• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim em cứ rung ra rung rinh ý mấy chị ạ. Tuy nhiên, để đi được đến cái đoạn rung rinh ấy, em đã phải vượt qua cả một đoạn đường dài đầy giông bão. Trước ngày bay sang Anh, thằng Tú hẹn gặp em. Nó ca thán:

- Tao đã bảo phá thai rồi, mày ứ chịu nghe. Nom mày kìa! Bầu bí ốm đau dặt dẹo, thương quá cơ!

Em thở dài hỏi:

- Có trường bên Anh nhận mày vào học rồi hả?

- Chưa. Nhưng mẹ tao bảo cứ sang đó sống cho quen, trường thì tìm sau cũng được.

- Ừ, vậy chúc mày thượng lộ bình an.

- Mày không nhớ tao hả?

- Nhớ thì giải quyết được gì? Mày có vì tao nhớ mày mà ở lại không?

- Không. Nhưng nếu mày níu kéo, tao sẽ vui hơn.

- Tao mệt lắm rồi, chịu không diễn được.

- Na! Mẹ tao bảo đàn bà con gái chưa có danh phận gì đã láo như mày, chỉ sợ sau này là vợ chồng của nhau, mày trèo lên đầu tao ngồi mất. Bởi vậy, tao sẽ chỉ hỏi nốt lần này thôi, mày có chịu phá thai không?

- Không.

- Tao đã bàn bạc với mẹ tao để cho mày một cơ hội cuối cùng rồi mà mày không biết nắm bắt. Tao rất lấy làm tiếc, tao thấy mẹ tao nói đúng, tao không cần một con vợ ngang ngược. Tụi mình chia tay đi!

- OK bạn.

Thằng Tú ứa nước mắt luôn mới sợ chứ, cứ như nó là con nhà lành bị em hại đời trai không bằng. Cô An vẫy tay gọi nó:

- Tú! Lại đây mẹ thương!

Thằng Tú nhào vào lòng mẹ khóc lóc một trận cho đã rồi mới sụt sịt hờn trách:

- Mẹ nói đúng. Bé Na không thương con. Nó chia tay dễ không à, chả có chút lưu luyến gì cả. Uổng công con vì nó mà nỗ lực.

Cô An xoa đầu con trai, dịu dàng an ủi:

- Không sao con ạ, trải qua gian khó mới biết lòng người nông sâu. Mình cứ sống sao cho phải phép là được, con Na ăn ở thất đức, sau này nghiệp quật nó.

- Chả hiểu sao nó mất cái ngàn vàng rồi mà vẫn còn kiêu được, mẹ nhỉ?

- Ở đời lắm đứa ảo tưởng con ạ. Cái loại đấy cứ phải bị mấy thằng trai đểu vả cho vỡ mặt thì nó mới sáng mắt ra được.

Em ngứa tai quá, em mặc kệ hai mẹ con nhà nó đưa đẩy qua lại. Em đi lên giảng đường gặp giảng viên hướng dẫn để trao đổi về đồ án tốt nghiệp. Chuyện tiếp theo như nào thì các chị cũng biết qua qua rồi. Em nghe các bạn kể lại rằng lúc em xỉu, mặt thầy Tâm biến sắc. Tuy nhiên, thầy vẫn đủ tỉnh táo để gọi cấp cứu rồi bế em ra xe. Các bạn ngỏ ý muốn tới bệnh viện cùng em, nhưng tụi nó còn bận đi làm thêm nên thầy bảo thầy lo được. Sau đó, thầy chỉ nhắn tin báo với mọi người trong nhóm rằng em bị stress do áp lực học hành chứ không tiết lộ chuyện em đang có bầu. Trên cương vị là giảng viên hướng dẫn, thầy hoàn toàn có quyền liên lạc với gia đình em, nhưng tạm thời em chưa sẵn sàng làm tổn thương bà ngoại nên thầy đồng ý giúp em giữ kín. Em não nề nói:

- Thầy! Em xin lỗi thầy!

Thầy chậm rãi hỏi:

- Tại sao?

- Tại em sai quá nhiều. Em không nên đi bar với thằng Tú, em cũng không nên nghe lời nó vào khách sạn trong tình trạng say khướt. Khi mọi chuyện đã lỡ dở, đáng nhẽ em phải nhanh trí phòng tránh... nhưng em ngu dại... em hối hận vô cùng...

- Tú đã biết em có bầu chưa?

- Rồi ạ.

- Bạn ấy sẽ đồng hành cùng em chứ?

- Không ạ. Bọn em chia tay rồi. Em không chịu phá thai nên bị đá. Em thảm hại lắm phải không thầy?

- Một khi em đã xem nhẹ bản thân mình rồi thì đâu cần hỏi ý kiến của người khác nữa?

- Chắc thầy thất vọng về em lắm.

- Không. Tôi thất vọng về bản thân mình. Sinh viên lầm đường lạc lối là do người thầy như tôi chưa đủ sát sao.

- Không... không phải vậy đâu thầy. Thầy đã quá nhiệt tình với tụi em rồi. Tất cả các bạn đều đang trên đà phát triển rất tốt, chỉ một mình em bị thụt lại, chứng tỏ lỗi ở em. Tại em toàn đưa ra những quyết định ngu xuẩn nên cuộc đời em mới đi vào ngõ cụt. Em thất bại rồi thầy ơi!

- Niên Ý! Một số người thành công không phải vì họ luôn đưa ra lựa chọn đúng mà là nhờ vào khả năng vượt qua nghịch cảnh. Bão lớn không quật ngã được cây thì sau bão, cây càng thêm rắn rỏi.

Chỉ là hai thầy trò ngồi cạnh nhau, thầy nhẹ nhàng động viên em thôi mà em tưởng như có một vầng sáng dịu dàng len lỏi vào con đường tăm tối của em. Em nghẹn ngào hỏi thầy:

- Em sao? Thầy tin là em sẽ đủ rắn rỏi để không bị quật ngã sao?

Thầy gật đầu. Em khóc nấc.

- Nhưng... nhưng mà... cô An bảo... con... con gái.... như em... thì... mất giá rồi. Sau này.... em sợ... không ai... cần em nữa... em sợ... cô đơn...

- Giá trị của em chỉ nằm trong miệng lưỡi của thiên hạ thôi hay sao?

- Em... hiểu ý thầy... nhưng đôi khi miệng lưỡi thiên hạ... cũng cay nghiệt lắm... giả dụ là thầy... thầy có dám bỏ qua định kiến... để yêu... mẹ đơn thân... hay không?

- Nếu người đó khiến tôi rung động thì những chuyện bên lề không thành vấn đề.

Thầy thấy em dần nguôi ngoai thì gọi bác sĩ Phước vào nói chuyện với em. Em biết tin mình mang thai đôi thì dở khóc dở cười. Em thấy nhiều chị nuôi một bé đã chật vật lắm rồi, em thật không biết tương lai mình sẽ xoay xở với hai đứa con như nào. Chỉ là, em không thể phủ nhận được niềm vui nho nhỏ len lỏi trong tim mình, bản năng làm mẹ của phụ nữ mà. Bác Phước biết em là sinh viên năm cuối thì thở dài ca thán:

- Cơ thể con bị suy nhược nặng lắm đấy, nhớ chú ý bồi bổ! Con gái con đứa, nom cái mặt có đến nỗi nào đâu mà sao dại thế hả con? Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, phải cố mà nhịn chứ! Đằng này, đã nhịn không nổi rồi còn chẳng biết bảo vệ bản thân, đến chán đời!

Em xấu hổ kinh khủng, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống thôi. Thầy Tâm nói đỡ cho em:

- Là lỗi của em, bác ạ.

Thầy đỉnh thực sự, nói vậy mà không sợ bị hiểu nhầm, không sợ bị đánh giá. Đúng kiểu bậc cao nhân, em xin thán phục. Bác Phước thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi bác lại tươi cười bảo:

- Thôi không sao, con cái là lộc trời cho.

Em chợt nhận ra phàm là người có uy tín, quyết định bất cứ điều gì cũng sẽ được tin tưởng. Đổi lại, kẻ lông bông dẫu có suy nghĩ cẩn trọng thì đôi khi vẫn bị hoài nghi. Em xin bác Phước cho xuất viện, bác nhìn thầy Tâm, thấy thầy gật đầu liền đồng ý. Trên đường đi ra cổng bệnh viện, em tò mò hỏi thầy:

- Thầy! Tiền viện phí của em là bao nhiêu vậy? Để em ghi lại, có gì sau này em còn gửi thầy.

Thầy thản nhiên bảo:

- Tôi có mã khuyến mại, giảm giá 100%.

- Vậy là không tốn đồng nào luôn ạ?

Thầy gật đầu. Em phụng phịu trách:

- Sao thầy không nói sớm? Em mà biết thầy có mã khuyến mại thì em đâu phải vội xin về, em ngủ xừ ở phòng VIP cho nó sướng đời.

- Nếu em muốn, chúng ta có thể quay lại.

- Trả phòng rồi mà thầy. Thầy có mấy cái mã khuyến mại mà thầy kêu em quay lại?

- Tôi có nhiều mã.

- Thôi, thầy để đấy khi khác mà dùng. Em về ký túc xá ngủ cũng được. Với cả, thầy cho em hỏi chút xíu... thầy... thầy lấy vợ rồi ạ?

Thầy lắc đầu. Em tò mò tra khảo:

- Vậy chắc thầy có bạn gái rồi à?

Thầy vẫn lắc đầu. Em chau mày hỏi:

- Ủa? Gì kỳ vậy thầy? Không vợ, không bạn gái, tự dưng săn mã khuyến mại của khoa Sản bệnh viện Nhất Kỷ làm chi vậy thầy?

- À, tôi quen tay ý mà.

- Ôi thôi, chít toi rồi! Thầy bị nghiện săn mã khuyến mại rồi. Giống hệt em, cái sự phèn nó thấm vào máu rồi, cứ thấy hai chữ "khuyến mại" là mắt sáng rực lên, chả cần biết có dùng được hay không. Em hiện đang có ba phiếu giảm giá 35% thuốc bổ thận nam, thầy lấy không em tặng?

- Cảm ơn nhã ý em, nhưng chắc tôi không cần đâu.

- Cũng phải. Nom thầy khoẻ mạnh vậy cơ mà. Nhưng đã là con người thì khó tránh khỏi những lúc đau yếu. Thôi thế này đi, mai sau nếu thầy có bệnh tật gì, thầy cứ tìm em, em lo cho thầy từ A đến Z.

- Tôi lại phải cảm ơn em thêm một lần nữa rồi.

- Ôi dào! Ơn với chả huệ, thầy trò với nhau, thầy khách sáo làm gì? Nhưng mà em chỉ chăm thầy với điều kiện thầy còn độc thân thôi nhá! Chứ thầy lấy vợ rồi mà em lại cứ quan tâm tới thầy, chỉ sợ cô oánh em tuốt xác.

- Vấn đề chỉ nằm ở vợ tôi thôi ư? Còn chồng em thì sao?

- Thằng chồng em á? Thằng đấy tuổi gì mà đòi so với thầy? Lúc em gian khó, nó ở đâu? Nó mà dám láo với ân nhân của vợ, em lại đấm cho toè mỏ ý chứ!

Khoé môi thầy hơi cong lên, ánh mắt của thầy cũng trìu mến lạ thường. Em ngây ngô hỏi:

- Thầy! Thầy có chuyện gì vui à?

- Ừ. Thật vui vì rốt cuộc tôi cũng tìm lại được em.

Khoé mắt em ươn ướt, nhưng miệng em cười toe toét. Thầy à! Em cũng vui lắm! Em cứ tưởng đời em tiêu rồi, vậy mà em vẫn có thể ngoạn mục tìm lại được chính bản thân mình. Cảm ơn thầy... vì đã xuất hiện đúng lúc. Cảm ơn thầy... vì đã không khinh rẻ một đứa con gái từng sa ngã như em. Cảm ơn thầy... vì tất cả!

#23

- Thật may vì cuối cùng thầy cũng đã trở về.

Em nghẹn ngào chia sẻ. Thầy trầm ngâm bảo:

- Thật may vì em vẫn ở đây.

- Em vẫn luôn ở đây mà... chỉ có điều... em đã không còn là cô sinh viên trong trẻo năm xưa nữa rồi.

- Vạn vật đều thay đổi từng ngày.

- Em chẳng thấy thầy thay đổi gì cả. Thầy vẫn trẻ, vẫn phong độ và vẫn tuyệt vời như thầy của năm ấy.

- Đó là bởi vì em không nhìn thấu những góc khuất trong tôi.

- Liệu có khổ đau trong những góc khuất ấy?

Thầy khẽ gật đầu. Em tò mò hỏi:

- Thầy khổ đau vì thứ không đạt được hay vì thứ đã mất đi?

- Chưa từng đạt được nên không thể tính là đã mất đi, chỉ là... cảm thấy tiếc nuối.

- Lẽ nào thầy cũng phải đối diện với những chuyện ngoài ý muốn?

- Có thể coi là như vậy.

- Thầy làm cách nào để vượt qua những cảm xúc tiêu cực?

- Tôi ngắm nhìn những tấm hình.

- Hình gì vậy thầy?

- Những tấm hình trong trẻo như nắng mai.

- Hình chữa lành ạ? Thầy cho em xin một tấm được không?

Thầy lắc đầu. Em cáu:

- Ơ hay cái thầy này? Có mỗi tấm hình cũng keo kiệt.

- Đối với những thứ vô giá, người ta không dùng từ keo kiệt.

- Vậy phải dùng từ gì ạ?

- Trân quý.

- Chắc hình của cô nào bên Mỹ chứ gì? Em biết thừa!

- Em giỏi.

Được thầy khen mà sao em chả vui tí nào sất. Thầy ứ thèm dỗ em, thầy chỉ hỏi:

- Xe tôi gọi tới rồi, em có đi nhờ không?

- Con xe sang trọng đang đậu gần cổng bệnh viện đấy á? Thầy có bị nhầm không thế?

- Tôi không nhầm.

- Thầy không biết con đó là Rolls-Royce à?

- Tôi biết, Rolls-Royce Phantom.

- Thầy biết mà thầy vẫn gọi ạ? Cẩn thận thầy ơi! Đi tong cả tháng lương ba cọc ba đồng của thầy đấy!

- Không sao đâu.

- Sao thầy tự tin thế? Thầy lại có mã khuyến mại à?

- Ừ.

Ối dồi ôi! Nhất thầy em các chị ơi! Mã khuyến mại gánh thầy còng lưng. Em dại gì mà không đi ké đâu. Cái con xe này quý phái ghê, đến cả anh lái xe cũng mặc vest rõ lịch thiệp. Em và thầy cùng ngồi ghế sau, thầy kiệm lời, em đành phải giao lưu với anh lái xe tí cho bầu không khí đỡ gượng gạo.

- Anh làm nghề này có vất vả lắm không?

- Tuỳ theo lịch trình của sếp em ạ.

- Ơ, đây không phải xe của anh à?

- Không. Xe của sếp anh.

- Cái anh này liều nhỉ? Dám lấy xe của sếp đi chở khách.

Qua gương chiếu hậu, em thấy anh lái xe tủm tỉm cười.

- Sếp cho phép thì anh chở khách thôi em. Có gì đâu mà liều?

- Dạ, thế thì nhất anh còn gì? Chắc anh cũng khéo nên mới được lòng sếp!

- Anh cũng không rõ nữa. Em thấy anh khéo hả?

- À, em chỉ suy đoán vậy thôi chứ em có thân với anh đâu mà biết chính xác.

- Vậy em có muốn kết thân với anh để tìm hiểu anh kỹ hơn không?

Em bối rối chưa biết trả lời ra sao thì thầy Tâm đã lên tiếng:

- Theo suy đoán của tôi thì những nhân viên mải nói chuyện riêng trong giờ làm thường sẽ không được lòng sếp lắm đâu.

Thầy đúng là cao thủ, chỉ nói vậy thôi mà anh lái xe im bặt. Anh nghe lời thầy rẽ qua quán cơm Tâm An. Thầy vẫn theo thói quen cũ ngồi ở phòng VIP27, nhưng hôm nay thay vì gọi cơm, thầy lại gọi một niêu cháo hạt sen. Em không biết thầy chỉ vô tình gọi như vậy hay thầy đã sớm nhìn ra em hiện tại cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là buồn nôn. Thầy múc cho em một bát cháo, nhẹ nhàng hỏi:

- Lần này, em sẽ dành cho tôi năm phút chứ?

Em phụng phịu thắc mắc:

- Thầy vẫn để bụng chuyện em hờn dỗi trước ngày thầy sang Mỹ ạ?

- Đâu thể tính là để bụng.

- Không là để bụng thì là gì ạ?

- Là những chuyện đau lòng thường khiến người ta nhớ lâu.

Eo! Tự dưng, em thấy tội lỗi ghê gớm, cái tính em con nít hay tủi thân, hay giận hờn, mãi ứ sửa được. Em múc cháo cho thầy, áy náy bảo:

- Em xin lỗi thầy. Hồi đó, em nhỏ nhen quá. Thầy ăn bát cháo cho nó ấm lòng.

- Ăn một mình thì không ấm lòng được đâu em.

- Thôi mà, em sẽ ăn cùng thầy mà.

Em và thầy im lặng dùng bữa. Em thấy cái nết ăn của thầy thanh tao quá, chả phát ra tiếng động nào nên cũng cố gắng tỏ ra nhã nhặn. Nhưng em không cảm thấy bị gượng gạo hay khó chịu gì cả. Con gái con đứa, duyên dáng hơn một chút cũng tốt mà. Ở bên thầy, nhiều lúc em cứ yểu điệu sao sao ý, chả giống em hổ báo cáo chồn lúc bình thường gì cả, đến lạ! Chả biết có phải do tận dụng cái mã khuyến mại không mà hôm đó, thầy bắt anh lái xe chở em đi lòng vòng nhiều nơi lắm. Em được ngắm nhiều cảnh đẹp, tâm trạng khá lên hẳn. Lúc sắp về tới ký túc xá, thầy hỏi em:

- Về việc đi thực tập, em tính như nào?

- À, em được Công ty Cổ phần Đông Y Hà Hảo nhận làm thực tập sinh truyền thông rồi ạ. Là công ty của ông ngoại cô Hà nên thầy yên tâm. Tuần sau, em sẽ lên Tây Bắc.

- Chỗ đó hơi xa. Tôi biết vài công ty gần trường...

Em chặn lời thầy:

- Thôi, thầy đã quá tốt với em rồi. Từ giờ trở đi, nếu em không chủ động yêu cầu giúp đỡ, thầy có thể nào cứ mặc kệ em, được không ạ? Thầy đã cho em chiếc phao rồi, em không muốn đến cả việc bơi vào bờ, em cũng không làm được.

- Tôi hiểu.

- Vâng. Em không muốn trở thành một kẻ thất bại, lợi dụng sự đáng thương của mình để dựa dẫm vào người khác. Em muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm, dù nó chẳng đáng là bao. Thầy đừng mắng em sĩ diện nhé!

- Tôi không thấy em sĩ diện. Ngược lại, tôi rất tự hào.

Má em hồng hồng. Em vui ghê!

- Em cảm ơn thầy. Vậy trong thời gian em đi thực tập, cuối tuần, em sẽ xuống thành phố để trao đổi với thầy về đề tài tốt nghiệp nhé!

- Em không định cho tôi lên Tây Bắc hay sao?

- Không ạ. Như vậy thì vẫn là em làm phiền thầy. Hay thế này đi... chúng ta làm việc online nha thầy!

- Được. Theo ý em.

Thầy Tâm mua tặng em một cuốn sổ màu hoa đào ở chiếc xe bán đồ văn phòng phẩm gần ký túc xá. Buổi tối, em nắn nót viết trang đầu tiên:

"Em đã chán chường đủ rồi. Em đã giày vò bản thân mình đủ rồi. Những chuyện không vui đã xảy ra, em không thể thay đổi được. Nếu em cứ mãi đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực, cuộc đời em vĩnh viễn đi vào ngõ cụt.

Khép lại thôi. Phải khép lại cái quá khứ bi thương ấy.

Bắt đầu từ ngày hôm nay... sẽ là một sự khởi đầu mới. Trên chặng đường sắp tới, em không dám chắc tất cả các quyết định của mình đều đúng. Nhưng không sao cả, bởi vì lựa chọn sai lầm cũng là cơ hội để em thử thách bản thân. Em sẽ giống như cái cây không bị quật ngã trong bão. Và rồi khi cơn bão đi qua, em sẽ càng thêm rắn rỏi.

Em sẽ dũng cảm bước tiếp để có thể đến tương lai gặp phiên bản tốt hơn của chính mình.

P/S: Cảm ơn vì những năm tháng đó, đã có một người không bỏ lại em."

#24

Em viết thêm vài dòng nữa cho các con:

"Xin lỗi hai em bé của mẹ Na vì mẹ đã mang tụi em đến với thế giới này khi mà kinh tế của mẹ còn chưa ổn định. Mẹ có thể cũng chưa đủ chín chắn để trở thành một người mẹ tốt. Nhưng nếu như duyên phận đã cho chúng ta cơ hội gặp gỡ thì hãy cùng nhau cố gắng nhé!"

Tâm trạng em nhẹ nhõm hẳn, em nằm đọc sách mà nó thấm từng chữ một, cứ đà này thì chẳng mấy chốc lại giỏi rồi, thích quá đi mất thôi. Tư tưởng em thoải mái nên em ngủ ngon lắm. Nếu không có chuông điện thoại chắc em chẳng tỉnh giấc lúc sáu giờ sáng đâu. Thằng Tú hâm tag em vào bài đăng dài lê thê của nó mới tức chứ.

"Gửi em, người con gái mà anh đã dành cả tuổi trẻ để theo đuổi:

Tạm biệt em.

Tạm biệt Hà Nội.

Tạm biệt những ký ức buồn của đôi ta.

Người thờ ơ luôn là em, người thương nhớ vĩnh viễn chỉ có một mình anh. Người sai là em, nhưng người ôm theo hàng vạn nỗi đau để đến một vùng trời xa xôi lại anh. Trái tim anh nát tươm vì những lời nói tàn độc, quyết định của em còn sắc bén hơn cả dao găm. Em đối với anh, không một chút tôn trọng. Em đặt dấu chấm hết cho tương lai rạng ngời của đôi ta. Anh ở nơi đất khách quê người sẽ cố gắng để quên em.

Gửi mẹ: Các dì ở bên ngoại luôn tỏ ra kinh thường mỗi khi mẹ trình bày một kiến thức nào đó liên quan tới ngành Tâm lý. Bọn họ cố tình lờ đi chuyện mẹ đã tham dự khoá "Tâm Lý Học Online 24h" và đã phải online đúng hai mươi tư giờ để học bài thì mới nhận được chứng chỉ. Mẹ yêu dấu ơi! Cho dù tất cả mọi người trên thế gian này phủ nhận sự nỗ lực của mẹ thì Tú vẫn sẽ luôn ủng hộ mẹ. Nhờ có mẹ động viên, Tú mạnh mẽ nhổ bỏ từng nhát dao người ta ghim trong tim mình. Tú nương vào tình thương của mẹ để băng qua bão giông. Đối với Tú, mẹ tuyệt vời hơn cả Thạc sĩ Tâm lý. Tú sẽ nhớ mẹ trong từng phút giây.

Gửi bé Su, bé Trà và anh Đá: Cảm ơn mọi người vì đã luôn cưng chiều Tú. Thanh xuân có được mọi người chính là điều ngọt ngào nhất. Hẹn ngày tái ngộ."

Em đọc mà sởn hết cả da gà, nhưng dẫu sao cũng từng là bạn thân, lại còn là cha của các con nên em chả thèm chặn nó. Em ứ hiểu em làm gì nó mà đến mức nát tươm cả trái tim, buồn nôn vậy mà con Su cũng khóc sướt mướt được mới sợ chứ. Em sốt ruột lấy khăn ướt lau mặt cho nó. Nó lạnh lùng đẩy em ra.

- Khỏi giả nhân giả nghĩa!

- Nhớ thằng Tú à? Sao không sang Anh với nó luôn đi! Ở đây móc mỉa tao thì được cái gì?

- Nhà tao mà có điều kiện để đi thì tao còn ở đây chắc?

- Thì cố mà giành học bổng.

- Mày khỏi dạy khôn tao. Rồi mày sẽ phải trả giá cho sự tàn độc của mình.

- Vâng. Tôi tàn độc. Chỉ có anh Tú và chị Su là đáng thương thôi. Hai anh chị cứ việc ôm nỗi bi ai, tôi đi tập thể dục đây.

Em chỉ đi bộ hai vòng quanh trường thôi mà về phòng đã có biến. Đậu, Giấy, Kẹo, Mía ngồi tập trung ở giường em, vừa thấy em chúng nó đã nhao nhao lên:

- Na! Mày có bầu thật hả?

- Mày hâm à? Chắc đứa nào bịa chuyện hại con Na thôi.

- Nhưng mà dạo này tao thấy nó cũng vật vã, nghi lắm.

- Điên! Nó mệt vì nó đi học, đi làm tối ngày. Nó chăm như trâu, đâu phải dạng ăn chơi như trong bài phốt đâu.

Hoá ra có đứa gửi bài bóc phốt em trên trang Tâm An Confession các chị ạ, ngắn gọn thôi nhưng hút tương tác vô cùng:

"Đằng sau vỏ bọc ngoan ngoãn, Á Khoa trường Đại học Tâm An, nữ sinh hệ Tài Năng, cô em gái luôn xây dựng hình tượng con nai vàng ngơ ngác đã ăn chơi thác loạn như thế nào?

À, em đã lợi dụng cái mác gái miền núi để làm điểm nhấn lừa gạt mấy anh thiếu gia. Em tới quán cơm Tâm An chỉ để tạo nét thôi, chứ địa điểm làm thêm chính của em là ở trong bar, nghề em giỏi nhất là moi tiền đàn ông. Mình nói có sách, mách có chứng, mời các bạn dành vài phút để chiêm ngưỡng ảnh em say bí tỉ cùng trai đẹp, ảnh em được thiếu gia đưa đón bằng Porsche và cả ảnh chiếc túi có giá năm ngàn đô em vòi được của trai.

Kịch hay còn ở phía sau, nếu bài đăng này được trên mười nghìn lượt tương tác, mình sẽ tiếp tục cung cấp thêm nhiều tư liệu quý. Các bạn có chửi em thì chửi nhẹ nhàng thôi nhé, cẩn thận làm tổn thương bà bầu, rồi em lại giãy lên ăn vạ thì mệt lắm ạ."

Tương tác của bài phốt tăng nhanh dã man, em từng bị tế trên mạng xã hội rồi, nhưng áp lực dư luận không thể nào kinh khủng như lần này, bởi vì bài đăng trên trang của trường em nên bạn bè và các thầy cô đều sẽ đọc được. Trăm lời sỉ vả của người lạ đâu thể bằng một câu bày tỏ nỗi thất vọng đến từ phần bình luận của người thương. Có ba chiếc tài khoản ảo không ngừng nhảy vào làm loạn:

"Theo chúng mày thì ai là tác giả của cái bầu?"

"Chắc thằng thiếu gia suốt ngày đeo bám chị Á Khoa chứ còn ai?"

"Chưa chắc. Tao nghĩ là giảng viên hướng dẫn của nó. Hồi năm hai, tao từng bắt gặp ông Tâm và con bé này hú hí với nhau trên phòng tự học."

"Trên phòng tự học đã là gì? Tao còn trông thấy hai người đó ấy ấy ngay trên cầu Tâm Ý kia kìa. Eo ôi! Dơ dáy lắm!"

"Thảo nào. Lão vừa về nước thì con bé có chửa. Nom bề ngoài thanh cao là thế, ai ngờ bên trong thối hoắc!"

Một lũ khùng điên trốn sau những chiếc tài khoản ảo, hèn hạ tung tin bẩn để hạ bệ người khác. Khốn nạn! Em kinh tởm bọn chúng, em điên máu nhảy vào thách thức:

"Im hết đi lũ khốn! Cấm động tới thầy tao! Có giỏi thì chửi một mình tao thôi! Hệ thống nick thật, nick ảo của chúng mày đâu? Mang hết vào đây, bà mày cân tất!"

Em đã chọc vào ổ kiến lửa rồi, ba tên khùng nhảy vào xâu xé em:

"Kìa! Vào đi kìa! Chị Na chị ấy cân tất kìa!"

"Ái chà chà! Em lại sợ chị quá cơ! Chị lấy đâu ra dũng khí mà gan dạ thế ạ?"

"Chị có thầy chị bảo kê chứ sao? Tuần trước có bảy đêm thì sáu đêm chị sang khu C làm vui lòng thầy chị, thầy chả bênh chị thì thôi à?"

"Mày ơi, tao hỏi khí không phải chứ làm vui lòng là làm cái gì thế nhỉ?"

"Thì làm cái ấy ấy mà ai cũng biết đấy! Ahihi!"

Rõ là vu khống mà cả chục đứa bu vào cười hi hi ha ha với nhau mới điên chứ. Em tức mình hỏi thẳng chúng nó:

"Chúng mày có dám chịu trách nhiệm với những gì chúng mày viết không mà to còi thế?"

"Ơ hay? Nói thật mà! Nói thật thì có gì mà không dám chịu trách nhiệm?"

"Vậy nếu như tao chứng minh được tuần trước tao không hề sang khu C đêm nào thì chúng mày mất gì?"

Chắc bọn nó tưởng nấp sau những chiếc tài khoản ảo là an toàn nên oai oách tuyên bố:

"Bọn tao mà nói sai thì bọn tao sẽ nộp đơn xin thôi học. Nhưng nếu trong vòng hai tiếng, mày không chứng minh được thì mày có dám cuốn xéo khỏi trường Đại học Tâm An không hả con mẹ bỉm?"

"Dám! Bà cân tất lũ chúng mày luôn!"

Vụ cá cược của em và lũ khùng điên kia bỗng chốc trở thành chủ đề bàn tán của tất cả các hội nhóm trong trường. Căng quá các chị ơi, căng như dây đàn luôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK