã bị nhà nội hắt hủi. Nếu em không phạm phải sai lầm lớn thì các con của em đã bớt khổ. Em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để bù đắp thật nhiều cho tụi nhỏ. Điện thoại liên tục sáng, em cứ tưởng mọi người tag em vào để chửi, thật không ngờ các bạn lại xin lỗi em. Không biết có một thế lực nào đã tác động lên cô An mà cô ấy xoá bài cũ, đồng thời lên bài mới rất ngắn gọn:

"Mình muốn gửi một lời xin lỗi chân thành nhất đến Na, trang cá nhân của mình vừa bị kẻ gian xâm nhập. Những chuyện được đăng tải trong bài trước đều không phải sự thật. Na là một cô bé rất ngoan. Chuyện của Na và Tú là hai bên tự nguyện, không có ai úp sọt ai cả. Những vấn đề còn tồn đọng, mình xin phép sẽ giải quyết riêng với hai con và không làm phiền đến cộng đồng mạng nữa."

Cô An bị chửi tới tấp, tại nhiều đứa không tin cô bị kẻ xấu chơi khăm, bọn nó nghĩ cô tạo chiêu trò để câu tương tác. Em tra khảo bọn bạn nhưng mấy đứa đều ngơ ngác không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì. Con Đậu còn thật thà thừa nhận rằng nó không đủ trình thao túng cô An nhanh như vậy. Cô An chẳng biết trúng bùa mê thuốc lú gì mà lại nhắn tin cho em rõ ngọt ngào:

"Na ơi! Có đứa chơi xấu cô! Nó dùng tài khoản của cô để đăng bài vu khống Na đấy chứ cô chẳng bao giờ có ý muốn làm hại Na đâu! Cô thương Na nhất! Na đừng giận cô nha! Na cũng đừng áp lực nữa, cô thề, cô hứa, cô đảm bảo là cô sẽ không về quê Na làm loạn đâu!"

Em như cái chong chóng bị quay theo chiều gió ý, mỗi lúc một hướng, chả hiểu gì sất. Em nhắn tin hỏi dò thầy Tâm:

"Thầy đe doạ cô An ạ?"

Thầy trả lời em:

"Không, tôi hiền mà. Tôi có biết đe doạ ai bao giờ đâu?"

"OK thầy. Em rất tin thầy nha."

"Đúng rồi. Thầy trò tin tưởng nhau là tốt, em ạ."

Khoé môi em bất giác cong lên. Con Kẹo đem về cho em một âu cháo hạt sen và một hộp dâu tây chín mọng nước.

- Ai gửi đồ cho tao vậy Kẹo?

Kẹo tỉnh bơ bảo:

- Ai gửi? Làm gì có ai gửi? Tao mua cho mày mà Na!

- OK mày! Tao tin mày luôn.

- Ừ, phải tin chứ. Tao thương mày mà. Tao quan tâm tới mày là lẽ thường tình thôi.

Em mở tấm thiệp nhỏ bên trong hộp dâu tây, trên đó có một cành hoa đào và một dòng chữ phóng khoáng:

"Mỗi nhát dao cứa vào tim, nếu như không làm ta gục ngã thì rồi ý chí của ta sẽ sắc bén như dao."

- Chữ mày đẹp lên từ bao giờ thế Kẹo?

Em hỏi đều. Con Kẹo mặt dày đáp:

- À, tại chữ tao xấu nên tao nhờ thầy Tâm viết hộ.

- Ồ, thì ra là thế!

Em chụp ảnh tấm thiệp gửi cho thầy Tâm, trêu chọc:

"Con Kẹo nhả ra được câu văn trưởng thành ghê, thầy nhỉ?"

"Ừ, ai rồi cũng phải trưởng thành thôi em."

"Con Kẹo giải quyết những chuyện chướng tai gai mắt giúp em, mua cháo hạt sen cho em, mua dâu tây cho em, viết thiệp động viên em. Nó tốt với em ghê! Liệu có phải vì nó thương em không thầy?"

"Chuyện này em phải hỏi Kẹo chứ!"

"Nhưng mà... em lại cứ thích hỏi thầy cơ! Thầy không biết đáp án à?"

"Không."

"Vâng, nếu như thầy không biết thì em cũng chả cần biết để làm gì."

Em gửi mấy cái icon bé cún khóc lóc thảm thiết để ăn vạ thầy. Thầy chắc bị mủi lòng nên nhắn tin động viên em:

"Có một vài chuyện, đợi ra trường rồi biết thì sẽ tốt hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK