• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu em muốn gặp lại thì sao?

- Thì tôi sẽ đi tìm em.

- Nếu em không còn vương vấn?

- Tôi sẽ vẫn đến, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn em.

Em đúng kiểu mong manh siêu nhiều nước mắt, em chỉ ôm sếp từ vườn đào Tâm Tình về khu Tâm Gia thôi mà chiếc áo sơ mi của sếp ướt đẫm. Em mếu máo đề nghị:

- Sếp cho phép em trả tiền giặt là nhé!

Sếp gật đầu, nhưng em lên nhà được một tiếng thì có shipper gọi xuống lấy đồ, chính là chiếc áo bị ướt của sếp. Nó được gấp gọn gàng và đựng trong một chiếc túi rất đẹp, còn đính kèm mẩu giấy nhỏ:

"Ý! Tôi không thiếu tiền!"

Em phì cười đem áo đi giặt cho sếp. Áo của sếp mà, em nâng niu ghê lắm, phơi phóng cũng hết sức cẩn thận. Năm giờ sáng hôm sau, em là áo thẳng tắp. Em gấp áo thì không phẳng phiu được như sếp nhưng nom cũng được của nó đấy ạ. Em hít hà chiếc áo rồi ôm nó vào lòng, tâm trạng phơi phới như gái mới lớn, vui ghê ý! Em chụp ảnh chiếc áo gửi cho sếp để khoe khoang:

"Áo sạch rồi nè! Em tự giặt đấy! Giỏi không?"

Sếp nhắn tin khen ngợi em:

"Giỏi lắm!"

"Áo của sếp đẹp ghê!"

"Em thích nó à?"

"Dạ."

"Vậy em giữ đi!"

"Cho em thật á?"

"Ừ."

Em phấn khởi quá nên em thay áo luôn, không quên chụp ảnh gửi sếp.

"Ổn không ạ?"

"Ảnh nhìn không rõ."

"Thế thì phải gặp trực tiếp nhỉ?"

"Chắc vậy."

"Sếp đang ở đâu?"

"Tôi đang ở nhà."

Chủ tịch An khét tiếng khó tính, có cho vàng em cũng không dám mò tới khu nhà sếp. Em thở dài nhắn tin:

"Vâng, thế thôi để khi khác gặp nhau sếp ạ, tại cũng chẳng gấp lắm ý."

"Tôi thấy gấp mà."

Chắc sếp nói thật đấy ạ. Sếp đích thân lái xe đến khu Tâm Gia đón em luôn mà.

- Sếp sửa xe xong rồi ạ?

- Ừ.

- Sao nhanh thế? Có thật là xe sếp bị hỏng không vậy?

Sếp không đáp, chỉ tập trung lái xe tới vườn đào Tâm Tình. Khi xe dừng lại dưới tán đào sum sê, sếp mới nhẹ nhàng cho em đáp án:

- Không.

- Vậy hoá ra lúc nào cái xe cần hỏng thì nó hỏng thôi, sếp nhỉ?

Em tủm tỉm trêu. Sếp bình thản hỏi:

- Chuyện chiếc áo thì sao? Em thật lòng thấy không gấp ư?

Hai má em đỏ bừng, em lắc đầu rồi ngượng ngùng xuống xe. Sếp xuống xe khá thong dong, nhưng lúc kéo em vào lòng, sếp lại có vẻ hơi vội vàng. Vườn đào Tâm Tình đã dừng đón khách tới tham quan được ba tháng rồi. Sếp bảo nơi đây chính là không gian riêng tư mà sếp dành cho em. Sếp nhìn em cực kỳ trìu mến. Áo sơ mi rộng thùng thình kết hợp với chân váy hoa nom chả ra làm sao cả mà sếp vẫn khen:

- Chiếc áo hợp với em lắm!

Sếp ôm em rất chặt. Em xấu hổ cúi gằm mặt, chợt phát hiện ra áo trong thì quên chưa mặc, áo ngoài cũng chẳng cài hết khuy. Chắc ban nãy em mải nhắn tin với sếp nên hồn em treo ngược trên cành cây rồi. Em điếng người luôn ạ. Em bối rối giải thích:

- Em... em... không... cố ý...

Sếp thản nhiên bảo:

- Cho dù em cố ý thì cũng không sao cả.

- Sếp cũng vậy.

Em bật đèn xanh đấy ạ, ngầm cho sếp biết rằng sếp muốn gì em cũng chịu. Thú thực, em có chút mong đợi. Em thật lòng thương sếp mà, muốn gần gũi với người đàn ông trong tim mình hơn một chút âu cũng là lẽ thường tình, các chị nhỉ? Tất nhiên, em vẫn còn tự ti. Em sợ bản thân mình tầm thường bé nhỏ chẳng thể trèo cao. Do vậy, khoảnh khắc đôi môi sếp chạm vào xương quai xanh mảnh khảnh, em có chút bất ngờ. Em lí nhí hỏi:

- Sếp không chê em à?

Sếp dùng hành động thay lời nói, cuồng nhiệt hôn dọc theo xương quai xanh. Em vòng tay qua ôm cổ sếp, hai bàn tay không biết từ lúc nào đều đã trở nên mềm nhũn. Chiếc áo sơ mi của sếp rất rộng, ở cự li này, có lẽ nơi thanh xuân mơn mởn đã chẳng thể lẩn tránh ánh mắt người thương. Em thẹn đỏ mặt, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào. Em chợt nhận ra em yêu sếp nhiều đến mức chỉ cần một lớp sương mù mỏng manh giữa tụi em tan biến cũng đủ khiến em hạnh phúc. Em đã vỡ oà khi sếp chủ động tháo thêm một chiếc khuy áo để chạm vào nét đẹp mong manh tiềm ẩn. Nụ đào chúm chím thắm sắc hồng, giọng sếp còn ngọt ngào hơn cả âm thanh dịu dàng của gió:

- Tôi trân quý từng nét thân thương thuộc về em.

Tim em muốn nổ tung, đôi mắt đẫm lệ. Sếp hôn lên mi mắt em rồi cẩn thận cài lại mấy chiếc khuy áo. Sếp đưa em về khu Tâm Gia để em thay đồ, đưa em đi ăn sáng rồi lại cho em theo sếp tới buổi lễ cắt băng khánh thành hệ thống rạp chiếu phim Tâm An. Trời nóng quá chừng. Sếp đưa cho em khăn mùi soa của sếp, em cũng chả khách khí, lấy lau mồ hôi luôn. Sếp nhìn em một hồi lâu rồi mới chậm rãi bảo:

- Niên Ý! Tôi chỉ có duy nhất một chiếc khăn.

- Dạ? Gì... gì cơ ạ?

- Năm xưa, em từng hiểu lầm.

- Dạ, tại hồi đó em còn trẻ, em nông nổi, em xin lỗi sếp ạ. Nhưng sao sếp không bảo sớm? Em làm bẩn chiếc khăn duy nhất của sếp mất rồi, biết làm sao đây?

- Tuỳ em.

Em rối quá, em dùng luôn chiếc khăn đó lau mồ hôi giúp sếp. Sếp có vầng trán rộng và đẹp mê hồn. Em ngắm sếp xong em cứ bị ngây người ý các chị. Em nói lắp luôn cơ mà.

- Sếp! Sếp... thấy... thấy... em... làm... như vậy... đã... hợp lý chưa ạ?

Em run lắm luôn. Sếp vỗ nhẹ vào vai em, trấn an:

- Miễn là em, vạn sự liền hợp lý.

- Vậy... em... em muốn... giữ chiếc khăn này... cũng được ạ?

- Em giữ tôi còn được nữa mà.

Sợ sếp thật đấy! Cứ nói năng hớ hênh kiểu này rồi đến lúc bị cưỡng hôn thì đừng giở bài ca than thở nhá. Em chịu thôi. Em nhịn không nổi. Em mê muội quá rồi. Em kiễng chân lên, hôn trộm vào môi người ta một cái rồi chuồn vội về trụ sở chính. Em ngượng quá đi thôi! Hai giờ chiều, phòng YS có buổi họp cùng sếp tổng. Phòng họp rộng lắm luôn, em đã phải chui xuống bàn cuối cùng rồi mà ứ hiểu sao thi thoảng vẫn cứ va vào ánh mắt của sếp. Sếp cố tình nhìn về phía em ạ? Sếp muốn em sống sao? Em biết em sai rồi mà. Có nhất thiết phải nhìn em nhiều thế không? Tim em đập thình thịch, em phải cúi gằm mặt xuống cho đỡ bối rối. Tan họp, em muốn chuồn lắm nhưng sếp ứ cho.

- Kiều Niên Ý! Em ở lại một chút!

Giọng sếp nhẹ nhàng lắm cơ mà cái uy nó lớn chà bá, em nhìn mọi người lần lượt quay trở lại phòng YS mà khóc không ra nước mắt. Sếp bình thản chất vấn:

- Em ổn không?

- Dạ... em... ổn...

- Tôi thấy em có vẻ mất tập trung đấy!

- Dạ, em xin lỗi sếp. Em vướng chuyện riêng nên hơi lơ là.

- Chuyện gì mà ảnh hưởng ghê vậy em?

- Chuyện mà cả em và sếp cùng biết đấy ạ!

- Tôi có biết gì đâu.

- Vâng. Thế thì em nói sai rồi. Em xin lỗi sếp ạ. Sếp cứ yên tâm, tất cả những gì sếp dặn dò em đều đã ghi lại đầy đủ rồi. Tối nay, em sẽ làm việc thật năng suất ạ.

- Sao phải đợi đến tối?

- Tại bây giờ, hồn em đang trốn trong tim sếp rồi! Em sợ làm việc không hiệu quả thì nó phí cái tiền lương sếp trả cho em ý.

Sếp phì cười. Dạo này, sếp hay cười thế nhờ? Trước khi rời phòng, sếp còn áp chai nước mát lạnh lên má em. Thì đúng là em đang khát thật, cơ mà ai mượn sếp quan tâm đấy? Cứ bắt em phải phì cười cùng sếp làm gì không biết? Ghét á!

- Sếp! Ca sĩ Hà Ngân muốn gặp riêng sếp ạ!

Em ngó ra ngoài, thư ký của sếp vừa báo cáo. Sếp bình thản bảo:

- Em mời bạn ấy vào phòng tôi.

Sếp tổng mà, tối ngày có người muốn gặp. Mà chả hiểu sao sếp phải gặp ca sĩ nữa? Chị ấy có phải đối tác của công ty đâu? Eo ôi! Chắc gặp để bàn chuyện riêng đấy ạ! Mà gặp lâu dữ dội luôn á, tận bảy phút hai mươi tư giây. Khiếp! Gần tám phút lận! Một nam, một nữ ở trong phòng riêng tám phút làm gì không biết? Đưa đẩy nhau hẳn tám phút còn chưa chán hay sao mà phải ra ngoài cùng nhau ạ? Đúng là người nổi tiếng có khác, đến chập tối các trang tin tức giải trí đã giật tít:

"Nghi vấn ca sĩ Hà Ngân hẹn hò với sếp tổng của Tập đoàn Tâm An."

"Sếp tổng đưa người tình tới bệnh viện phụ sản, phải chăng cả hai đã có tin mừng?"

"Liệu rằng trong năm nay sẽ có một đám cưới triệu đô?"

Chẳng hề có ảnh của sếp đâu, chỉ bị lộ ra ảnh chị Ngân bước xuống con xe Rolls-Royce thôi mà đã náo loạn rồi ạ. Dân tình đồn đoán đủ điều, có người giống em ngày xưa, tưởng sếp tổng đã già liền chửi chị Ngân vì tiền mà đánh đổi hạnh phúc. Có người mắng chị là đồ tiểu tam. Tất nhiên, cũng có người biết sếp tổng nên nhiệt tình đẩy thuyền. Em chưa bao giờ thấy chị Ngân hot như vậy. Độ thảo luận về chị còn cao hơn cả đợt chị phát hành MV. Em tưởng em mới bị rớt xuống vũng bùn ý, tâm trạng u sầu ảo não không tả nổi.

#59

Em hậm hực nhắn tin tra khảo:

"Sếp đang ở đâu thế ạ?"

Sếp trả lời tin nhắn rất nhanh:

"Tôi đang ở sân bay."

"Bay suốt thôi! Vui nhờ?"

"Em có muốn bay cùng không?"

"Thôi, ứ dám làm phiền."

"Tôi sẽ vào Đà Nẵng hai tuần đấy."

"Sếp thích vào đó mấy tuần thì tuỳ, cần gì phải thông báo?"

"Tôi thông báo vì sợ em sốt ruột."

"Ứ thèm."

"À, ra thế. Vậy xin lỗi em, tôi đã gửi thông tin thừa rồi."

"Chuyện cần xin lỗi thì ứ xin lỗi."

"Chuyện gì là chuyện cần xin lỗi?"

Sếp thắc mắc. Em giận dỗi ngó lơ sếp luôn. Sếp hay lắm ạ, chả vồn vã nhắn tin hỏi han em gì đâu, cứ kệ em thôi. Em tức á! Em vùi đầu vào công việc. Ngày nào em cũng tăng ca. Em làm điên cuồng đến mức mà lúc sếp về trụ sở chính, mắt em đã thâm quầng rồi. Sếp biết rõ em mệt mỏi mà chả hỏi thăm được lấy một câu, chỉ bình thản đi vào phòng YS hạ lệnh:

- Bắt đầu từ ngày mai, phòng YS được phép làm việc online trong vòng hai tuần nhé!

Cả phòng gào thét inh ỏi khiến em cũng vui lây. Ngặt nỗi, ứ vui được lâu, tại sếp gửi tin nhắn bắt một mình em ngày mai đi lên gia trang Tâm An gặp đối tác cùng sếp. Em ấm ức nhưng hèn không dám chống đối. Bảy giờ sáng, em đã ngoan ngoãn trèo lên xe rồi. Xe của sếp thì lúc nào chả sạch sẽ thơm tho, sếp đích thân lái xe nên cứ êm ru ý, rất dễ chịu. Em ngủ tít mít. Mười hai giờ trưa, em tỉnh giấc. Phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng có kiến trúc cổ đại, không gian mở hoà mình với thiên nhiên, em mới hoảng hốt bật dậy, lao xuống tầng dưới. Sếp đang ngồi làm việc, phong thái ung dung cứ như hoàng tử bước ra từ trong truyện.

- Sếp đã gặp đối tác chưa?

Em lí nhí hỏi. Sếp nhẹ nhàng đáp:

- Rồi em ạ.

- Vậy đối tác đâu hết rồi sếp?

- Đối tác ở nhà họ.

- Sếp không mời họ ở lại gia trang dùng bữa à?

- Gặp online thì mời kiểu gì vậy em?

- Gì cơ ạ? Gặp online á? Ơ thế thì em và sếp làm việc ở nhà cũng được mà, đâu nhất thiết phải tới đây. Sếp thậm chí còn chả cần em giúp đỡ trong buổi họp.

Sếp trìu mến nhìn em, từ tốn giải thích:

- Nhưng tôi cần chắc chắn rằng em được nghỉ ngơi.

- Thôi! Em ứ dám nghỉ ngơi đâu! Phải làm việc mới quên đi sầu đời ý!

- Sao mà sầu?

Em sợ em im thì sếp cũng im nên thôi, em nói thẳng luôn:

- Thì có người nổi tiếng khắp cõi mạng cùng với nhân tình đó.

- Ai vậy?

- Sếp không biết thật sao?

- Thật.

Cũng phải, sếp có chơi mạng xã hội đâu mà. Em phụng phịu bảo:

- Sếp đó... người ta đồn chị Ngân là nhân tình của sếp.

- Chị Ngân nào vậy em?

- Ơ kìa? Còn chị Ngân nào nữa? Ca sĩ Hà Ngân, người từng gặp riêng sếp tận tám phút lận đó.

- Ồ! Tôi và Ngân đã gặp nhau nhiều thế cơ à?

- Vâng. Tám phút thì chả nhiều. Hai người còn ra ngoài cùng nhau ý!

- Cứ bước ra khỏi trụ sở chính cùng một thời điểm tức là ra ngoài cùng nhau à em?

- Ơ... không ạ... nhưng mà... còn có ảnh chụp chị ấy bước xuống xe Rolls-Royce của sếp.

- Hễ có ảnh chụp xe Rolls-Royce thì nhất định phải là của tôi à?

- Thế không phải ạ?

- Ừ.

- Vậy sếp không cho chị Ngân đi nhờ à?

- Không.

- Sao dợ? Quen biết nhau thì cho người ta quá giang tí cũng được mà.

- Được sao mà được, nổ bình dấm ngay.

- Bình dấm ở đâu mà nổ ạ?

- Ai mà biết? Có khi chất đầy quanh đây cũng nên.

Sếp tắt máy tính rồi bình thản ra ghế sô pha ngồi. Tâm trạng em phấn chấn hẳn lên. Em gọi sếp rõ điệu:

- Sếp!

- Sao vậy em?

- Em bị đau đầu á.

Em làm nũng tí. Sếp khẽ bảo:

- Em lại đây.

Em ngồi xuống chiếc ghế sô pha, nhưng do còn e thẹn nên em ngồi cách sếp hơi xa. Sếp cũng chẳng ép em phải ngồi gần, sếp cho em nghe mấy bài nhạc cổ điển bằng mâm đĩa than. Nhạc nhỏ, du dương và rất êm tai, tạo cảm giác bình yên lắm. Em thấy tay sếp đang để trên ghế thì len lén di chuyển tay mình từng chút một, rồi làm như vô tình, để hai bàn tay khẽ chạm vào nhau. Má em nóng ran, sếp nhìn em làm em phát ngại luôn. Em ấp úng nói xạo:

- Em không cố ý đâu ạ.

- Ừ.

- Sao sếp không rút tay lại?

Sếp bình thản bảo:

- À, tại tôi thấy dễ chịu.

Chả hiểu lời nói của sếp có ý gợi mở không nữa? Em đánh liều đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của sếp, ngượng nghịu hỏi:

- Như... như này... thì còn dễ chịu... không ạ?

Sếp lắc đầu, làm ra vẻ khổ sở tâm sự:

- Thâm tâm rung động thì dễ chịu sao được?

Sếp chủ động kéo em vào gần, dứt khoát bế em lên rồi đặt em ngồi trên đùi sếp. Em ỏn ẻn bảo:

- Như này... thì... em còn thấy... rung động hơn... chỉ sợ... sếp sẽ không thấy dễ chịu.

Sếp ôm eo em, cằm sếp cọ cọ vào bả vai em, thành thật thừa nhận:

- Ừ. Đúng là không dễ chịu, nhưng kệ thôi em.

- Sao lại kệ ạ?

- Tại ngọt mà.

- Dạ.

Sếp hôn nhẹ lên vành tai em rồi thủ thỉ:

- Nhớ em đấy!

- Em cũng thế.

- Cũng thế là như thế nào?

- Dễ vậy mà sếp không suy luận được ạ?

- Không, có dễ đâu.

Có mà sếp làm màu ý. Em bĩu môi nhưng vẫn chiều lòng sếp thổ lộ:

- Thì... em... cũng... nhớ sếp á.

- Đâu phải. Em có sốt ruột đâu mà.

- Em sốt ruột hơi bị nhiều đấy!

- Nhiều là như nào?

Em trả lời bằng cách khẽ cọ môi mình vào môi sếp rồi cười tít cả mắt. Sếp cũng phì cười nhìn em. Bất chợt, có tiếng gõ cửa, em ngại quá chừng. Sếp nhận ra em bối rối liền vỗ vai em trấn an:

- Không sao, là chị Giang, một trong ba người trông coi gia trang Tâm An.

Em gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ở bên ngoài, chị Giang nói vọng vào:

- Cậu Tâm! Cô Ý! Bữa trưa đã sẵn sàng rồi thưa cô cậu.

Sếp lịch sự bảo:

- Cảm ơn chị.

Em tò mò ghé tai sếp hỏi nhỏ:

- Sao chị ấy biết tên em?

- Lúc đưa em tới gia trang, tôi có giới thiệu qua.

- Sao em không nhớ nhỉ? À, lúc đó em ngủ... ơ... thế... ai bế em lên phòng ngủ?

- Ai thương em thì người ta bế.

Mặt em đỏ bừng vì xấu hổ. Em ngoan ngoãn đi theo sếp, chỉ đi từ căn nhà chính xuống khu bếp thôi mà em ngỡ như mình đang lạc vào tiên cảnh. Những căn nhà xinh xắn chạy dọc quanh hồ sen lớn như thể đã từng có hàng trăm người sinh sống ở nơi đây. Đèn lồng đỏ treo lủng lẳng trên cao, lan hồ điệp e ấp bên những chiếc cột gỗ vững chãi. Mái che lá dừa uốn lượn chạy theo con đường rải sỏi, dòng nước mát lạnh từ con suối nhân tạo chảy róc rách qua những ống nứa, rót thẳng vào vườn rau xanh mướt. Khoảng sân be bé phủ đầy hoa cau trắng ngần. Bộ bàn ghế tre giản dị gợi nhớ những giấc mộng thân quen. Em đã từng rất nhiều lần ngồi tại nơi đó, say đắm nét bút của người xưa. Em cũng đã từng ở trong khu bếp kia khóc nấc lên vì người đi xa mãi không trở về. Củi lửa, than hồng, khói bếp nghi ngút, tất cả chỉ là mộng, cớ sao vẫn khắc khoải nỗi nhớ mong? Em thẫn thờ nhìn xa xăm rồi buột miệng gọi:

- Tâm!

Dám gọi sếp bằng tên riêng, em kể cũng lớn mật ghê. Em không biết tại sao tự dưng em lại hỗn như thế nữa. Em bị điên rồi. Em rối rít xin lỗi. Sếp nhẹ nhàng bảo không sao đâu rồi dắt em đi vào trong bếp. Chiếc bàn gỗ bày đầy những món ăn dân dã. Chị Giang, chị Ngọc và chị Diệp đon đả mời tụi em ăn hết món nọ đến món kia. Các chị cứ một điều thưa, hai điều gửi, nói chuyện cung kính như thể em là mợ chủ, nhưng em làm gì có cái khí chất đó, ngại ghê. Sếp có vẻ quen rồi nên chỉ khẽ gật đầu. Sếp chăm em ăn chu đáo đến mức em tưởng em là con nít. Em ăn no quá chừng, sếp lại phải đưa em đi dạo quanh gia trang cho tiêu cơm. Ứ phải cái kiểu đi giữa hai người bình thường đâu ạ. Sếp chủ động khoác vai em, em cũng tiện thể nép sát vào người sếp. Tụi em ngồi nghỉ trưa trên chiếc ghế trường kỷ trong căn nhà gỗ hai tầng cạnh vườn hồng sai trĩu quả. Em nheo mắt nhìn qua cửa sổ, thích thú hỏi sếp:

- Là hồng giòn ạ?

- Ừ.

- Úi! Thèm ghê! Muốn ăn quá!

Sếp khẽ chạm vào bụng em rồi chau mày bảo:

- Em còn no mà. Ăn hồng bây giờ sẽ bị tức bụng đấy.

- Em bị tức bụng thì sao?

- Thì có người lo.

Em vùi mặt vào lồng ngực sếp, cố tình cọ môi vào khuy áo sơ mi của sếp rồi đánh bạo trêu:

- Không cho em ăn hồng thì phải cho em ăn thứ khác để đền bù ý!

- Thứ khác là thứ gì?

- Sếp tinh ý mà, làm gì có chuyện không hiểu? Vấn đề là sếp có cho không thôi.

Sếp phì cười cốc đầu em. Em tủm tỉm hỏi han:

- Thấy em dễ thương à?

- Ừ.

- Vậy cho phép em nhé!

- Ừ.

Em thẹn thùng cởi ba chiếc khuy áo của sếp rồi run rẩy mân mê cơ ngực rắn rỏi. Những ngón tay của sếp cũng mơn trớn nhẹ nhàng trên cổ em. Cả em và sếp cùng rơi vào im lặng và có lẽ cùng chìm đắm trong mật ngọt của đối phương. Em nghẹn ngào bảo:

- Vậy là... chúng ta... đã gần nhau... đến mức này rồi.

Sếp thẳng thắn thừa nhận:

- Ừ.

- Ngoài em ra... trong quá khứ... sếp đã từng... gần ai khác... như này... chưa?

- Chưa từng.

- Tương lai của sếp thì sao?

Hỏi câu đó hơi mạo hiểm, nhưng lỡ hỏi rồi nên em chỉ đành hồi hộp đợi câu trả lời thôi. Sếp hôn môi em, tuy nhẹ nhàng nhưng rất lâu, môi lưỡi cứ quấn quýt bên nhau hoài. Khi cả người em mềm nhũn như lụa, sếp mới quả quyết bảo:

- Tương lai của tôi... tặng cho em nhé!

#60

Em rơm rớm nước mắt hỏi:

- Tặng thật á?

- Ừ.

- Em ích kỷ đấy, em có tính chiếm hữu rất cao.

- Thì cứ chiếm thôi.

- Em sợ sếp sẽ thấy ngột ngạt.

- Không sao.

- Vì đâu mà sếp tự tin vậy?

- Vì nếu em chiếm hữu người khác, tôi còn thấy khó chịu gấp vạn lần.

- Vâng. Đúng là trong gia trang này có bình dấm sắp nổ rồi.

- Ở đâu vậy em?

- Em ứ biết. Có khi bây giờ em phải hẹn anh Tuấn đi tập gym cùng thì mới xác định được vị trí của nó đấy!

Em trêu. Sếp nghiêm nghị nhìn em. Cái kiểu lạnh lùng của một người tao nhã như sếp có khả năng khiến người đối diện run sợ hơn cả lúc một người bình thường lên cơn điên rồi chửi bới loạn xạ. Em rén quá, chả dám nhây nữa. Em chủ động hôn lên vùng ngực săn chắc. Eo ơi! Người gì đâu mà thơm, mà đẹp, mà khiến em đắm đuối thế này? Em đã hâm nóng tình cảm như thế rồi mà sếp ứ chịu cười với em một cái, hại em lại phải xuống nước nịnh nọt:

- Thôi mà, em xin đấy, em sai rồi.

- Thương nhau thì đi tập gym cùng nhau thôi, sai ở chỗ nào vậy?

- Em đâu có thương anh Tuấn, sếp biết rõ mà.

- Tôi chả biết gì cả.

- Gần em như này mà còn không biết gì á?

- Người gần nhưng chắc gì tim đã gần?

- Thế tim không gần thì tim trốn ở đâu ạ?

- Tôi chịu thôi.

Eo ôi! Sếp hờn dai quá cơ! Em tức mình cầm tay sếp luồn qua áo em, để sếp áp tay lên một nơi thật gần trái tim. Nhiều khi em cứ bị bốc đồng ý mấy chị, trót dại xong rồi mới thấy nóng ran cả người. Em sợ sếp đánh giá nên bối rối bảo:

- Em... làm sếp... khó xử rồi. Em... xin lỗi.

Sếp từ tốn phản đối:

- Không. Tôi mới là người phải xin lỗi.

- Sao... lại... thế ạ?

- Vì tôi đã nảy sinh lòng tham rồi.

- Ý sếp... là...

Em ngập ngừng không nói hết câu. Sếp thẳng thắn cho em đáp án:

- Tôi muốn gần em hơn.

- Được... mà...

- Ý à! Đừng ngốc như vậy! Bất kỳ ai thì em cũng cần tìm hiểu thật kỹ trước khi gần họ hơn.

Nhưng sếp không phải là bất kỳ ai, sếp là vầng ánh dương của cuộc đời em. Cho dù hôm nay em trao cho sếp tất cả và ngày mai chỉ nhận lại được sự ghẻ lạnh thì em cũng không hối hận. Bởi vì mỗi khoảnh khắc ở bên sếp là em được tận hưởng chứ không phải hy sinh. Em tháo một chiếc khuy áo của mình rồi thổ lộ:

- Em... chỉ có thể... làm đến mức này thôi... sếp chọn gần hay xa... em nửa lời... cũng không dám... oán trách.

Nếu sếp nhất quyết cài lại khuy áo cho em thì có lẽ em sẽ bị mất mặt lắm đấy. Con gái bật đèn xanh rồi mà người thương còn không thèm, chắc em tủi thân khóc nguyên ngày mất. May mà sếp không vô tâm như em lo sợ. Sếp bế em lên rồi đặt em ngồi trên đùi sếp. Chiếc ghế trường kỷ rất dài, chân em có thể duỗi thẳng ra khá thoải mái. Tay trái của sếp chạm vào cổ em rồi đẩy nhẹ. Em thuận theo ý sếp, khẽ ngửa người ra đằng sau, đầu tựa vào cánh tay phải của sếp. Em xao xuyến nhìn sếp. Sếp cũng nhìn em đầy âu yếm. Những ngón tay của sếp liên tục miên man từ phần da cổ xuống hai chiếc xương quai xanh rồi lách qua lớp vải ren mỏng manh để dừng lại ở nơi yêu thương tròn đầy.

Em còn không biết chiếc khuy áo thứ hai bị tháo ra từ lúc nào nữa, chỉ biết khi em đủ dũng khí để nhìn xuống nơi đó thì đã thấy lớp ren diễm lệ màu trắng bị gạt xuống dưới, để lộ ra chiếc nụ chúm chím ngọt ngào. Đôi môi sếp dịu dàng bao phủ chiếc nụ yêu kiều ấy, và đó hoàn toàn không phải là một nụ hôn phớt. Sếp hôn em rất tỉ mỉ, cứ từng chút, từng chút một, khiến trái tim em tê dại. Đầu ngón chân và cả đầu ngón tay của em đều chung cái cảm giác tê dại đó. Lớp vải ren bên kia rồi cũng bị trễ xuống, chiếc nụ e lệ còn lại rồi cũng đắm chìm trong mật ngọt. Mỗi khi đôi môi của người đó bao trùm phần da dẻ màu hồng phấn, nhẹ nhàng nắm giữ rồi lại nhẹ nhàng kéo lên, trái tim em như muốn nổ tung. Dẫu nằm mơ em cũng không dám tin rằng có một ngày em lại được ở gần người mình thương, tại một nơi bình yên như này, và còn được người ấy thương thật nhiều.

- Tôi có làm em khó chịu không?

Sếp cẩn thận hỏi dò ý em. Em đỏ mặt lắc đầu, thật thà tâm sự:

- Em chỉ sợ... nơi đó... đã bị vấy bẩn... em không xứng.

Sếp có vẻ không vui khi em nhắc tới chuyện đã bị vấy bẩn. Sếp vùi mặt vào khe rãnh nhỏ rồi thủ thỉ bảo em:

- Ý! Với tôi, em thuần khiết hơn tất thảy!

Em xúc động rơi nước mắt. Đôi môi sếp men theo búp sen bầu bĩnh rồi dừng lại ở nụ đào thắm tươi. Sếp lại một lần nữa thẳng thắn thừa nhận:

- Tôi có lẽ... vẫn chưa kiểm soát được lòng tham của mình.

Em luồn tay vào tóc sếp, dịu dàng bộc bạch:

- Sếp có thể giữ em lâu hơn một chút mà.

- Tôi càng giữ em lâu, em sẽ càng thiệt thòi.

Em thực sự bị cảm động. Sếp tử tế dã man, chẳng hề lợi dụng cơ hội để chiếm đoạt em. Ngược lại, đối với bất cứ chuyện gì, sếp cũng đắn đo cân nhắc vì sợ sẽ làm tổn hại đến em. Sếp lo cho em nhiều kinh khủng.

- Em không thấy thiệt, em thấy ngọt mà!

Em trấn an sếp. Sếp kéo chiếc áo ren của em trễ hơn một chút. Từ khi thay tủ đồ thì em đã vứt hết những chiếc áo nhỏ có khuy cài rồi. Dạo này, em chỉ thích loại áo ren có dây buộc kiểu như dây áo yếm thôi. Em thường buộc thắt nơ, mỗi buổi đêm muộn, chỉ cần giật một phát là dây áo ở cổ và đằng sau lưng bung ra rồi, đỡ phải tốn công cởi áo ngoài. Đó cũng là lý do vì sao sếp chỉ kéo nhẹ vài ba lần, chiếc áo ren đã tung ra và nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay sếp. Em lí nhí yêu cầu:

- Đưa trả em, có mùi mồ hôi đấy!

Sếp không chịu. Sếp khẽ ngửi chiếc áo rồi thành thật bảo:

- Thơm mà.

- Vậy chắc là mùi nước xả vải.

- Không. Mùi của em.

Dứt lời, sếp cúi xuống, tiếp tục hôn lên những nơi đã từng bị che lấp bởi chiếc áo ren kia. Chắc do đã quen hơi em rồi nên những nụ hôn của sếp bắt đầu gần nhau hơn và cuồng dại hơn. Cảm xúc của em cũng vì thế mà bùng nổ hơn. Phần da dẻ hồng phấn dần chuyển sang đỏ rực rỡ. Khi nơi thanh xuân chi chít những vết yêu đậm màu hoa đào, em bỗng dưng bật khóc. Sếp áy náy vuốt ve những vết yêu như thể muốn chuộc lỗi.

- Tôi làm em đau à?

- Em không đau ở đó... em đau tim... rất đau... giá như năm ấy... em đừng sa ngã... thì... mỗi khoảnh khắc giữa chúng ta... sẽ đều trở nên đáng giá... em... em... thực sự... rất xin lỗi...

Sếp hôn lên những giọt nước mắt vương trên gò má em rồi nhẹ nhàng bảo:

- Nếu cứ nhất định phải xét lỗi thì là lỗi của tôi, vì năm đó, tôi đã không thể bảo vệ được em.

- Không... không phải... không phải thế mà...

- Năm ấy, đã có lúc, tôi cảm thấy rất may mắn. Thật may... vì em vẫn chưa gả đi!

- Nhưng... em... đã không còn nguyên vẹn... sếp... thực sự... không để tâm sao?

- Tâm hồn em... lúc nào cũng nguyên vẹn... là của tôi mà... phải không?

Em bẽn lẽn gật đầu. Bên ngoài, cơn mưa rào bất chợt kéo đến cuốn trôi những vết bẩn trên trái hồng căng mọng. Bên trong, sự ngọt ngào của sếp gột rửa sạch sẽ nỗi tự ti trong em.

- Em muốn... được... đồng điệu... cùng sếp... không chỉ về mặt... tâm hồn.

Em đề nghị. Sếp ghé tai em cảnh báo:

- Có thể em sẽ hối hận!

- Không. Nếu có một người trong hai chúng ta phải hối hận thì đó là sếp. Em chẳng có gì để mất cả.

Sếp thơm nhẹ lên vành tai em, tình cảm khuyên nhủ:

- Em vẫn nên suy nghĩ thêm một chút.

Em chả muốn nghĩ gì cả, tại em cảm thấy không cần thiết. Em kiên quyết lắc đầu. Sếp chiều theo ý em, dịu dàng bế em đi lên tầng hai rồi đặt em ngồi lên chiếc giường gỗ kiểu cổ. Sếp ngồi ngay bên cạnh em, hai bàn tay của sếp ôm lấy hai bàn tay của em. Sếp nhìn thẳng vào mắt em, chậm rãi bảo:

- Ý... bây giờ... hối hận... vẫn còn kịp đấy.

Em lắc đầu rồi xấu hổ cúi gằm mặt. Những mảnh vải thừa thãi lần lượt rơi xuống. Toàn bộ những gì ngọt ngào nhất trong em đều được phơi bày trước mặt người đàn ông mà em thương. Sếp cẩn thận chạm qua từng ngõ ngách nhỏ thuộc về em. Nụ hôn của sếp rơi đến đâu, em liền có cảm giác như da dẻ mình tan ra đến đấy. Dưới sự dẫn dắt của sếp, em từ từ nằm xuống tấm nệm mềm mại. Vẫn động tác đan tay quen thuộc ấy, sếp đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của em, tay sếp ép chặt lên tay em, tay em bị áp sát vào tấm nệm. Sếp yêu em dịu dàng đến mức em không cảm thấy một chút khó chịu nào cả. Vẻ cường tráng của sếp khiến em đê mê như bị rơi vào mộng mị, một giấc mộng mà ở trong đó, không có muộn phiền, không có bi thương, chỉ có em và sếp, mải miết rong ruổi cùng nhau. Khi em tỉnh mộng thì đã là xế chiều, có lẽ em đã chợp mắt được một lát. Em nằm gối đầu trên đùi sếp. Tóc sếp rất mềm, hình như sếp đã tắm gội rồi. Sếp ngồi nhìn em trìu mến lắm, những ngón tay sếp cứ mơn man đều đều trên gò má em. Em mỉm cười hỏi han:

- Sếp không ngủ à?

Sếp lắc đầu. Em hỏi tiếp:

- Sao vậy?

Sếp véo má em, mỉm cười đáp:

- Nhớ em đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK