• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em cũng nhớ sếp lắm.

Ở gần nhau mà vẫn nhớ, lạ ghê! Em nhìn chiếc chăn mỏng đắp ngang qua người mình, vô tình để lộ ra bờ vai mảnh khảnh và đôi chân thon thả, bất chợt lại thấy ngọt ngào. Em thẹn thùng hỏi:

- Sếp đắp chăn cho em đấy à?

Sếp lắc đầu. Em phì cười bảo:

- Vậy ai thương em thì người ta đắp chăn cho em, sếp nhỉ?

- Không ai thèm thương em đâu.

Sếp trêu em đấy ạ. Giọng rất nhẹ nhưng lực sát thương siêu lớn. Em nũng nịu:

- Vậy thì em buồn đấy!

- Kệ em.

Eo! Kệ em á? Ghét thế! Em tức mình hôn lên điểm nhạy cảm của sếp. Em biết chắc chắn sếp không thấy dễ chịu gì, nhưng sức chịu đựng của sếp phải gọi là quá đỉnh, sếp vẫn có thể tỏ ra bình thản nhắc nhở em:

- Em hư đấy!

- Chê em à?

- Ừ.

- Em dỗi đó nha!

- Thì cứ dỗi thôi, ai cấm đâu.

- Em dỗi là em về đấy! Ứ thèm ở đây với sếp đâu!

- Em cứ tự nhiên.

Kinh dị cái người này! Không biết dỗ con gái luôn! Em làm mặt mếu mà người ta vẫn tỏ vẻ bình thản, thong dong, tự do, tự tại! Sợ hãi thật đấy! Em giận đùng đùng chạy vào phòng tắm, trông thấy chiếc giỏ mây đựng toàn quần áo của mình, em kinh ngạc chất vấn sếp:

- Sao quần áo của em lại ở đây?

Sếp thản nhiên bảo:

- Bà ngoại em gửi đấy!

- Gì cơ? Sao bà lại phải gửi quần áo cho em?

- À, tại tôi gọi điện xin phép bà cho em tối nay về muộn.

- Vậy bà có mắng sếp không? Kiểu thằng này láo, dám bắt cóc cháu gái bà ý.

- Không em ạ. Bà bảo bà chán ngấy em rồi. Bà dặn tôi tối nay khỏi đưa em về.

Eo ôi! Chị Nương! Chị nhớ cái mặt em đấy nhá! Tắm gội xong xuôi, em đi ra ngoài, phụng phịu hỏi:

- Thế sếp có định đưa em về không?

- Không.

Sếp trả lời rõ vô tình. Em hậm hực hỏi:

- Thế em phải tự bắt xe về à?

- Ừ.

- Không thương nhau có khác. Phũ thế!

Em ngồi thu lu ở cạnh chân giường, giả bộ đáng thương. Sếp phì cười cúi xuống nhấc em lên, cho em ngồi trong lòng rồi ôm em chặt ơi là chặt. Sếp phải thơm vào trán em mấy cái liền, em mới nguôi giận đấy ạ! Em trách móc:

- Vừa nãy còn kêu nhớ em, vậy mà em đòi về cũng ứ quan tâm.

- Em đòi chứ em có về thật đâu.

Bị nói trúng tim đen nhưng em vẫn mặt dày quả quyết:

- Em dám về thật đấy!

- Thật hả?

- Dạ. Thật 100%.

- Vậy em thử về đi!

- Sếp không phải thách! Sếp cứ buông em ra đi rồi em về ngay và luôn cho sếp coi!

Sếp đểu ứ chịu được, cố tình buông tay, ra vẻ như không thèm giữ em nữa nhưng lại gục đầu vào vai em, hít hà mùi hương trên người em rồi tình cảm bảo:

- Ý thơm lắm!

Vâng, em thua sếp luôn rồi đấy. Em đành phải chữa cháy:

- Bà Nương đã chán ngấy em rồi mà em còn vác mặt về thì chắc bà cũng ứ vui. Có khi đêm nay, em ngủ lại gia trang Tâm An cho nó lành, sếp nhỉ?

Sếp tủm tỉm gật đầu. Em cố vớt vát tí sĩ diện:

- Sếp chả giữ em ở lại thì em cũng chả dám làm phiền sếp. Đêm nay, em xin phép sếp cho em ngủ tại đây nhé. Sếp về căn nhà chính mà ngủ cho nó thoải mái ạ.

Sếp ứ thèm phản đối luôn. Sếp dắt em quay lại khu bếp ăn tối rồi đưa em tới căn nhà cạnh vườn đào, nơi có phòng chiếu phim gia đình. Em thề với mấy chị chứ trong mắt em thì sếp đẹp trai ăn đứt diễn viên điện ảnh. Tình tiết phim như nào em có nắm được đâu mà, tại em thích làm nũng sếp hơn.

- Trong gia trang này có nhiều nhà ghê nhỉ sếp nhỉ? Nếu kiếp trước sếp sở hữu gia trang này thì sếp lấy một trăm bà vợ cũng được. Mỗi bà vợ một căn nhà, khỏi tị nạnh nhau.

- Cảm ơn em đã nghĩ cho kiếp trước của tôi.

- Không biết kiếp trước sếp có bao nhiêu vợ nhỉ?

- Em đoán xem?

- Nếu kiếp trước sếp cũng phong độ như kiếp này thì bét cũng phải chục vợ.

- Ồ! Tôi có diễm phúc vậy sao?

- Chả biết kiếp trước em có được trở thành một trong nhiều bà vợ lẽ bé bỏng của sếp không? Hay em lại kém cỏi quá, chẳng thể lọt vào mắt xanh của sếp?

Chắc thấy em thắc mắc linh tinh nên sếp hỏi:

- Ý! Em có muốn xem phim nữa không?

- Ứ muốn xem. Muốn nói chuyện với sếp cơ.

Sếp chiều theo ý em, tình cảm ôm em vào lòng, nói chuyện với em hơn một tiếng rồi mới đưa em về căn nhà cạnh vườn hồng để em nghỉ ngơi. Nằm một mình buồn quá đi thôi! Ai kêu giữ giá làm chi để giờ cô đơn quá đỗi, trằn trọc không ngủ nổi. Em vùng dậy, hết đi lên tầng hai rồi lại đi xuống tầng một. Xong em chán quá, em mở cửa sổ ra cho nó thoáng, ấy thế nào mà lại bắt gặp bóng dáng ai kia đang đứng dựa vào cây hồng đại thụ. Tại sao muộn như vậy rồi mà người ta còn ở đây? Nhớ em hả? Nhớ em sao không vào trong với em? Giữ giá giùm em luôn à? Có nhất thiết phải tử tế thế không? Khổ ghê! Em thề với các chị là em cũng không dại trai lắm đâu, cơ mà tại mưa ý, tất cả là tại mưa thôi! Em thề! Tại mưa nên em mới phải chạy ra ngoài ôm chầm lấy người ta, hại người ta lại phải vội vã ôm em vào bên trong.

- Cứ như hai kẻ điên ý sếp nhờ, màu mè làm gì để bây giờ cả hai cùng ướt sũng.

Sếp thở dài thừa nhận:

- Thì nhiều lúc ở bên em, tôi cũng không được bình thường cho lắm.

- Khổ thân sếp! Sếp lạnh lắm không?

- Tôi ổn. Em thì sao? Vẫn ổn chứ?

- Em đang ở trong vòng tay của sếp mà, có thể không ổn được sao?

Em ngây người ngắm sếp. Chiếc áo sơ mi ướt sũng, áp vào da thịt để lộ cơ bắp quyến rũ. Em hôn sếp, chỉ là những nụ hôn dè dặt qua lớp áo ướt thôi mà sao vẫn đủ khiến trái tim em điêu đứng. Phải đến khi sếp hôn đáp trả, em mới hiểu ra một lớp áo mỏng tang chẳng thể xoa dịu ngọn lửa tình mãnh liệt. Em vẫn có thể cảm nhận rõ rệt từng nụ hôn của sếp và người em vẫn run lên bần bật khi bàn tay ấm áp của sếp chạm vào lớp vải ren đang ôm lấy đoá hoa nở bung rực rỡ. Có vẻ như sếp hiểu lầm là em bị lạnh nên ôm em vào phòng tắm. Tụi em giúp nhau lột bỏ đồ ướt. Hệ thống vòi sen phun mưa xịn đến mức em tưởng như mình đang được đắm chìm trong cơn mưa phùn đầu xuân. Nước chảy xuống nhẹ nhàng, êm ái và cực kỳ dễ chịu. Cách sếp tìm đến đoá hoa kia còn dịu êm hơn cả nước. Em thoáng giật mình khi cảm nhận được hơi ấm của sếp. Sếp ôm chặt lấy em, như thể sợ em bị ngã. Cơ mà sếp đâu có biết là em đã ngã rồi, ngã luôn vào trong tim sếp! Đàn bà con gái lạ thật, đôi khi ở bên đứa mình ghét chua ngoa thấy gớm mà ở bên người đàn ông mình thương lại có thể mong manh đến từng nhịp tim, từng hơi thở. Em ứa nước mắt dặn dò:

- Em biết rõ... xét về ngoại hình, gia thế, học thức... tất tần tật mọi mặt... thì em đều... không xứng với sếp. Nhưng... nếu đã gần em như vậy rồi... thì sau này... xin... đừng... bỏ rơi em.

- Ý! Em không biết em trong trẻo đến mức nào đâu.

Nhịp điệu của sếp rất nhẹ nhàng, như thể muốn chứng minh cho em thấy sếp cực kỳ trân quý em. Ngay cả khi mưa xuân đã tạnh, tụi em nằm thư thái trên chiếc giường gỗ, sếp vẫn ôm eo em rất chặt. Em tò mò nghịch ví sếp. Tình cờ phát hiện ra trong ví có một bức ảnh chụp cô gái nhỏ nhắn đứng lẻ loi giữa sân bay rộng lớn, em ấm ức hỏi tại sao năm xưa sếp đã trông thấy em rồi mà không chịu gặp em một chút. Sếp nhẹ nhàng giải đáp:

- Nếu biết ngày gặp lại sẽ mỉm cười, cớ sao phải rơi nước mắt lúc chia ly?

Em xúc động bảo:

- Gặp gỡ rồi lại chia ly, em biết đấy là quy luật tất yếu của cuộc sống, nhưng viễn cảnh mỗi người một phương trời thật đáng sợ.

- Đừng sợ. Cho dù ở đâu thì tôi sẽ vẫn luôn dõi theo em. Nếu em quyết định lặng thinh, tôi sẽ tôn trọng quyền riêng tư của em. Nhưng... chỉ cần em mở lời, vạn dặm tôi cũng có thể tìm về.

- Vậy khi nào giận sếp, em sẽ lặng thinh làm kiêu, hết giận rồi em sẽ mở lời làm lành nha!

- Ừ... nhưng em đừng giận lâu quá nhé!

- Giận lâu thì sao ạ?

- Giận lâu thì đợi lâu.

- Đợi lâu thì sao ạ?

Sếp thơm má em, thủ thỉ bảo:

- Đợi lâu thì héo mòn tin gan cái người thương em đấy!

#62

- Ai thương em cơ?

- Em không biết à?

- Người ta không nói thì em biết làm sao được?

- Được mà. Cảm nhận được đấy!

- Có thấy gì đâu mừ.

Chắc em gian quá nên sếp phải cù lét để phạt em. Eo ôi! Sếp tinh ý dã man, mới gần gũi em chưa đầy một ngày đã nắm rõ em trong lòng bàn tay rồi. Đâu là điểm nhạy cảm của em, đâu là điểm khiến em nhột, sếp biết cả. Em chịu không nổi sếp luôn đấy! Em nhổm người dậy nhận lỗi:

- Thôi mà... xin mà... tha cho em đi... em sai rồi... em cảm nhận được đấy!

- Đấy là cái gì?

Em dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào môi sếp rồi hí hửng bảo:

- Đấy là cái đấy đấy mà cả em và sếp cũng biết đấy!

Sếp phì cười. Sếp dễ cưng quá đi thôi, hại em lại phải hôn sếp thêm mấy cái. Hôn ở chỗ nào thì em ứ nói đâu, "xí hộ" lắm! Mặt sếp đỏ bừng, nhưng sếp kiểu không thèm chấp em, mặc kệ em thích làm gì thì làm. Giày vò sếp chán chê mê mỏi, em mới chịu nằm rúc đầu vào nách sếp, vui vẻ tâm sự:

- Không phải tăng ca mà giờ này vẫn ở bên nhau, hay nhỉ sếp nhỉ?

- Ừ.

- Mấy lần sếp bảo sếp ở lại công ty muộn không phải để trau dồi bản thân mà là để đợi em ý, em vui lắm.

- Em vui là tốt rồi.

- Cả mấy lần em tham công tiếc việc xong nhọc quá ngủ quên mất, rồi sếp sang phòng em, đắp cho em một chiếc chăn mỏng, em thấy dễ chịu kinh khủng. Em hạnh phúc vì được sếp quan tâm đó ạ.

- Quan tâm gì đâu, tiện tay thì đắp chăn thôi mà.

Em bĩu môi hỏi đểu:

- Thế nãy giờ chắc sếp cũng tiện tay nên mới chạm vào nơi đó, sếp nhỉ?

- Nơi nào?

Eo ôi! Đểu kinh dị! Hỏi thế thì có cho vàng em cũng ứ dám trả lời, ngượng chít! Sếp ấn nhẹ vào nơi đó hại em giật bắn cả mình, thế mà sếp vẫn có thể bình thản hỏi em:

- Ý em là nơi này phải không?

- Biết người ta hay xấu hổ rồi còn cứ trêu hoài! Ghét ghê!

Em xị mặt tỏ vẻ giận dỗi. Sếp không chịu nói lời đường mật. Sếp ôm em rồi quay người nằm ngửa, để em nằm sấp trên người sếp. Thế thôi mà em cũng hết giận luôn. Em phụng phịu hỏi:

- Không sợ em nặng hả?

Sếp lắc đầu. Hai tay sếp đặt vào hai bên nách của em rồi nhẹ nhàng kéo em dịch lên trên một chút. Thanh xuân trong veo áp vào má người thương, ai đó dịu dàng hôn lần lượt lên hai nụ đào xinh đẹp. Hồn em nhẹ bẫng, như thể đang bay lơ lửng trong tim sếp vậy. Sống mũi em cay cay, tính em vậy mà, sống thiên về tình cảm nên chỉ cần người ta cưng chiều em một chút, em liền xúc động. Em chẳng nói gì cả, chỉ im lặng tận hưởng sự nâng niu của sếp. Em trân quý lắm những giây phút ngọt ngào này!

Đêm đầu tiên ở bên người mình thương, đối với em, thực sự quá đỗi tuyệt vời! Năm giờ sáng, em tỉnh giấc, chẳng thấy mệt chút nào cả. Ngược lại, nhìn người ấy đang say giấc nồng, em lại thấy bình yên đến lạ kỳ. Mê sếp quá nên đêm qua em tắt chuông điện thoại luôn cơ mà. Sáng nay, em mới biết con Kẹo gọi nhỡ hai chục cuộc. Em lướt qua mục tin nhắn, thấy nó kêu bị ốm nặng, đang nằm ở nhà một mình không ai chăm. Em sốt ruột quá, vội vã bắt xe về khu Tâm Gia. Con Kẹo cũng có nhà ở đây các chị ạ, nhưng nó là con nhà giàu nên không phải mua trả góp như em. Nhà nó có năm phòng ngủ, to và đẹp hơn nhà em nhiều. Vừa trông thấy em, nó đã quát ầm lên:

- Na! Cả đêm qua mày ở gia trang Tâm An hả?

Em ngơ ngác hỏi:

- Sao mày biết?

- Thì bà Giang, một trong ba người trông coi gia trang Tâm An là dì ruột của tao. Có chuyện gì mà tao không biết?

- Ừ... nhưng mà... mày không ốm à?

- Ốm cái gì mà ốm? Tao lo cho mày nên mới kiếm cớ gọi mày về đây gấp đấy! Khai mau đi! Mày đã đi quá giới hạn với sếp chưa vậy?

Em ngượng chín cả mặt. Em cũng hơi lo nữa, tại em biết rõ con Kẹo thích sếp mà. Em mồm năm miệng mười nịnh nọt:

- Kẹo xinh đẹp! Kẹo dễ thương! Kẹo đáng yêu! Đừng ghét tao nha mày! Tao... cứ đối diện với sếp... là tao không kìm lòng được mày ơi! Tao vì trai mà quên bạn! Tao sai rồi! Mày đánh tao cũng được! Đừng nghỉ chơi với tao nha!

Em cứ tưởng con Kẹo sẽ tát cho em vài cái, hoặc không chí ít cũng phải chửi em một trận. Thật không ngờ, nó lại ôm em rồi oà khóc. Nó khóc thảm thương đến mức em chưa biết chuyện gì nhưng vẫn đau lòng khóc theo nó. Mãi một lúc lâu sau, nó mới nghẹn ngào bảo:

- Tao... thương mày... quá... Na ơi! Mày... cũng... bị... sếp tổng lừa... như tao rồi.

Em ngơ ngác hỏi:

- Lừa... cái gì... cơ mày?

- Tao sẽ kể cho mày nghe một chuyện động trời, nhưng mày không được phép tiết lộ với bất kỳ ai đâu nhé! Bằng không, chuyện đến tai sếp tổng, chỉ e với thế lực của sếp, tao không chỉ bị đuổi ra khỏi công ty mà có khi còn vĩnh viễn thất nghiệp.

- Ừ. Mày yên tâm, có gì cứ nói đi, tao sẽ kín mồm kín miệng. Bạn bè với nhau bao nhiêu năm, tao không nghĩ cho mày thì nghĩ cho ai?

- Tao... một tháng trước... cũng tại gia trang Tâm An... đã từng đi quá giới hạn với sếp.

Em nghe mà tưởng như có sét đánh ngang tai.

- Sếp... sếp... nào?

- Còn sếp nào nữa mày? Sếp nào mà dám đưa tao về gia trang Tâm An?

Con Kẹo cho em xem một đống ảnh nó chụp ở gia trang Tâm An trong điện thoại. Toàn là ảnh của nó thôi, không có hình của sếp. Nó đau đớn kể lể:

- Tao cứ thắc mắc vì sao sếp luôn nói thương tao mà không bao giờ cho phép tao chụp ảnh sếp. Hoá ra... sếp không xác định đi lâu dài với tao.

Cổ họng em nghẹn đắng. Em cố gắng hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh rồi dò hỏi:

- Chuyện của mày... và sếp... lâu chưa?

- Cũng lâu rồi mày. Từ ngày tao vào công ty làm việc, sếp đã bắt đầu thả thính rồi. Tính sếp không vồn vã, mày biết rồi đó. Nhưng mà cái kiểu của sếp là âm thầm quan tâm, mưa dầm thấm lâu mày ơi. Tao thích sếp từ thời đại học, sao có thể tránh khỏi lưới tình sếp giăng?

Con Kẹo cho em xem đoạn chat giữa "Tâm Yêu" và "Kẹo Kẹo" trên ứng dụng Tâm Tình, một sản phẩm của Tập đoàn Tâm An, dành cho những cặp đôi yêu nhau.

"Kẹo ngủ chưa?"

"Em chưa. Sếp chưa ngủ à?"

"Ừ."

"Sao thế ạ?"

"Tôi nhớ em!"

"Em cũng nhớ sếp ghê!"

"Mai tôi đưa em lên gia trang Tâm An nhé!"

"Để làm gì cơ ạ?"

"Để làm một điều gì đó cho đỡ nhớ nhung!"

Hai người chat với nhau từ lâu lắm rồi nên em kéo hoài, kéo mãi vẫn chưa hết. Em chán nản đặt điện thoại của con Kẹo lên bàn, mắt rưng rưng một bọng nước. Con Kẹo an ủi em:

- Na! Đừng buồn! Mày không phải là nạn nhân duy nhất! Con gái phòng YS đó mày... chưa ai là chưa qua tay sếp cả.

- Mày... mày ơi... hoá ra... tin đồn... về... thói trăng hoa... của sếp tổng... là thật... hả mày?

- Mày nghĩ thử coi, không có lửa làm sao có khói? Người nom tử tế nhất đôi khi lại là kẻ khốn nạn nhất, bởi vì phong thái mẫu mực của họ chính là vũ khí lợi hại để lừa những cô gái ngây thơ như tụi mình.

- Mày ơi! Nhưng... đó... là người... đã dìu dắt chúng ta đó mày! Tao... tao không thể tin nổi!

- Na! Bình tĩnh! Có những chuyện rất khó chấp nhận. Nhưng mày phải đối diện, vì nó là sự thật.

Con Kẹo cho em xem cả tin nhắn trong nhóm chat kín của nó và năm đứa con gái khác trong phòng YS. Hoá ra, sếp lại là cáo già tình trường. Với em nào, sếp cũng nhẹ nhàng quan tâm. Đợi đối phương mắc bẫy, sếp liền đưa người ta lên gia trang Tâm An để âu yếm. Có em được lên gia trang vài ba lần, cũng có em chỉ được ngủ qua đêm cùng sếp duy nhất một lần. Khi sếp đã chán, các em không muốn thân bại danh liệt thì tốt hơn hết đừng nên nhì nhèo.

- Tao hối hận quá Na! Giá như tao đủ tỉnh táo để không trao cho sếp những gì đẹp đẽ nhất!

Nhắc đến chuyện cũ, con Kẹo lại đau lòng khóc nấc lên. Em thì chẳng có gì phải hối hận cả. Tại mỗi khoảnh khắc ở bên sếp, em đều cảm thấy hạnh phúc. Thêm nữa, trước khi gần gũi sếp, em cũng đâu còn nguyên vẹn mà sợ thiệt thòi. Chỉ là... không hiểu sao... nước mắt em cứ ứa ra... ướt đẫm hai bên má. Con Kẹo đưa cho em một viên thuốc tránh thai khẩn cấp, tốt bụng khuyên nhủ:

- Na! Uống thuốc đi mày! Đừng để lặp lại sai lầm thời đại học một lần nữa!

Em phân vân bảo nó:

- Tao... bây giờ... tao có kinh tế rồi mà... làm mẹ đơn thân... cũng không vất vả lắm.

- Na ơi là Na! Sao mày ngốc vậy? Mày nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản là vấn đề kinh tế thôi sao? Người yêu sếp đanh đá lắm mày ơi! Mày mà dám mang trong mình giọt máu của sếp thì tao khẳng định mày không bao giờ được sống yên ổn ở cái đất Hà Thành này đâu. Xin mày đấy! Nghĩ cho bản thân mình đi! Uống thuốc mau đi!

#63

- Sếp... sếp... có người yêu từ khi nào?

- Tao nghe đồn là sếp và người ấy được gia đình hai bên sắp xếp cho đi xem mắt, xong ưng nhau từ hồi đó đến giờ.

- Vụ đấy... tao cũng biết... nhưng... sếp bảo... sếp và người đó... hình như... chỉ là đối tác trên thương trường.

- Đang tán mày thì sếp chả phải nói thế. Mau uống thuốc đi mày! Đừng do dự nữa!

- Ừ. Tao uống ngay đây!

Em cầm cái cốc, làm ra vẻ phải đi vào trong bếp lấy nước. Em nhân cơ hội con Kẹo không trông thấy mình để nhét viên thuốc vào túi quần. Em không uống thuốc, nhưng vẫn giả bộ như mình đã uống rồi. Chắc các chị ghét em lắm phải không? Em bé ngây thơ của các chị bây giờ đã hơi lươn lẹo một xíu rồi. Em buồn bản thân mình lắm đấy! Nhưng em không còn cách nào khác cả. Em không muốn làm mất lòng bạn thân, cũng không muốn đánh mất cơ hội có con. Em đã vô cùng đau khổ khi Bình và Yên trở về bên ba mẹ ruột. Em đã trải qua nhiều ngày suy sụp, nhiều đêm trằn trọc, và phải mất rất lâu em mới có thể buông bỏ chấp niệm, trái tim thôi không nhức nhối nữa khi nghĩ về hai bé. Bản năng làm mẹ luôn tồn tại mãnh liệt trong một người phụ nữ đã trải qua cảnh chia ly như em. Nếu em có con, đó là may mắn. Cô người yêu đanh đá của sếp có để em sống yên ổn hay không, em chả quan tâm.

- Uống thuốc chưa mày?

Con Kẹo cẩn thận tra khảo. Em đi ra ngoài phòng khách bảo nó:

- Rồi. Không uống để chửa ễnh ra à? Tao đâu có ngu!

Con Kẹo thở phào nhẹ nhõm. Nó tin em lắm, tại em nổi tiếng ngơ mà. Em thấy có lỗi với nó ghê. Em sợ ở nhà nó lâu bị lộ tẩy nên em kiếm cớ mệt để chuồn về nhà gấp. Sếp gọi cho em hơn chục cuộc, em buồn quá, chẳng thèm nghe máy. Sếp gọi cho bà Nương hỏi xem em đã về nhà chưa, thấy bà xác nhận em đang ở nhà rồi, sếp liền cảm ơn bà rồi cúp máy. Từ đó, sếp không gọi thêm cho em một cuộc nào nữa, cũng không thèm nhắn tin hỏi xem có chuyện gì mà em lại rời gia trang sớm như vậy. Cái kiểu của sếp là thế mà. Miệng thì bảo tôn trọng quyền riêng tư của em, đợi em hết giận, nhưng chưa biết chừng trong thâm tâm đang sướng lắm đấy. Kiểu cua được em này xong rồi, nó không làm phiền mình nữa, mình càng mừng, mình lại có thời gian cua em khác. Em chả đi guốc trong bụng sếp ý!

- Chị Na giận dỗi cái gì mà bỏ về cũng không thèm chào sếp thế?

Bà Nương chất vấn. Em bĩu môi bảo:

- Em chán sếp thì em về thôi. Thèm vào mà giận.

- Không giận mà mắt sưng húp lên thế kia à? Nói dối không biết ngượng mồm!

- Em bị đau mắt, được chưa ạ?

- Suốt ngày hờn với chả dỗi, ngúng nguẩy như con điên ý, chó nó rước!

- Chị có vẻ muốn đuổi em đi lắm rồi nhờ? Còn gửi quần áo của em lên gia trang Tâm An nữa chứ. Ứ ai mượn!

- Gớm thôi! Chả thích bỏ xừ, còn bày đặt sĩ diện!

- Ứ thèm thích!

- Thôi đi ạ! Chỉ giỏi làm màu! Không thích thì đêm qua đã mò về rồi!

- Chị kêu chán em mà, em đâu dám về.

- Gớm, tôi kêu chán chứ có phải tôi trói chị ở trên đấy đâu mà đổ lỗi cho tôi? Sếp chị là người cực kỳ tốt luôn đấy! Ở cái thời buổi yêu nhau là lao vào nhau như hiện tại, kiếm đâu ra được người đàn ông đưa chị đi chơi mà vẫn không quên gọi điện về nhà xin phép bà chị hả?

- Ối dồi ôi! Chắc ra vẻ một tí thôi! Sếp em á... dính đầy tin đồn trăng hoa!

- Thôi ngay mấy cái kiểu tin đồn tam sao thất bản đó đi! Nhìn người bằng tim, đừng nhìn qua miệng lưỡi thế gian!

Khiếp cái bà Nương này! Mê muội sếp em quá rồi nên cứ bênh chằm chặp. Em còn chưa kịp cãi bà thì con Mía đã gọi điện báo tin dữ:

- Na ơi! Con... con Giấy... mất rồi.

- Mày điên à? Làm sao mà mất?

- Nó... về quê chơi... chẳng may... bị tai nạn...

Em bủn rủn cả chân tay, điện thoại rơi xuống đất từ lúc nào cũng không hay. Ngực em đau nhói, ngột ngạt tưởng chừng không thở nổi. Bà Nương cầm điện thoại lên nói chuyện tiếp với con Mía. Bà không cầm được nước mắt, mếu máo động viên em:

- Có gặp gỡ thì ắt sẽ có chia ly, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cố lên con!

Chuyện sốc quá nên em tạm thời chưa chấp nhận được. Em đi sang nhà con Kẹo, nghẹn ngào báo tin:

- Kẹo! Kẹo ơi! Con Mía bảo con Giấy mất rồi... nhưng... biết đâu nhầm... mày ạ! Bây giờ... tao với mày về quê... biết đâu... lại được gặp nó.

Con Kẹo thở dài bảo em:

- Ôi dào! Con Mía cũng vừa gọi điện báo tin cho tao. Gia đình con Giấy phát tang rồi, nhầm thế nào được mà nhầm? Mày về quê thì cho tao gửi năm triệu tiền phúng viếng.

- Mày không về à?

- Không. Có thân đâu mà về.

- Ngày xưa, con Giấy cũng hay sang phòng mình chơi mà.

- Thì thế nên tao mới gửi mày hẳn năm triệu đấy. Thoáng tay thế còn gì?

Biết tranh luận với con Kẹo không đi đến đâu nên em đành kệ nó. Em, bà Nương và ông Tựa cùng về nhà Giấy. Ông bà thắp cho Giấy nén nhang, ngồi nói chuyện chia buồn với người thân của nó một lúc rồi mới xin phép cáo lui. Em, Mía, Tú, Đậu đều xin nghỉ làm một tuần. Tụi em thuê bốn phòng trọ nhỏ gần nhà Giấy để không làm phiền gia đình bạn. Ngày cuối cùng ở lại quê hương của Giấy, bốn đứa tụi em ngồi trên bãi cỏ cạnh nơi nó yên nghỉ, nẫu nề tâm sự:

- Giấy! Tao không tin được đâu! Mới tuần trước, chúng mình còn ngồi uống bia với nhau. Tao mừng rỡ kể cho mày nghe rằng tao đã buông bỏ chấp niệm với con Na rồi. Tao còn cho mày xem hình người yêu mới của tao, mày nhớ không? Mày khen bé Mộc xinh xắn đấy! Mày còn hứa khi nào tụi tao cưới, mày sẽ tặng một ngàn bông hoa giấy! Mày thất hứa rồi Giấy ơi!

- Lâu lắm rồi bọn mình không đi mua sắm với nhau, Giấy nhỉ? Mày bận quá nên toàn lỡ hẹn với tao thôi à! Nếu biết chia ly sớm như này, tao đã chả thèm giận mày nữa!

- Tao chỉ là Phó phòng thôi mà nhiều lúc đã thấy bã lắm rồi. Mày điều hành hẳn một công ty, căng thẳng gấp bội mà lúc nào gọi điện cho tao, giọng mày cũng tràn đầy năng lượng. Thanh xuân nỗ lực gây dựng sự nghiệp nhưng lại phải rời đi đột ngột như này, thực sự chua xót không từ nào tả xiết Giấy ơi!

- Giấy à! Na nè Giấy! Có nghe thấy giọng tao không? Mày vẫn hay khen tao mạnh mẽ, nhỉ? Nhưng thực ra... cũng đầy lúc... tao cảm thấy hoang mang, mất phương hướng. Tao đã từng rất ấm ức vì tao gặp quá nhiều chuyện xui xẻo. Nhưng rồi... đến ngày hôm nay... tao mới hiểu ra rằng... bởi vì tao còn sống... nên tao mới gặp những chuyện đó. Ít ra... thì... tao vẫn còn sống. Ít ra.. thì... tao vẫn có thể ở trong những ngày u ám và mơ về một tương lai tươi sáng... nhưng mày thì... buồn quá Giấy ơi! Thương mày quá Giấy à! Bao nhiêu công sức đổ vào công ty... bây giờ... biết làm sao đây? Ai sẽ thay mày viết tiếp những giấc mơ dang dở?

Bốn đứa tụi em ôm nhau khóc lóc nức nở. Cuộc đời hoá ra lại vô thường đến thế! Nào ai sống mãi được ngàn năm? Tiền bạc, danh vọng, địa vị, biết như nào cho đủ? Người đi rồi, muốn gặp lại, cũng đành phải đợi đến kiếp sau. Đau thương nói một lời sao thấu? Âu cũng là một tiếng chuông nhỏ để cảnh tỉnh người ở lại biết trân trọng từng phút giây! Con Mía đặt vé máy bay đi du lịch cho khuây khoả nỗi nhớ thương. Con Đậu quyết định huỷ bỏ mục tiêu phải lên chức Trưởng phòng trong năm nay, dành nhiều thời gian hơn để chăm chút cho bản thân. Thằng Tú sợ bé Mộc sẽ giống em hồi xưa, bị mẹ nó và con Su chèn ép nên ném cho cô Sâm một trăm triệu để dụ cô bóc phốt con Su. Sức mạnh của đồng tiền ấy thế mà lại có thể khiến một người mẹ nhận lời phỏng vấn tố cáo đứa con gái ruột của mình vong ơn bội nghĩa, rũ bỏ tình thân để xây dựng phông bạt ảo trên mạng xã hội. Con Su chưa bao giờ bị ném đá dữ dội như thế. Bình luận châm chọc nó nhiều như cát trên sa mạc:

"Ối dồi ôi! Ối dồi ôi là ối dồi ôi! Xuất thân cống rãnh mà lại sóng sánh tưởng mình đến từ đại dương! Mắc ói quá đi thôi!"

"Vâng, hẳn là nữ nhi của hai vị Giáo sư Toán học ở bên Pháp cơ ạ? Eo ôi! Buồn nôn ghê á!"

"Bằng Đại học còn chưa lấy được mà chị đã có bằng Tiến sĩ. Kể ra thì chị cũng thần thông quảng đại gớm nhỉ?"

"Nhất mẹ An nha, sắp có quả con dâu là Tiến sĩ ngành "phông bạt học" thế này thì mẹ lại mát mặt quá còn gì? Đúng là nồi nào úp vung nấy!"

"Ừ. Cá mè một lứa, nát như nhau!"

Cô An mới ngày nào còn tình thân mến thân với con Su, vậy mà nó vừa thất thế, cô liền phủi nó như phủi bụi. Ôi chao cái tình người đến với nhau bằng phông bạt, nắm tay nhau tạo ra những chiếc phốt thơm để dìm người khác xuống đáy vực, tưởng bền vững như nào? Hoá ra, chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến tình ta phôi phai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK