Em khóc sưng cả mắt vì bị oan ức. Nhưng khóc xong thì thôi chứ cũng chẳng làm gì được, đâu phải bây giờ em quỳ xuống van xin người ta buông tha cho em thì họ sẽ giơ cao đánh khẽ đâu. Em sợ mạng xã hội dã man. Đầy chuyện vô lý đùng đùng mà chúng nó cũng thốt ra được. Một lũ ruồi nhặng không cần biết phải trái đúng sai, cứ thế sồn sồn bâu vào cắn xé em. Vui lắm ạ? Chắc thế! Chắc phải giải trí lắm nên mới có đứa chửi em bền bỉ suốt từ năm này qua năm nọ. Em ăn cháo chửi nhiều đến mức ám ảnh, cứ online là sợ sẽ phải nốc thêm cháo. Nếu không phải vì có một số chị rất thương em và mong ngóng những bài viết của em thì chắc em nghỉ chơi mạng xã hội luôn rồi.
Cuộc sống hằng ngày của mỗi chúng ta suy cho cùng cũng chẳng giật gân như trong phim trinh thám, đôi khi chỉ là một vài lời nói ác ý đến đúng lúc tâm hồn đang mong manh, một vài người thương không thấu hiểu, một vài mối quan hệ hỏng hóc cũng có thể khiến chúng ta cảm thấy ngột ngạt. Có người lựa chọn ẩn nấp trong chốn bình an của riêng mình. Có người gạt nước mắt, can đảm bước tiếp, mong sao băng qua cơn bão lớn sẽ tìm được vầng ánh dương. Cho dù lựa chọn như nào thì cũng chẳng thể phủ nhận được một điều rằng tất cả chúng ta đều đã từng bị tổn thương. Nếu đã nếm trải cảm giác thống khổ, cớ sao còn hà khắc với người khác? Có rất nhiều phương pháp để chuyển hoá nỗi đau, nhưng vì đâu những kẻ kém cỏi luôn chọn cách bôi nhọ những người thành công hơn chúng để vỗ về thực tại đổ nát? Chả nhẽ chúng khờ dại đến mức sẵn sàng hy sinh thời gian quý báu của mình cho người mà chúng ghét bỏ? Cứ mải miết bới móc, chăm chỉ chửi rủa, lười biếng không chịu trau dồi bản thân, rồi đến khi nào mới bằng người ta?
"Tụi nó tưởng mày sắp được làm dâu nhà đại gia nên cay cú ý mà. Mày cứ kệ đi, cho tụi nó thoả mãn niềm vui sân si."
Thằng Đá nhắn tin an ủi. Em cũng quan tâm hỏi han:
"Ừ. Mày đã tìm được ba chưa?"
"Rồi. Trái đất tròn, không ngờ ba tao và mẹ thằng Tú lại là hai anh em cùng cha khác mẹ."
"Thảo nào mày và thằng Tú giống nhau dã man, hoá ra là có dây mơ rễ má."
"Suốt nhiều năm qua, tao cũng luôn đặt dấu chấm hỏi, giờ thì hai năm rõ mười rồi."
Thằng Đá rất thương hai đứa nhà em. Nó thường xuyên mua quần áo và đồ chơi cho tụi nhỏ. Do vậy, mặc dù hơi mệt, em vẫn dành ra nửa tiếng để nhắn tin với nó. Đá chủ yếu buôn chuyện về Tú, Trà và Su. Tội nghiệp nhất vẫn là con Su, mãi vẫn chưa cưa đổ người trong mộng. Đọc bài đăng của thằng Tú, chắc nó tủi thân lắm. Cơ mà nó vẫn vậy, vẫn chẳng có gan trách móc ai kia, cứ thấy khó chịu trong lòng liền gọi điện chửi em:
- Thứ xảo quyệt! Mồm thì sĩ diện chê bai thằng Tú mà những năm qua vẫn gửi ảnh hai đứa nhỏ sang Anh đều đều để mồi chài nó.
- Mày khùng hả Su? Tao có còn giữ liên lạc với thằng Tú đâu mà gửi ảnh?
- Cấm chối. Phòng ngủ của thằng Tú dán đầy ảnh của Bình và Yên kia kìa! Mày không gửi thì nó móc cống ra ảnh hả con khốn nạn?
Em biết dẫu có giải thích như nào thì con Su cũng không tin nên chán chường cúp máy luôn. Năm giông tháng hạn, ngồi im cũng dính đạn, mệt mỏi thực sự. May mà ở chỗ làm không đến mức thị phi như thế, con Kẹo xin lỗi em rồi. Nó kêu giận quá nói liên thiên cho bõ tức thôi chứ không có ý làm tổn thương em. Em cương quyết không chịu viết báo cáo cho nó nữa. Nó chẳng thèm càu nhàu gì cả, tại nó nịnh được anh Bảo viết giúp nó rồi. Anh Bảo tính tình xởi lởi nên rất được lòng bọn con gái phòng em. Có hôm, thấy em đi làm sớm, anh ấy gọi tíu tít:
- Bé Na! Bé Na! Quán cơm em giới thiệu cho anh hôm qua ăn được lắm à nha! Xem ra, bé Na không chỉ xinh xắn dễ thương mà còn có một chiếc miệng rất tinh tế nữa.
Em cười cười bảo:
- Anh Bảo cứ khen làm em lại phải sướng. Đùa chứ, anh ăn ngon miệng là em vui rồi ạ.
- Anh cũng mới khám phá ra một quán hải sản siêu chất lượng. Cái món cua rang me chua ngọt ở quán đó ôi chao tuyệt cú mèo! Trưa nay, anh dẫn bé Na đi ăn nha!
- Được thế thì lại nhất em à! Hí hí!
- Thì chả thế, đáng yêu như bé Na đứng thứ nhì làm gì cho phí?
- Dạ. Anh Bảo chỉ được cái nói đúng. Thôi, sếp em đến rồi. Hẹn anh trưa nay nha.
Em chạy về phòng YS in báo cáo rồi hớn hở đem qua phòng sếp.
- Em gửi sếp ạ.
Sếp khẽ gật đầu. Trong thời gian sếp duyệt báo cáo, em chả biết nói gì. Thấy hơi thiếu tự nhiên nên em cố tình hỏi chuyện:
- Hôm nay, sếp đi làm sớm nhỉ sếp nhỉ?
Sếp tựa lưng vào chiếc ghế dựa, thong thả đáp:
- Thi thoảng, muốn được xem phim tình cảm miễn phí thì tôi cũng biết điều đi làm sớm em ạ.
Giọng sếp rõ nhẹ nhàng nhưng sao em cứ thấy lành lạnh. Em dò hỏi:
- Sếp ơi! Trưa nay, em có được đi ăn với anh Bảo không ạ?
- Em hẹn người ta rồi, hỏi tôi còn có ích chi?
- Em hỏi để xem tâm sếp có bị xáo trộn không?
- Không. Tâm tôi bình yên dữ dội lắm em ạ.
- Vâng, nếu tâm sếp đã bình yên như vậy thì em cũng ứ phải lăn tăn nữa.
- Ừ. Chúc em ngon miệng.
Sếp tỏ ra khá rộng lượng nên ngày hôm sau, được anh người Pháp rủ đi ăn trưa, em cũng ứ thèm hỏi ý kiến sếp nữa. Arthur là một kiến trúc sư giỏi. Chủ tịch An đã phải cử Trưởng phòng YS đích thân sang châu Âu mời anh ấy về nước để thiết kế hệ thống rạp chiếu phim Tâm An. Arthur nói tiếng Việt dễ cưng lắm. Cái giọng ngọng nghịu của anh ý mới đáng yêu làm sao! Bữa trưa của tụi em sẽ vô cùng hoàn hảo nếu như lúc về không bị tắc đường. Nhưng em thề với các chị là cuộc họp buổi chiều, em chỉ vào muộn có mười phút thôi á. Sếp tổng chả phê bình gì em đâu, cơ mà chắc tại em nhạy cảm thái quá, em cứ thấy sao sao ý. Tụi nó hỏi sếp điều gì, sếp cũng trả lời riêng, tư vấn rất nhiệt tình, chỉ mỗi em hỏi là sếp khéo léo chuyển thành vấn đề của chung rồi giải đáp cho cả nhóm. Em buồn ghê cơ. Hết buổi họp, em trách sếp thiên vị thì sếp nhẹ nhàng hỏi:
- Tôi quan tâm hơn tới những nhân viên có tinh thần trách nhiệm cao trong công việc thì có gì sai không em?
Vâng. Không sai ạ. Sếp chả bao giờ sai luôn. Em sai! Em mới là người sai! Em xin lỗi sếp! Được chưa? Hiển nhiên là em chỉ oai như cóc trong suy nghĩ của mình thôi chứ em nào dám xin lỗi sếp với thái độ câng câng như thế. Em sầu quá đi thôi! Bà Nương đã thờ ơ với em rồi, sao sếp cũng vậy? Em tủi thân ứa nước mắt. Chắc sếp thấy tội nghiệp em nên ra lệnh:
- Em đi theo tôi.
Em sụt sịt đi theo sếp lên phòng Tổng Giám đốc, nhưng không phải phòng làm việc ở tầng hai mươi mà là phòng riêng của sếp ở tầng hai mươi bảy. Căn phòng này rất rộng, giống như một căn hộ sang trọng với đầy đủ tiện nghi. Em bối rối đứng dựa lưng vào tường. Sếp giống như năm xưa, áp hai bàn tay lên đôi gò má em, dịu dàng dùng đầu ngón tay cái lau nước mắt cho em rồi tình cảm dỗ dành:
- Ngoan! Đừng tủi thân! Ngay lúc này, ngay tại đây, tôi chỉ thiên vị một mình em, có được không?
Nếu như đặt tình huống này ở trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Orchid Turtle thì em dám khẳng định là đến 99% nam chính sẽ hôn nữ chính, 1% còn lại chắc anh ý sẽ bế chị ý, bế đi đâu, bế làm gì thì em ứ biết, xin mời các chị tự suy diễn. Tiếc rằng, cuộc đời em nó lại ứ như trong truyện. Nó lại cứ tao nhã... một cách lạ lùng. Sếp cầm tay em lên, hí húi vẽ vào lòng bàn tay phải của em một bông hoa đào. Vâng, chỉ vẽ thôi ạ. Em thề. "Chong xáng" như học sinh cấp ba luôn á. Thế mà em cũng đỏ mặt mới sợ chứ. Mẹ hai con rồi mà còn mong manh ứ chịu được. Em hớn hở ngắm nghía hoa đào, tủm tỉm khen:
- Sếp vẽ đẹp ghê!
Sếp chậm rãi phân trần:
- Vẽ bằng tim mà.
Vâng. Hẳn là vẽ bằng tim. Tim mà cũng vẽ được à? Tim sếp siêu thế! Chả bù cho tim em... ứ được cái tích sự gì sất... có vậy thôi mà đã nhảy tưng tưng lên rồi. Em nhõng nhẽo:
- Mở lòng bàn tay phải là có hoa, nhưng mở lòng bàn tay trái ứ có gì cả.
Sếp vẽ thêm hoa đào vào lòng bàn tay trái của em. Em thích mê, cười tít cả mắt. Tâm trạng lâng lâng, em mè nheo:
- Lần sau, em làm gì không phải phép thì quát em là được mà, đừng chơi trò ngó lơ em.
- Không biết quát.
- Gì mà không biết quát? Như thế này nhá... Cô kia! Lần sau không được vào họp muộn! Tôi trừ lương đấy!
Em gào cái miệng lên dạy sếp quát nhân viên. Sếp xoa xoa gò má em, dịu dàng bảo:
- Quát to như vậy thì xót lắm.
- Ai xót ai? Sếp xót em á?
- Ừ.
- Vậy lạnh nhạt với em xong để em tủi thân thì ứ thấy xót nhỉ?
- Có xót mà.
- Điêu!
- Điêu thì đưa em lên đây gặp riêng làm gì?
- Đúng rồi nhờ? Vậy thì kiểu gì cũng xót à?
- Ừ, chuẩn luôn.
- Xót nhiều thế có mà xót cả ngày, mệt người lắm đấy!
- Người mệt chắc sẽ được thương, em nhỉ?
- Sếp muốn được ai thương?
- Em đoán được mà.
- Ứ đoán đâu, sợ sai lắm.
- Không sao, dù không đoán, em vẫn có thể cảm nhận được.
- Cảm nhận... như nào ạ?
- Em lại gần đây.
Em á? Đằng sau em là bức tường, trước mặt em là sếp. Em còn có thể dịch chuyển được nữa sao? Em lúng túng hỏi:
- Còn... còn có thể... gần... hơn... nữa ạ?
- Có thể.
Sếp quả quyết rồi chủ động tiến thêm một bước nữa. Em gần sếp đến cái mức mà cả gương mặt của em như bị vùi trong lồng ngực săn chắc của sếp. Sếp không hề ôm em, cớ sao em vẫn có cảm giác như bị trói chặt?
- Đáng nhẽ trong tình huống không đúng mực như thế này... em phải đẩy tôi ra.
- Em... em biết mà...
- Vậy tại sao em chần chừ?
- Em... em... sợ... em đẩy mạnh quá... làm đau sếp...
Sếp nhìn em như thể tao biết thừa mày nói điêu rồi con nhãi con ạ. Nhưng sếp ứ thèm bóc phốt em, sếp dịu dàng cầm tay em đặt lên vai sếp. Thế rồi, sếp khẽ cúi xuống, ghé tai em thủ thỉ:
- Em chỉ cần đẩy nhẹ một chút, tôi sẽ chủ động đứng cách em thật xa.
#47
Hơi thở của sếp phả vào vành tai của em. Em run ghê cơ. Chỉ là một cái đẩy nhẹ thôi, chả thể làm đau ai, cớ sao em cứ mãi chần chừ? Sếp cao hơn em nhiều, em phải ngước lên nhìn sếp. Khoảnh khắc chạm vào ánh mắt trìu mến của sếp, đầu óc em rối như tơ vò. Em ngượng ngùng cúi xuống, và rồi mặt em lại đập vào lồng ngực sếp. Mùi hương nam tính dễ chịu quanh quẩn bên chóp mũi em. Cả người em căng cứng, tim đập loạn, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Em bối rối thừa nhận:
- Em đẩy không nổi.
- Nếu đã không thể đẩy nổi... vậy thì nhân cơ hội này... chúng ta thảo luận về chuyện nợ nần năm xưa... được không em?
- Chuyện em cướp nụ hôn đầu của sếp ạ? Nhưng... em... ngu muội... em vẫn chưa tìm ra phương án nào hay cả.
- Không lẽ em nghĩ ra phương án dở rồi à?
- Vâng... có một phương án... rất dở... em không dám nói sếp ạ.
- Không sao... tôi cho phép.
- Ví dụ... như... bây giờ em đấm sếp một quả... thì em mời sếp... đấm lại em... cho hoà... nhưng đấy là đấm... còn hôn thì...
- Thì sao em?
- Em ứ rõ nếu bây giờ em mời sếp hôn em... thì tính trả nợ... hay... tính là em lươn lẹo cướp nụ hôn thứ hai của sếp nữa... vậy nên em mới nói... nó... dở ẹc á...
- Tôi hiểu. Nhưng tôi nghĩ là sẽ có cách để bớt dở.
- Cách gì vậy sếp?
Ánh mắt sếp cứ như kiểu chê em ngố ý, cơ mà lời nói của sếp vẫn rất tao nhã:
- Không cần em mời, tôi chủ động.
- À vâng... được... ạ... sếp thông minh ghê... vậy em xin phép trả nợ cho sếp ạ.
Em lại ngước lên nhìn sếp và em lại bị xấu hổ. Nhưng em không thể cúi xuống được, bởi vì sếp đã nhẹ nhàng nâng cằm em lên rồi. Khoảnh khắc cánh môi sếp bao phủ chiếc cằm nhỏ xinh, trái tim em như ngừng đập. Tay em mềm nhũn, vô lực rời khỏi vai sếp. Sếp đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của em. Tay em áp sát vào tường, tay sếp ép chặt lên tay em. Cả người em cũng bị kẹt giữa sếp và bức tường. Chật chội và ngột ngạt như vậy, nhưng em lại không hề thấy khó chịu. Cổ áo bị xộc xệch, vô tình làm lộ dây áo trong màu hoa đào hờ hững trên bờ vai mảnh khảnh. Nhịp thở của em rất khác thường. Rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng em vẫn chếnh choáng. Cho dù sếp muốn gì đi chăng nữa, em cũng sẽ thuận theo. Ngặt nỗi, sếp so với em vẫn tỉnh táo hơn nhiều. Sếp chỉnh lại áo giúp em. Sếp dừng lại trước cả khi chạm vào môi em. Khả năng kiểm soát bản thân của sếp quả thực không hề tầm thường. Có ông sếp tử tế, lẽ ra em phải vui mới đúng, ấy thế mà em lại thấy hụt hẫng. Em nói lẫy:
- Đòi nợ thì phải đòi cả gốc lẫn lãi chứ. Đằng này, có cái gốc cũng đòi thiếu.
Sếp ghé tai em, thản nhiên tiết lộ:
- Đòi thiếu thì lần sau mới đòi tiếp được chứ.
Ủa? Gì vậy? Có tí nợ mà tính cả sang lần sau nữa ạ? Cái ông sếp này hay thật, nói chuyện cứ bình thản như không, chả thấy hấp tấp hay sốt sắng gì cả mà vẫn khiến người nghe xoắn cả lên. Chắc biểu cảm của em lố quá nên về nhà bị hai đứa con nít ranh tra khảo:
- Mẹ Na! Mẹ Na bị dị ứng à?
- Sao má mẹ Na đỏ vậy?
- Mẹ Na cười gì thế ạ? Nhặt rau thì có gì vui vậy mẹ?
- Em Yên ứ biết gì sất. Nhặt rau bằng bàn tay có bông hoa đào xinh thì chả vui!
- Uầy! Hoa đào kìa! Bạn nào vẽ tặng mẹ Na hoa đào thế ạ? Yên cũng có hoa đào nè! Anh Bi vẽ tặng Yên đó nha!
- Hoa anh Bi vẽ ứ phải hoa đào. Đó chỉ là một bông hoa có năm cánh, anh chả nhìn ra là hoa gì cả.
- Kệ em! Em bảo hoa đào thì là hoa đào. Anh Bi thích em nên anh ý mới vẽ hoa đào tặng em ý. Anh Bình không được thích nên ghen à?
- Anh thèm vào mà ghen. Mẹ Na ơi! Vậy cái bạn vẽ hoa đào tặng mẹ có thích mẹ không?
Bà Nương bĩu môi trả lời thay em:
- Chả biết bạn ấy có thích mẹ hay không, chứ mẹ thì chết mê chết mệt bạn ấy rồi.
Em gân cổ lên cãi:
- Gớm thôi! Chị Nương chỉ được cái giỏi đoán mò! Em chả thèm mê ai sất!
- Thôi đi ạ! Tâm tình hiện rõ mồn một trên mặt rồi còn sĩ.
Bà bắt bẻ. Em đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Chị hết giận em rồi à?
- Chưa hết giận. Tôi chỉ chuyển từ chế độ lạnh lùng sang chế độ móc mỉa thôi.
Miệng em cười tươi như hoa nhưng trong lòng em lại chất đầy ưu tư. Tâm tình hiện rõ trên mặt em đến vậy cơ à? Em mê sếp ư? Hay chỉ đơn giản là em đang yêu thương một người đã từng dẫn dắt mình trưởng thành, có ơn với mình? Em cũng không chắc nữa. Em cứ phân vân mãi, cho đến một ngày, chị cả của sếp cùng cô Ngọc Ý và bé Cos về nước. Thời điểm đó, em đã làm việc cho Tập đoàn Tâm An được một năm rồi. Nhưng đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, em nói năng vẫn còn kém duyên lắm. Tuy vậy, em vẫn được lòng chị cả, chắc do hai chị em đồng cảnh ngộ. Chị không hề khinh thường một đứa con gái từng sa ngã như em. Ngược lại, chị còn tình cảm tâm sự:
- Chị cũng có một đứa con riêng đó Na. Thằng bé theo họ mẹ, tên là Hoàng Bách Gia. Năm Gia bảy tuổi, chị mới khoác trên mình chiếc váy cô dâu. Tiếc rằng, chú rể lại chẳng phải cha ruột của Gia. Kết thúc tiệc cưới, Gia quyết định theo ông ngoại về nước, chị nịnh như nào thằng nhỏ cũng không quay lại Boston nữa. Cả gia đình và sự nghiệp của chồng chị đều ở bên Mỹ, chị không thể ép anh từ bỏ mọi thứ chỉ vì Gia. Chị chọn theo chồng nên không thể ở gần Gia. Tuy nhiên, Gia chưa từng oán trách chị. Gia luôn nói ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình. Hiện tại, Gia đang học cấp ba em ạ.
- Vậy chắc Gia học trường Trung học phổ thông Tâm An phải không chị?
- Ừ, hiển nhiên em ạ. Dễ gì mà ba chị để thằng cháu ngoại mà ông cưng nhất ra khỏi tầm mắt của ông? Nhưng ba chị đã hứa sẽ cho Gia tự chọn trường đại học rồi. Chị hy vọng sau khi tốt nghiệp cấp ba, Gia sẽ sang Mỹ để chị có cơ hội chuộc lỗi với Gia.
Chị cả quý em đến mức mà thay vì rủ cô Ngọc Ý tới trường của Gia, chị lại lôi em đi theo cùng. Chị Nhí biết em trốn việc giữa giờ cũng chẳng phàn nàn gì cả, chỉ dặn tối nhớ làm bù. Khoảnh khắc trông thấy Hoàng Bách Gia, em ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa, cứ như phiên bản nhỏ của Hoàng Bách Tâm vậy. Ngặt nỗi, thằng bé không hề hiền lành và tao nhã như cậu ruột của nó. Chị cả bảo kiểu của Gia là vừa gia trưởng vừa khó tính, thế mà cũng có gái theo mới tài.
- Bách Gia! Hai lần trước, Mễ Đình tỏ tình nhưng đều bị từ chối. Đình rất buồn. Nếu như lần thứ ba tỏ tình cũng thất bại, chắc Đình nhục lắm!
- Sợ nhục thì nín là được mà. Ai bắt tỏ tình đâu?
- Nhưng nếu không tỏ tình tiếp thì làm sao mà cua được Gia?
- Cua cáy cái gì? Tập trung học đi! Học thì dốt mà cứ đòi xí xớn!
- Gia thích con gái học giỏi à?
- Hiển nhiên.
- Dào ôi! Thế mà không nói sớm! Vậy Gia cố gắng đợi Đình nha, đừng nhận lời yêu bạn nữ nào cả! Đợi mấy bữa nữa, Đình học giỏi rồi Đình tỏ tình cho nó chắc cú!
- Đầu toàn bã đậu mà cũng tự tin gớm nhỉ?
- Trong đầu của Đình không phải chỉ chứa toàn bã đậu đâu, còn có chỗ cho Gia nữa mừ.
- À, ra thế. Vậy mà dám lem lẻm cái mồm kêu thích Gia. Thích kiểu gì mà bắt người ta sống chung với đống bã đậu trong đầu mình vậy hả?
- Không phải đâu Gia. Ý là Đình luôn nghĩ về Gia đó... tại... Đình diễn đạt... chưa chuẩn...
Eo ơi! Gia ơi là Gia! Người ta chưa nói xong mà Gia đã bỏ về lớp luôn thế à? Chị cả hào hứng khoe em:
- Hai cậu cháu nhà này đúng là số hưởng. Hôm nay, Tâm cũng được Ngọc Ý tỏ tình đó em.
Em choáng váng hỏi chị cả:
- Thật... hay... đùa... vậy chị?
- Thật 100% em ạ. Ngọc Ý vừa nhắn tin khoe chị Tâm đã nhận lời yêu nó. Hai đứa còn dắt nhau lên phòng riêng của Tâm trên tầng hai mươi bảy rồi hôn nhau đắm đuối nữa cơ.
Em nghe mà tưởng như có sét đánh ngang tai. Em thật ngây thơ khi nghĩ rằng em là người phụ nữ duy nhất được bước vào căn phòng riêng trên tầng hai mươi bảy. Em cũng quá ngu ngốc khi tưởng rằng sếp chỉ đòi nợ riêng một mình em. Em bật khóc rưng rức như một đứa trẻ. Chị cả ôm em vào lòng, phì cười thừa nhận:
- Nín đi! Chị đùa đấy!
Em mếu máo trách móc:
- Sao chị đùa ác thế?
- Vì chị muốn biết em mê Tâm nhiều cỡ nào.
- Bà em cũng nói bóng gió vụ đó chị ạ... nhưng... thực sự em rối lắm. Sếp từng là giảng viên dạy em... ngay từ đầu... em đã rất thương người thầy ưu tú của mình. Năm tháng trôi qua... nếu nói là mê mẩn theo kiểu nam nữ... thú thực... em cũng không biết... tình cảm chuyển biến từ lúc nào? Em... hoang mang... lắm.
- Chị hiểu mà. Chị đối với cậu bạn thân năm xưa cũng vậy đó. Thân quá nên chị chả biết yêu từ bao giờ, rồi cũng chả dám tỏ tình, chỉ sợ sai một li, đi một tình bạn đẹp.
- Cậu bạn ấy chính là chồng chị sao?
- Không em ạ. Cậu ấy là cha ruột của Gia. Vào ngày cậu ấy cưới vợ, chị mới phát hiện ra mình mang bầu Gia. Chị sợ cuộc sống của cậu ấy bị xáo trộn nên đã giữ bí mật về Gia. Hiện tại, cậu ấy sống bên Anh. Hằng năm, bọn chị vẫn trao đổi thiệp Giáng sinh và gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến gia đình của đối phương. Thi thoảng, nhớ về những kỷ niệm xưa... lòng chị lại man mác buồn. Hai người đã dành cả thanh xuân để động viên nhau cùng nỗ lực... nhưng rồi sau này... lại chẳng phải là gia đình của nhau.
Em thấy tiếc nuối cho thanh xuân của chị cả, nhưng mà chí ít, chị cũng có con với người đàn ông mà chị thương. Còn em, đến tận bây giờ em mới nhận ra em thương người đó nhiều đến nhường nào. Tiếc rằng... em... trải qua muôn vàn sai lầm của tuổi trẻ... em vĩnh viễn chẳng thể trao cho người đó những gì đẹp đẽ nhất. Trái tim em đau nhói. Em gượng cười, tự động viên mình thôi đừng nghĩ nhiều, đầy chị còn khốn khổ trên hành trình đi tìm con, em có con dễ dàng như vậy đã là phúc phận rồi. Em xót tụi nhỏ vô cùng, thành ra em không nỡ cho hai bé biết chúng bị ba bỏ rơi. Chúng vẫn được xem ảnh của ba và tưởng rằng ba bận đi công tác. Hai đứa nhà em được cái nhớ dai, lần đầu tiên gặp thằng Tú trong công viên, tụi nó hò reo ầm ĩ:
- Mẹ Na! Mẹ Na ơi! Ba kìa! Ba đi công tác về kìa mẹ!
- Ba của Yên đấy mẹ Na! Cũng là ba của anh Bình nữa đó ạ!
Thằng Tú dang rộng vòng tay, Bình và Yên vui sướng nhào vào lòng ba. Hai đứa nhỏ cười khanh khách, còn thằng Tú thì khóc như chưa bao giờ được khóc. Nom nó cũng tội, em chả buồn chửi. Em chỉ hỏi:
- Sao mày biết ba mẹ con tao ở đây mà mò tới?
#48
Thằng Tú nghẹn ngào bảo:
- Tao ứ có nghĩa vụ phải trả lời một con máu lạnh như mày.
Thằng Bình chau mày thắc mắc:
- Máu mẹ Na bị lạnh á?
Thằng Tú hâm dám gật đầu. Con Yên làm ra vẻ nghiêm trọng khuyên nhủ em:
- Mẹ Na ơi! Mau về thôi! Về nhà đắp chăn cho ấm máu!
- Cần gì về nhà? Yên chỉ cần bảo mẹ Na xin lỗi ba Tú rồi ôm ba một cái là hết máu lạnh ngay ý mà.
- Ơ? Sao mẹ Na phải xin lỗi ba vậy? Mẹ Na hư à?
- Ừ. Mẹ Na hư lắm. Mẹ chảnh ứ chịu liên lạc với ba, hại ba nhớ mẹ muốn xỉu.
- Ba chỉ nhớ mẹ thôi á?
- Không. Ba nhớ cả hai đứa nữa. Ba còn chưa về thăm ông bà nội đâu, vừa xuống máy bay một cái là ba phi tới đây liền.
- Vậy hở? Thương ba thế! Ba có mệt khum ạ?
- Có mệt. Nhưng gặp tụi con một cái là ba quên hết mệt mỏi luôn à.
Đối với những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm như Bình và Yên thì khoảnh khắc gặp lại ba, tụi nhỏ sẽ chẳng ngờ vực nhiều chuyện như người lớn đâu. Chúng sẽ chỉ hạnh phúc thôi. Chúng phấn khởi rủ ba chơi đu quay, cầu trượt, bắt ba làm ngựa cho chúng cưỡi. Những nụ cười giòn tan, những tràng pháo tay cổ vũ ba chạy thật nhanh, những tiếng nỉ non ba ơi, ba à, ba đẹp trai của Bình, ba đáng yêu của Yên, sao quá đỗi dễ thương? Bình và Yên đều đã biết dùng thìa, nhưng chúng vẫn nhõng nhẽo đòi ba đút cơm. Anh Bình ít nhiều còn để ý đến mẹ chứ chị Yên thì ôi chao, trong mắt chị ấy chỉ có ba thôi. Em ngọt giọng dỗ con:
- Yên ngoan nào! Con ra mẹ Na bế nào! Ba Tú phải về với ông bà nội chứ! Sáng mai, ba Tú lại qua chơi với con, được không?
- Ứ chịu! Ứ chịu đâu! Ba Tú về nhà mình ở cơ! Ba là ba của Yên mà! Tất cả các bạn đều được ở chung với ba mà. Tại sao Yên phải đợi tới sáng mai mới được gặp ba?
Yên cứ ôm rịt lấy thằng Tú không rời. Em ôm Bình. Hai đứa nhóc nằm cuộn tròn trong lòng phụ huynh một lát liền lim dim chìm vào giấc ngủ. Lúc bấy giờ, thằng Tú mới lí nhí tâm sự:
- Na! Cảm ơn mày!
- Cảm ơn gì?
- Tao cứ tưởng mày sẽ không cho tao gặp con. Hoặc chí ít... khôn như người ta... cũng phải đòi tí tiền... thật không ngờ...
- Không ngờ tao khờ quá à?
- Ừ. Khờ thật.
- Khờ thì mới luôn là người có lỗi chứ, phúc phận lắm mới được mày tha thứ, nhờ?
- Ai bảo năm xưa mày ngang bướng cãi lời tao?
- Ối dồi ôi! Tao lại ạ mày! Ngoan ngoãn nghe lời mày thì bây giờ lấy đâu ra con mà ôm?
Thằng Tú thơm má con Yên, buồn bã thừa nhận:
- Na! Có lẽ... tao đã sai rồi.
- Ồ! Mày mà cũng biết nhận sai cơ à?
- Biết chứ. Thực ra... những năm qua... tao vẫn luôn nghĩ về mày. Mỗi lần thằng Đá gửi ảnh của ba mẹ con mày cho tao, tao đều in ra để ngắm cho đỡ nhớ.
- Hoá ra là thằng Đá! Bà nhà nó, chẳng nói rõ, để con Su hiểu lầm rồi nó cứ chửi tao xơi xơi ý. Mà sao mày không chịu mở lòng với con Su hả Tú? Tội nghiệp nó theo đuổi mày bao nhiêu năm.
- Su rất tốt, nhưng tao rất tiếc. Tim tao chỉ chứa mấy mẹ con nhà mày thôi đã đủ chật chội rồi.
- Im đi! Mắc ói à! Mày làm tao sợ đấy! Thà mày cứ hèn hèn rồi trốn tránh trách nhiệm còn đỡ... đằng này... sến sẩm... nổi hết cả da gà! Cô An mà biết mày vừa về nước đã đi thăm con chắc cô nổi điên.
- Kệ.
- Ghê thế! Không sợ làm mẹ buồn nữa à?
- Hiện tại, ôm bé Yên trong lòng, tao cảm thấy so với sự u sầu của nó thì nỗi buồn của mẹ tao chả là cái đinh gỉ gì cả.
- Con cái bất hiếu.
- Còn hơn là một thằng cha tồi.
Công tâm mà nói thì thằng Tú đã thay đổi rất nhiều. Gặp bà Nương, nó tỏ ra ăn năn hối lỗi, bà chửi gì nó cũng câm nín lắng nghe. Tiếc rằng, bà Nương thù hơi dai, bà không những không vừa mắt với nó mà còn chửi em là đồ con gái dễ dãi. Em hiểu vì sao bà tức đến vậy. Ông Tựa và mấy chị hàng xóm cũng đồng tình với bà. Đôi khi, em còn cảm thấy chán ghét bản thân mình nữa là những người xung quanh. Em biết việc cho thằng Tú nhận con một cách dễ dàng cũng chính là bất công với quá khứ nhọc nhằn của mình, nhưng cứ nghe hai con nỉ non kêu nhớ ba, em lại xót hết cả ruột. Em không đủ quyết liệt để chia cắt cha con tụi nó. Thằng Tú thoáng tính nên ít nhất nó vẫn được lòng mẹ Ninh, đám cưới giả của em vì thế mà bị lộ tẩy. Mẹ đòi hai mươi triệu phí kín mồm kín miệng. Bà Nương bĩu môi đe doạ:
- Tao thách mày dám về quê bép xép về vụ đám cưới giả đấy Ninh! Cứ thử sủa đi rồi xem tao có cho cả làng biết thằng Chôm Chôm từng bắt trộm gà nhà ông Tựa không?
- Chả có người bà nào tàn nhẫn như mẹ cả.
- Tao có tàn nhẫn hay không còn tuỳ thuộc vào cái độ mất nết của mày!
Mẹ Ninh hiển nhiên không dám làm càn. Chỉ là, thằng Tú đến đón hai đứa nhỏ đi chơi đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại đó. Nó nhắn tin rất ngứa:
"Có con với tao rồi còn làm đám cưới giả với thằng nào?"
"Cưới giả với thằng nào cũng ứ liên quan tới mày."
"Sao lại không liên quan? Tao chả thừa hiểu mày, tính cách bất cần, nhiều lúc ngang như cua, để mà đi được tới cái vụ cưới giả thì chắc chắn mày đã có cảm tình với thằng đó rồi. Tao rất khó chịu đấy. Tao không cho phép mẹ của các con tao tơ tưởng tới thằng nào hết, hiểu chửa?"
"Mày không cho phép mà được á? Mày oai thế?"
"Chả oai thì thôi à? Mày khôn hồn thì nôn ngay ra danh tính của thằng đó. Đừng để đến lúc tao phải tự mình đi điều tra thì hai đứa chúng mày nát luôn đấy."
"OK mày!"
Em cứ nghĩ thằng Tú chỉ to còi thế thôi ai ngờ nó ghen quá hoá rồ, trong vòng chưa đầy một ngày, nó đã đập vào mặt em bức ảnh em cướp nụ hôn đầu của sếp tổng. Chả biết ai chụp hình mà nét căng thế? Em vô thức bật cười. Thằng Tú ghim em luôn. Trưởng phòng Công ty Cổ phần Kiến Trúc An Tú gì mà rảnh dữ dội, ngày nào cũng tan làm sớm. Nó chủ động đi đón Bình và Yên rồi ba cha con cứ lảng vảng quanh trụ sở chính của Tập đoàn Tâm An đợi em. Hễ trông thấy sếp tổng, nó lại cố tình chào rõ to:
- Cậu út! Con và tụi nhỏ tới rước bé Na nè! Cậu thấy gia đình con có hạnh phúc không ạ? Gia đình đang hạnh phúc thế này mà bị thằng vô liêm sỉ nào chen vô thì uổng nhỉ cậu út nhỉ?
Chuyện thằng Tú không phải là cháu ruột của sếp tổng thì em đã kể tường tận cho mấy chị nghe rồi ạ. Sếp không rảnh đến mức đi ăn thua với thằng Tú trẻ trâu nên sếp đâu thèm bắt bẻ nó. Sếp chỉ gật đầu rồi lạnh lùng bước lên xe thôi. Đợt đấy, thái độ của sếp với em thay đổi rõ rệt. Sếp hiếm khi hỏi em những việc linh tinh, mọi cuộc trao đổi đều liên quan tới công việc. Khổ cái thân em, càng bị thờ ơ lại càng thương nhớ. Cảm xúc của em dành cho sếp cực kỳ mãnh liệt. Ngày nào đến công ty, tim em cũng đập bình bịch tưởng rớt bà nó ra ngoài, xong cái sáng đi làm sớm, đứng ở lan can tầng hai mươi, chỉ cần trông thấy con xe Rolls-Royce của sếp đi vào đại sảnh thôi là em đã như người mất hồn rồi. Chiều thứ Sáu, đợi sếp duyệt xong báo cáo, em bẽn lẽn hỏi:
- Sếp có việc gì cần sai bảo em không ạ?
- Không. Em về sớm đi. GIA ĐÌNH đang đợi.
Giọng sếp vẫn rất nhẹ nhàng, nếu như em không thực sự chú tâm tới sếp thì sẽ không nhận ra từ "gia đình" được nhấn mạnh hơn một chút đâu ạ. Em chạnh lòng ghê. Em đâu còn son rỗi gì nữa mà tơ tưởng vớ vẩn. Hoàn cảnh của em phức tạp quá. Em còn thấy mệt mỏi nữa là một người đàn ông độc thân như sếp? Người đang có cuộc sống tự do, tự tại, dại gì mà đâm đầu vào đống lộn xộn? Thư ký của Chủ tịch An đích thân ghé qua trụ sở chính hỏi chuyện sếp:
- Chủ tịch muốn biết bao giờ thì Tổng Giám đốc có thời gian đi xem mắt ạ?
Sếp còn chẳng buồn cho em lui ra ngoài, dường như ứ có gì cần giấu giếm cả. Sếp thản nhiên bảo:
- Tối nay.
Tim em đau như bị châm kim. Em buồn bã đi xuống dưới tầng một. Bình và Yên phấn khởi nhào vào lòng em. Thằng Tú nom có vẻ rất bực bội, nhưng chắc nó không muốn gây sự với em trước mặt tụi nhỏ nên đợi đến đêm mới gọi điện trách móc:
- Mày làm mẹ cái kiểu gì vậy Na? Chiều nay, Bình và Yên cồn cào nhớ mẹ mà con mẹ thì năm giờ mười phút mới thèm vác mặt xuống gặp con.
Em nhỏ nhẹ trấn an nó:
- Xong việc tao xuống ngay mà. Mày đừng nghiêm trọng hoá vấn đề. Nhiều hôm tao phải tăng ca, tụi nhỏ vẫn ở nhà với bà rất ngoan, không sao cả.
- Thằng sếp hãm thế cơ à? Ngày làm tám tiếng chưa đủ hay sao mà còn dám bắt mẹ của các con tao tăng ca hả?
- Mày im ngay đi. Tao muốn kiếm thêm tiền thì tao tự giác làm thêm chứ ai bắt?
- Mày khỏi nguỵ biện! Thiếu tiền sao không xin tao? Hay việc kiếm thêm tiền chỉ là cái cớ để được ở lại chỗ làm buổi đêm thăng hoa cùng trai đẹp, bỏ mặc con cái? Bình và Yên vô phúc mới có con mẹ vứt đi như mày!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK