• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em vui như trúng số độc đắc! Em trân quý chiếc que thử thai còn hơn cả vàng bạc. Vật chất nếu như không gắn liền với những ký ức tươi đẹp trong cuộc đời thì suy cho cùng cũng chỉ là những thứ vô tri. Có một số người bị ám ảnh bởi vật chất đến nỗi họ có thói quen quy đổi tất cả mọi thứ ra tiền. Họ xếp hạng những người xung quanh mình theo mức thu nhập mỗi tháng. Họ đào bới chiếc ví thay vì trái tim của bạn bè. Họ cảm thấy khó chịu khi những lời yêu thương được trao đi mà không kèm theo bất cứ một tờ tiền có mệnh giá cao nào cả. Thật nực cười khi những người như thế thường rất nghèo, không chỉ nghèo nàn trong đời sống tình cảm mà còn thiếu thốn vật chất, bởi vì chẳng có người giàu nào lại phải đi săm soi vài ba đồng bạc lẻ trong túi người khác.

Áp lực kinh tế là điều mà rất nhiều người phụ nữ đã từng làm mẹ đơn thân phải đối mặt. Tuy nhiên, đừng mải miết lo cho con mà quên đi rằng tâm hồn mình cũng cần được yêu thương nhé các chị! Mỗi ngày, chỉ cần năm phút thư giãn, vỗ về bản thân thôi thì cuộc đời cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều đấy ạ. Vẫn còn quá sớm nên em chưa dám tiết lộ tin vui với ai cả. Em đang định tới bệnh viện thì thằng Tú gọi điện rủ rê:

- Na! Chiều nay, thằng Bình và con Yên tham gia biểu diễn văn nghệ ở trường. Mày có muốn đi cổ vũ không? Lát tao qua nhà đón!

Em mừng huýnh hỏi nó:

- Thật á? Mày tốt với tao thế á? Cho tao gặp con thật à?

- Chả tốt thì thôi à? Dù tao có yêu ai đi chăng nữa thì mày vẫn là con bạn thân nhất của tao mà. Tao vẫn luôn nhớ hồi đại học... khoảng thời gian mà tụi mình thân nhau đó... vô tư ghê... trong trẻo ghê... vui ghê!

- Gớm thôi ông tướng! Sao tự dưng tâm trạng ghê vậy? Lại có chuyện gì à?

- Ừ. Con Trà ngoại tình mày ạ. Con đấy ngu lắm luôn, ăn vụng ứ biết chùi mép, dám cho thằng bồ để lại vết yêu trên cổ. Một pha tự huỷ đi vào lòng đất!

- Hả? Điên à? Sao nó bất cẩn vậy?

- Thì nó tưởng thằng Đá đi công tác mấy tuần. Ai ngờ, thằng Đá lại về bất thình lình… và thế là... toang!

- Toang thật hả?

- Chả toang quá đi ấy chứ! Thằng Đá bảo tao rằng khoảnh khắc nó nhìn thấy một mảng màu tím đậm hằn trên làn da trắng ngần, nó hoá thú luôn cơ mà.

- Con Trà không giải thích gì à?

- Có. Con Trà bảo nó bị ngã. Bà nhà nó, đi đứng khéo ghê! Ngã luôn vào mồm trai, dấu răng vẫn còn mới sợ chứ. Thằng Đá đập vỡ tan bộ bàn ghế xong uất quá xỉu luôn rồi. Tao trông thằng Bình từ hôm qua tới giờ. Thôi, để tao đưa hai đứa qua khu Tâm Gia đón mày rồi kể tiếp nha!

- Nhất trí!

Đi cổ vũ các con thi văn nghệ thì mẹ Na cũng phải ăn mặc đàng hoàng một tí chứ nhỉ? Em diện bộ váy màu vàng khá lộng lẫy, tóc búi lên nom cũng sang chảnh gớm. Lâu lắm mới được gặp Bình và Yên, em phấn khởi dã man. Hai đứa bây giờ ra dáng thiếu gia và tiểu thư nhà giàu lắm rồi, không còn giản dị như hồi ở với mẹ Na nữa. Cách nói chuyện của các con cũng khác xưa. Nhưng con dù thế nào vẫn là con của mẹ, dẫu con lớn lên có xa cách mẹ thì tình cảm mẹ dành cho con sẽ mãi không đổi thay. Mẹ chỉ cần ở gần con một chút, im lặng quan sát con cười đùa, vậy là đủ rồi.

Năm giờ chiều, thằng Tú đưa em về khu Tâm Gia. Từ trong xe, em đã nhìn thấy người thương đang đứng đợi mình ở trước cổng chính. Em đãng trí quá, tắt chuông điện thoại để tập trung xem con biểu diễn văn nghệ, thành ra bây giờ mới biết có năm cuộc gọi nhỡ. Chắc sếp lo cho em đấy. Mỗi lần thấy em mệt mỏi, sếp đều xót ruột. Em lại vô tình làm sếp buồn rồi. Sếp trông thấy em bước xuống xe của người cũ thì hình như lại bị chạnh lòng. Sếp lạnh lùng bước lên Rolls-Royce. Anh Thức lái xe đi thẳng, tụi em còn chẳng kịp chào nhau. Em cuống quýt gọi điện cho sếp nhưng sếp không nghe máy. Em đành nhắn tin:

“Không như những gì sếp nghĩ đâu.”

Sếp nhắn lại cho em:

“Tôi chẳng nghĩ gì cả.”

“Chẳng nghĩ gì thì sao lại giận?”

“Không dám giận.”

“Vâng. Không dám giận nhưng mà dám thờ ơ, sếp nhỉ?”

“Thì ai mà dám thương nhớ người đang bận?”

“Thôi mà, đừng hờn em nữa. Em xin mà. Em hết bận rồi á. Cho em đi nhờ xe về quê, được không?”

“Em có xe sang xế đẹp đưa đón rồi mà.”

Vâng. Đấy! Nổ nguyên bình dấm rồi mà còn bảo chẳng nghĩ gì, ghét ghê! Em bực mình, em ứ thèm nhờ vả gì nữa, em bắt taxi về quê luôn. Nhà bà Nương ở sâu trong núi nên em vẫn phải đi bộ một đoạn, nhưng không khí nơi đây trong lành, mát mẻ lắm ạ. Em về hôm nay là để thắp hương cho người thân ở nơi phương xa, cảm tạ họ đã phù hộ độ trì cho em. Trong khi nói chuyện với hai đứa con đã khuất, em ngửi thấy một mùi hương rất lạ. Nó khiến em bị mất ý thức. Khi em tỉnh lại thì trời đã tối mịt rồi. Em bị trói vào gốc cây trầm hương. Trên cành cây có treo một chiếc đèn pin, nhờ vậy mà em phát hiện ra xung quanh mình toàn những cây thuốc quý. Có vẻ như em đang ở trong rừng. Chú Mạnh, chồng hiện tại của mẹ em, hất hàm tra khảo:

- Khai mau! Mẹ mày và thằng bồ ở đâu?

Em ngơ ngác hỏi chú:

- Làm sao mà con biết được? Mà mẹ con có bồ thật á? Con tưởng mẹ con yêu chú lắm cơ mà?

Chú Mạnh uống rượu ừng ực rồi khóc lóc kể lể:

- Đó là trước kia thôi. Từ ngày vòi được tiền của mày, nó thoả thích làm đỏm. Nó đẹp rồi nó chê tao nhà quê. Nó phải lòng thằng xóm trên từ lúc nào không hay. Đêm qua, hai đứa nó dắt nhau bỏ trốn rồi. Lúc chiều, tao vừa bán con lợn nái được ít tiền, định sáng mai lên thành phố tìm mày đấy! Cơ mà may mắn thế nào mày lại vác cái mặt về quê, phen này mày xong đời rồi Na ạ!

- Ơ kìa? Con có tội tình gì đâu?

- Tất cả là tại mày. Giá như mày đừng có công việc tốt, giá như lương mày đừng cao, giá như mày đừng cho mẹ mày nhiều tiền thì tao đã không mất vợ.

- Chú bị hâm à mà đổ lỗi cho con? Tại chú ứ đủ bản lĩnh để giữ vợ thì có!

- Mày im ngay! Có tin tao phang cho mày một phát vào đầu không?

Em rén quá nên im luôn. Chú Mạnh gọi video cho mẹ em doạ dẫm:

- Con Na đang ở trong tay tao đấy! Mày không mau thu xếp về quê thì xác định mất con.

Em nghe rõ mồn một mẹ bảo:

- Ôi dào! Con nhỏ đó chỉ là cái máy rút tiền của tao thôi. Giờ tao cua được thằng bồ giàu rồi, tao cần gì nó nữa? Mày muốn làm gì thì làm.

Em đau thấu tim. Bà Nương nói rất chuẩn, nếu trong tim một người không có mình thì dẫu mình có móc tim ra tặng họ cũng chẳng ăn thua. Em đã quá ngu xuẩn khi tưởng rằng em cứ kiên trì cho mẹ tiền thì rồi dần dần mẹ cũng sẽ có cảm tình với em. Em đã phải trả một cái giá quá đắt cho sai lầm của mình. Mặc kệ em van nài, chú Mạnh vẫn một mực không chịu cởi trói cho em. Chú nốc nốt chai rượu rồi chệnh choạng bỏ đi, để lại em một thân một mình giữa núi rừng bao la.

Em đã gào thét rất nhiều nhưng chẳng có ai đáp lời em cả. Em cứ chắc mẩm rằng mình tiêu rồi. Thật không ngờ, vào khoảnh khắc em tuyệt vọng nhất, người đó lại xuất hiện. Sếp vội lao về phía em. Mặt sếp tái xanh. Sếp cởi trói cho em mà ngón tay của sếp run như thể sếp mới là người bị trói. Dây thừng rơi xuống đất, cả người em đổ gục lên người sếp. Gió thổi dữ tợn, sấm rền vang trời, sếp vừa đưa em vào hang đá ở gần đó thì trời đổ mưa xối xả. Bên ngoài đang có cơn giông lớn, có khả năng tụi em sẽ phải ở đây đêm nay để đảm bảo an toàn. Sếp ngồi bệt xuống đất rồi cho em ngồi trên đùi sếp, để em dựa đầu vào cánh tay sếp.

Chiếc điện thoại trong túi áo sếp vẫn bật đèn flash, một chút ánh sáng nhỏ nhoi nhưng vẫn đủ để em có thể nhìn rõ người mà em thương nhớ. Sếp hôn em liên tục, cứ mỗi một nụ hôn rơi xuống gương mặt em, sếp lại nói một lời xin lỗi. Người đàn ông bình tâm như sếp, thật không ngờ lại có lúc mất bình tĩnh đến vậy. Sếp nhận sai về mình. Em cũng sai mà. Chúng ta đến với thế gian này đâu phải để tìm kiếm người bạn hoàn hảo? Một người hành xử y hệt như những gì chúng ta mong muốn thì chỉ có thể là người máy thôi. Nhưng máy móc còn có lúc hết pin, huống chi là con người đa sầu đa cảm? Có quan tâm thì mới có chạnh lòng, có yêu sâu sắc thì mới bị rơi vào bi thương. Có những xung đột kết thúc bằng sự chia ly, cũng có những người dùng cả tấm chân tình để níu giữ đối phương.

- Ý à! Tôi chỉ thương một mình em thôi!

- Ý! Ý! Ý à! Em sao vậy?

- Ý! Nhìn tôi một chút, được không?

Em rất thích ngắm nghía gương mặt sếp, vẻ đĩnh đạc của sếp khiến lòng em bình yên. Em đã rất muốn nhìn sếp thêm một chút. Tiếc rằng, mọi thứ xung quan em cứ mờ dần. Em bị rơi vào một giấc mộng huyền bí. Em trông thấy mình vào rừng hái lá thuốc với sếp, rồi đột nhiên trời nổi cơn giông. Tụi em cùng nhau trú mưa trong hang đá này. Em rét run. Sếp khoác cho em chiếc áo choàng của sếp. Đó là một chiếc áo màu đen, rất lạ, nhìn rất giống trang phục cổ đại. Em đã rất muốn được đứng gần sếp. Chỉ là đứng gần nhau hơn một chút thôi, thế nhưng, em cứ tiến đến gần sếp hơn một chút thì sếp lại chủ động nhích ra xa. Trái tim em nhức nhối vô cùng, em khóc nấc lên ngay cả trong mơ.

- Ý! Tôi đây mà! Không sao đâu! Không sao đâu em!

Giọng nói ngọt ngào của sếp kéo em về thực tại. Đôi môi sếp ngậm lấy đôi môi em, nhưng em kiệt quệ đến mức chẳng thể hôn đáp trả. Cả người em nhẹ bẫng như bị mất lực. Em đã rất sợ. Em sợ em không đủ phước giữ thai. Em sợ em sẽ phải rời xa sếp. Em hoang mang không biết mình có thể trụ được bao lâu nữa. Có vẻ như sếp cảm nhận được sự bất an của em, sếp kiên trì hôn môi em. Cơ thể em ấm dần lên sau những nụ hôn nồng cháy. Sếp thủ thỉ ra lệnh:

- Em phải cố gắng… bởi vì… tôi cần em.

Sống mũi em cay xè. Thật tuyệt vời khi ở trên thế gian này, có một người cần em. Người đó truyền động lực cho em, giúp em mạnh mẽ vượt qua bão táp. Sếp đan nắm ngón tay của mình vào năm ngón tay của em rồi dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của em. Lòng em nhẹ nhõm hẳn, mọi âu lo đều hoá hư vô. Em an tâm thiếp đi trong lòng sếp. Khi em tỉnh táo trở lại thì đã là ba giờ chiều ngày hôm sau. Em đang nằm trong căn nhà chính tại gia trang Tâm An. Sếp ngồi ngay bên cạnh em, trầm tư bắt mạch cho em. Em ngạc nhiên hỏi:

- Sếp biết bắt mạch từ bao giờ vậy?

Sếp thành thật chia sẻ:

- Sáng nay, sau khi bác sĩ rời khỏi gia trang Tâm An, tôi hơi lo lắng nên đã tham khảo vài cuốn sách.

Vậy là sếp đã mời bác sĩ tới tận gia trang khám cho em ư? Bác sĩ không nán lại lâu tức là tình hình của em không có gì nghiêm trọng cả, vậy mà sếp vẫn lo lắng cho em á? Em đối với sếp quan trọng đến thế sao? Đến mức mà sếp phải đọc thêm sách để tự bắt mạch cho em ư? Em liếc qua chồng sách cao ngất ngưởng đặt trên bàn, tò mò thắc mắc:

- Sếp đọc hết chồng sách đó chưa?

- Gần hết.

Em đến ạ sếp luôn. Bọn bạn em mất mấy tháng mới nghiền ngẫm xong một cuốn sách, ấy vậy mà sếp đọc nhanh dữ. Nếu không phải là năng lực đến từ kiếp trước thì chắc là sếp đang trêu em rồi. Sếp nhìn em rất trìu mến, ánh mắt sếp như có ý cười, còn rạng ngời hơn cả những ánh nắng lung linh đang chiếu qua khung cửa sổ. Sếp cúi xuống thơm nhẹ lên trán em rồi tủm tỉm dò hỏi:

- Ý! Em biết rồi… phải không?

Lòng em rộn ràng như có pháo bông nổ lộp bộp ngày xuân, nhưng em vẫn giả ngu bảo:

- Em có biết gì đâu.

Khoé môi sếp hơi cong cong như thể muốn bảo nhóc con khỏi xạo, tôi đi guốc trong bụng em rồi. Tay sếp luồn qua chăn, khẽ áp lên bụng em, giọng sếp siêu ngọt:

- Mẹ của hai em bé có chắc không vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK