• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em thành thật thừa nhận:

- Em đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, hết phim một cái liền có thể quay về thực tại.

- Phim hết lâu rồi mà em.

- Cứ coi như em là diễn viên siêu tệ đi. Còn sếp thì sao? Sếp đã thoát vai chưa?

Khoé môi sếp hơi cong lên. Sếp trầm ngâm nhìn em rồi bình thản lắc đầu.

- Xem ra sếp cũng không phải là diễn viên giỏi.

- Cho dù xuất sắc cỡ nào thì tôi cũng không thể lãng quên vai diễn đó chỉ trong một kiếp người.

- Em có thể hỏi lý do vì sao không?

- Phải chăng là do tôi đã có cảm tình với bạn diễn nữ?

- Em đang hỏi sếp mà. Sao lại thành sếp hỏi em rồi?

- Cứ coi như là tôi giao việc cho em đi.

- Vâng. Thế thì em đành xin sếp cái deadline xa xa một tí cho nó thong thả ạ.

Sếp gắp cho em một ít cà pháo xào lá lốt, ăn với cơm trắng sao mà nó bon miệng thế cơ chứ. Rồi đến đậu phụ kho sả ớt, nộm hoa chuối, rau muống xào tỏi, có vẻ như sếp ứ thích để bát của em thiếu thức ăn hay sao ý.

- Hai năm ở xứ người có được thưởng thức nhiều món ngon không em?

- Tuy em được học bổng cao nhưng lại phải tiết kiệm tiền để gửi về nước cho bà nuôi con nên chẳng mấy khi được thưởng thức cao lương mỹ vị. Có mỗi cái đợt em đi thực tập, làm dự án truyền thông cho nhóm nhạc ELOV mới debut, được anh quản lý và mấy bạn idol mời đi ăn hàng vài lần, cũng vui sếp ạ.

- Được hẳn nhiều người mời vậy thì chắc là vui lắm.

- Vâng. Sếp có biết Leo không? Bạn đó là người gốc Việt, không những hát hay, nhảy giỏi, đẹp trai, sáng sân khấu mà nói chuyện với phụ nữ cũng duyên dáng lắm luôn ạ. Em đoán bạn sẽ sớm trở thành sao hạng S thôi.

Tự dưng sếp chả gắp đồ ăn cho em nữa, sếp cũng ứ nói gì cả, thái độ cứ dửng dưng như kẻ xa lạ khiến em hơi nhột. Đợi sếp ăn xong bát cơm, em múc bát canh mời mọc:

- Em mời sếp làm ngụm canh rau muống luộc dầm sấu non cho mát ruột ạ.

Sếp nhẹ nhàng hỏi em:

- Người bình thường, hát không hay, nhảy không giỏi như tôi mà cũng được uống canh hả em?

- Ai cũng được uống canh sếp ạ.

- Nói vậy nghĩa là đi ăn với ai, em cũng múc canh cho họ, phải không?

- Dạ... thì phép lịch sự tối thiểu mà sếp.

- Ra vậy. Nếu như bát canh này chỉ là phép lịch sự tối thiểu thì làm sao người uống canh mát ruột được, em nhỉ?

Ối dồi ôi! Em hoang mang luôn rồi sếp ơi. Sếp vặn với chả vẹo cứ như đánh đố nhân viên không bằng. Em phải ngẫm nghĩ một lát mới dám dò hỏi:

- Sếp mong đợi ở em nhiều hơn một phép lịch sự thông thường ạ?

- Tôi đâu có tư cách gì mà mong đợi.

- Ơ kìa? Sao lại không có tư cách gì? Sếp đâu chỉ là sếp, sếp còn là thầy, là người dẫn dắt em, là người em hứa sẽ chăm sóc tận tình. Hay là em đút canh cho sếp nhé?

- Tôi nào dám phiền em.

Miệng sếp bảo không dám phiền em nhưng khi em chủ động nhích vào gần sếp, sếp lại ứ đẩy ra. Em đút cơm cho con ăn suốt, chả hiểu sao lúc đút canh cho sếp, tay em cứ bị ngượng ngượng xong run run kiểu gì ấy.

- Mấy bạn idol cũng được đút canh như này hả em?

- Ui! Không đâu sếp! Đàn ông trên cái cõi đời này, em đút mỗi canh cho sếp thui à!

Ánh mắt của sếp bất chợt trìu mến hẳn, thái độ cũng không còn xa cách nữa. Sếp chịu uống có một thìa canh thôi mà em vui đáo để. Có thìa thứ nhất thì sẽ có thìa thứ hai, thìa thứ ba và dần dần hết cả bát canh. Đó chính là lúc hai gò má em đỏ rực như cà chua cuối vụ. Gương mặt sếp cũng không được tự nhiên lắm. Sếp nhìn em. Em nhìn sếp. Có nốc ngụm rượu nào đâu mà cả sếp và em cứ như hai kẻ đang say ý. Xong tự dưng tầm mắt của em dừng lại ở cánh môi đầy nam tính của sếp, tim em đập loạn cả lên, suýt chút nữa thì em đã cướp mất nụ hôn thứ hai của sếp rồi. May mà em kiềm chế được mấy chị ạ. Tuy không làm điều gì sai trái nhưng tâm trạng em vẫn rất rối ren. Buổi chiều, em làm việc không hiệu quả lắm, bị con Kẹo quát xơi xơi:

- Khiếp! Tao nhờ viết hộ cái báo cáo thôi mà mày cũng lâu la kề cà.

Thi thoảng, các công ty lại gửi về trụ sở chính những đề án khủng, cộng cả tài liệu đi kèm thì có thể dài tới mấy trăm trang giấy. Sếp tổng thời gian đâu mà đọc hết đống văn bản đó? Trưởng phòng YS cũng không thể một mình cân tất, chị ấy phải phân công cho bọn em mỗi đứa đọc một đề án, tóm tắt ý chính và làm báo cáo gửi chị. Nửa năm trôi qua rồi nhưng con Kẹo vẫn chưa hề viết hoàn chỉnh một bản báo cáo nào cả. Nó luôn có lý do để ỷ lại cho em, khi thì đau đầu, khi thì người thân ốm, lúc lại bận đi nâng ngực. Em vì cả nể nên toàn viết hộ bạn phần cốt lõi, nó chỉ cần chỉnh lại câu từ của em là được. Giọng văn của nó nuột nà chứ không nhà quê như giọng văn của em nên lúc nào cũng được khen.

Tập đoàn Tâm An trả lương cho nhân viên dựa theo cấp bậc từ TA1 tới TA20. Em và Kẹo đều có bằng Thạc sĩ nên khi vào Tâm An đã được xếp luôn ở bậc TA2. Hiện tại, Kẹo đã lên TA4 với mức lương tám mươi triệu, trong khi đó, em vẫn dừng chân tại TA3 với mức lương sáu mươi triệu hàng tháng. Tuy thu nhập của em không cao chót vót như các bạn làm việc ở bên Mỹ, nhưng chi phí sinh hoạt của em thấp hơn mấy bạn sống ở Boston nhiều, với cả cuối mỗi quý em còn có thêm tiền thưởng nữa nên em cảm thấy cuộc sống khá ổn. Đúng là cái gì cũng có giá của nó, thật không uổng công em cắn răng chịu đựng nỗi đau xa con hai năm để sang xứ người phát triển bản thân. Em chỉ khó chịu với con Kẹo thôi, nhờ vả mà cứ cái giọng trịch thượng, bực ứ chịu được.

- Ừ. Tao lâu la kề cà thế thôi. Mày nhanh nhẹn tháo vát, sao mày không viết đi?

- Ghê gớm! Động tí là quát bạn! Tao có nhờ mày viết không công đâu? Tao toàn mua đồ chơi đắt tiền cho Bình và Yên mà.

- À, hoá ra là vì mày mua đồ chơi đắt tiền cho con tao nên tao phải hầu mày như bà tướng hả? Mày tưởng mấy cái món đồ chơi của mày to lắm à? Thích thì liệt kê lại hết đi! Tao bắn tiền trả mày ngay và luôn!

- Ơ? Sao mày nhạy cảm thế? Tao chỉ muốn mày hiểu là tao cũng biết sống, cũng có qua có lại chứ không phải chỉ biết lợi dụng mày thôi.

- Tao cóc cần mày có qua có lại kiểu đó! Mày mua đồ chơi cho con tao để đỡ cảm thấy mắc nợ tao, được, tao hiểu. Nhưng mày đừng bao giờ nghĩ là vì mày mua mấy món đồ đó mà tao phải biết ơn mày rồi an phận làm con hầu của mày.

- Ủa? Có nhất thiết phải làm lớn chuyện vậy không Na? Tao mới đi căng da mặt về nên người nó bị mệt á. Na ứ thương tao thì thôi còn bắt bẻ câu từ của tao, tủi thân ghê. Ngày xưa, Na đâu có thế. Tao ới một câu là Na chạy đi mua cơm cho tao. Tao bị ốm, Na chăm sóc tao tận tình. Tao nũng nịu Na đôi ba câu, Na ứ bao giờ thèm càm ràm. Ngày nay, Na thay đổi rồi á.

- Thôi xin, xưa với chả nay cái nỗi gì? Xưa chị rảnh, nay chị làm mẹ rồi, trăm thứ đổ lên đầu, gặp chuyện ứ hài lòng là chị cáu. Được chưa?

- Thì ai chả biết chị bận. Cơ mà, chị vẫn giúp được bạn chị, thế mới chứng tỏ chị có năng lực siêu nhân chứ. Chị Na xinh đẹp, chị Na giỏi giang đừng cáu nữa nha. Chị đọc xong đề án rồi thì chị mau viết báo cáo giúp em đi, để em còn sửa lại rồi nộp cho Trưởng phòng ạ. Chị nể cái con bạn thân này thì chị cứu em với, chứ em mà để quá deadline, chắc bà Nhí cào mặt em mất.

- Rồi. Biết rồi. Suốt ngày nhì nhèo, nhức đầu! Tao viết nốt cho mày là được chứ gì?

- Được quá đi chứ! Na của tao trên cả tuyệt vời! Tao thương Na nhất luôn! Suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình Na!

Cái con hâm này nữa, chỉ được cái dẻo miệng làm em lại phải cười tủm. Em làm báo cáo cho nó xong mà hoa cả mắt, chóng cả mặt, phải đi xuống căng tin Tâm Vị giải lao xíu. Tình cờ gặp sếp tổng trong thang máy, hỏi ra mới biết sếp chuẩn bị đi gặp đối tác, em tỏ vẻ cảm thông bảo:

- Thời tiết nắng nóng, cứ ngồi ở văn phòng máy lạnh là sướng nhất, đi ra ngoài khó chịu ghê ý, sếp nhỉ?

Sếp chau mày thắc mắc:

- Vậy hả? Sao trưa nay, lúc chúng ta đi ăn cùng nhau, tôi không thấy em tỏ vẻ khó chịu gì cả?

- Ơ đúng rồi nhỉ? Em quên khuấy mất. Chắc em bị trúng nắng xong ngu người luôn rồi. Nghĩ lại thấy có lỗi quá, tại em không được tinh tế lắm, hại sếp phải ra ngoài ăn trong thời tiết nóng nực.

- Không sao. Tôi không thấy nóng.

- Sức chịu nóng của sếp tốt ghê nhỉ?

Sếp nhìn em, mặt rất nghiêm túc nhưng ánh mắt lại có ý cười. Thế rồi, sếp thản nhiên bảo:

- Em đánh giá tôi hơi cao rồi. Chẳng qua lúc trưa được thưởng thức canh ngon nên ruột tôi mới mát được đến tận bây giờ thôi.

#44

- À vâng. Thời tiết nóng nực, húp bát canh rau muống luộc dầm sấu non là nhất rồi sếp ơi!

- Cái thứ nhất mà em ám chỉ đâu nằm ở bát canh.

- Thế nằm ở đâu vậy sếp?

- Ở người đút canh có tâm, em ạ.

Em cười tủm một cái như bị điên. Thang máy đi từ tầng hai mươi xuống tầng một nhanh vun vút. Em lí nhí chào sếp rồi cứ thế chạy vù ra căng tin Tâm Vị. Trông thấy con Đậu, em cao giọng trêu chọc:

- Ối dồi ôi! Từ ngày chị Đậu lên Phó phòng Công ty Cổ phần Truyền Thông Tâm An, gặp chị khó như gặp sao hạng S ý. Cho em hỏi khí không phải chứ cơn gió nào đã đưa chị tới trụ sở chính vậy?

- Chị mày đến uống nước vối, không được hả?

Toà nhà con Đậu làm việc cách trụ sở chính một cây số, chỗ đấy cũng có căng tin với nhiều loại đồ uống ngon, nhưng mỗi lần căng thẳng nó toàn phải ghé qua chỗ em làm hớp nước vối cho tỉnh người thôi.

- Gớm! Hàng tháng lĩnh đều đều hơn một trăm củ mà sao cái mặt chị cau có thế ạ? Vẫn chiến tranh lạnh với anh yêu hả?

- Tao không chịu sang Mỹ, nó không muốn về nước. Hai đứa cùng không đủ can đảm để nói lời chia tay, cứ dở dở ương ương mấy tháng nay rồi, đến chán. Tình yêu ngoài đời phức tạp quá mày ạ, đâu có ngọt ngào như trong truyện?

- Đấy là tại mày hay đọc mấy bộ truyện viết theo kiểu mộng mơ thôi, mày thử đọc mấy bộ mang hơi hướng thực tế của tác giả Orchid Turtle đi, đảm bảo vỡ mộng.

- Thôi, ứ thèm đọc cái thể loại đấy đâu. Ghét mấy thằng tra nam chuyên đi gây tai ương lắm, đọc chi cho thêm uất ức?

- Tai ương đến với nữ chính không hẳn là do tra nam đâu mày. Một phần âu cũng tại chị em phụ nữ chúng mình đôi khi yêu quá nhiều, không nỡ buông, cứ ôm mộng đợi đến một ngày người kia sẽ thay đổi vì mình. Chẳng may, người kia vĩnh viễn không thay đổi, chúng ta liền rơi vào khổ đau. Đến chính bản thân chúng ta còn không đưa ra được sự lựa chọn khiến mình hạnh phúc thì trông chờ gì vào ai khác, phải không?

- Tao cũng biết vậy đấy... nhưng mà... có lẽ... do tao vẫn còn thương thằng đó quá nhiều... chả nỡ bỏ.

- Nói như vậy nghĩa là mày đã hết thương con Kẹo rồi sao? Vậy nên mày mới có thể bỏ nó dễ dàng.

- Không dễ dàng như mày nghĩ đâu. Thi thoảng, tao vẫn hay nhớ về năm ấy, khi mà tất cả chúng ta còn ở ký túc xá. Tao rất hay chạy sang phòng mày, chui vào trong màn của con Kẹo, hai đứa nằm xem phim rồi cười khúc khích với nhau. Có lần, cười to quá, bị con Giấy và con Mía cho ăn cháo chửi, thế mà vẫn nhìn nhau rồi không nhịn được cười. Tao vẫn mãi thương con Kẹo của ngày ấy... ngặt nỗi... nó đâu phải là con Kẹo của bây giờ.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Đậu? Hai đứa mày cãi nhau à? Rồi ai sai? Ai đúng? Sao lại đến mức cạch mặt nhau?

Em đã gặng hỏi rất nhiều lần nhưng con Đậu nhất quyết không chịu nói cụ thể. Nó chỉ rầu rĩ bảo:

- Chẳng ai sai, cũng chẳng ai đúng. Chỉ đơn giản là tốc độ thay đổi quá khác nhau nên hai người từng thân đã không còn ở chung một tầng mây nữa thôi.

- Nhưng chúng mày từng là bạn mà... đứa nào ở tầng mây cao hơn thì đợi đứa ở tầng thấp lên cùng, không được ư?

- Na! Đừng lúc nào cũng ngây thơ như thế. Chúng ta đã không còn là những cô sinh viên loanh quanh cùng chuyện học hành thi cử và ở trong một môi trường lành mạnh được thầy cô che chở nữa rồi. Chúng ta của hiện tại nếu ở tầng thấp quá thì có thể sẽ không được ngồi chung mâm với người đã từng là bạn, nhưng lên được tầng cao rồi thì đôi khi còn chẳng có thứ gọi là tình bạn. Hiển nhiên, không phải tất cả các mối quan hệ đều như vậy. Chỉ là... mày phải chuẩn bị tinh thần cho những sự đổi thay.

Em cao giọng mắng con Đậu nghiêm trọng hoá vấn đề. Ấy thế nào mà chục phút sau, vừa về đến phòng, em đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại của con Kẹo và chị Nhí:

- Kẹo dùng từ sắc ghê, chị rất thích đọc báo cáo của em.

- Khiếp! Được người chị xinh gái nhất hệ Mặt Trời khen thì đêm nay em lại mất ngủ mất thôi! Em dám khẳng định là anh nhà chị phải tích phúc vạn kiếp mới rước được người vợ vừa đẹp, vừa giỏi lại vừa nấu ăn ngon như chị.

- Cha bố nhà cô, chỉ được cái nói ngọt lọt lỗ tai chị. Em và Na vào làm cùng thời điểm nhưng em tiến xa hơn bạn nhiều. Khả năng giao tiếp với các sếp của Na còn kém, việc viết lách cũng còn một số hạn chế.

- Vâng. Em học cùng Na mấy năm nên em hiểu mà. Nó quan trọng điểm số quá, suốt ngày bài vở, thành ra không có thời gian trau dồi các kỹ năng mềm.

- Không hẳn là vậy đâu em. Chị biết mấy bạn giống Na. Tính cách họ thẳng thắn bộc trực nên khó mà viết lách nuột nà, nói năng êm tai được như em. Chị cũng không kỳ vọng rằng Na có thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng em cứ giúp chị để ý bảo ban bạn dần dần. Làm việc với các sếp nhà mình thì có thể du di được chứ làm việc với đối tác mà nói năng ngu ngơ quá thì nó cũng không chuyên nghiệp lắm, em hiểu chứ?

- Em hiểu mà. Chị không biết thì thôi chứ từ hồi vào làm tới giờ, em giúp Na nhiều lắm ý. Na có viết được bản báo cáo nào ra hồn đâu? Những phần quan trọng, em toàn viết dàn ý hết cho nó rồi, nó chỉ việc thêm mắm dặm muối vào thôi mà cũng kêu trời kêu đất á chị.

- Bạn bè thương nhau là tốt, nhưng giúp bạn nhiều quá là hại bạn đó em.

- À vâng. Tại nó cứ nhì nhèo nhiều quá nên em đành phải giúp. Chị thông cảm cho em nha chị. Lần sau, em sẽ rút kinh nghiệm ạ.

Phải người khác thì em đã lao vào chửi nhau một trận cho ra nhẽ rồi. Một đống báo cáo viết hộ con Kẹo vẫn lưu trong máy em kia kìa, em thiếu gì bằng chứng đâu. Ngặt nỗi, con Kẹo không phải ai khác, nó là bạn thân từ thuở đại học của em. Em cố gắng kiềm chế cơn giận. Tan làm, em yêu cầu con Kẹo ở lại nói chuyện riêng.

- Mày có còn liêm sỉ không mà dám ở trước mặt Trưởng phòng bôi nhọ tao thế?

- Mày nghe trộm người khác nói chuyện hả Na? Mày hèn vậy á?

- Tao tình cờ nghe được.

- Ứ tin. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Xấu tính thích hóng hớt thì cứ nhận, sao phải chối quanh?

- Được rồi. Mày muốn nghĩ thế nào cũng được. Cứ coi như tao xấu tính đi. Vậy còn mày thì sao? Mày tốt tính ghê nhỉ? Mày đối xử với người viết báo cáo cho mày trong suốt nửa năm qua như thế hả? Mày có còn coi tao là bạn thân không vậy Kẹo?

- Dào ôi! Nhiều khi buôn dưa với mọi người trong phòng, tao mải vui xong tao sĩ lên, tao chém gió thành bão tí thôi mà. Tao không có ý xấu đâu. Chị Nhí cũng không vì thế mà ghét mày đâu. Chỉ có mày là hay nghĩ xấu cho người khác thôi, chả có chuyện gì cũng nghiêm trọng hoá vấn đề. Đúng là con mẹ bỉm khó tính, tối ngày chỉ thích sinh sự.

#45

- Im đi! Sau này, đừng hòng nhờ tao viết báo cáo cho mày nữa!

- Không viết thì thôi, tao cần chắc? Mang tiếng bạn thân, giúp đỡ nhau một tí cũng so đo tính toán. Loại như mày là bè chứ bạn cái nỗi gì?

- Ừ, tao chỉ là cái bè vậy thôi. Mày nhắm chơi được thì chơi, không chơi được thì nghỉ.

- Lại dỗi. Suốt ngày dỗi! Động tí là dỗi! Thiên hạ đệ nhất dỗi hờn Thị Na. Mắc mệt!

Dứt lời, con Kẹo xách túi bỏ về. Trong phòng chẳng còn ai cả, em ấm ức khóc nức nở. Chị nào nhạy cảm có lẽ sẽ hiểu tường tận cảm xúc của em. Chị nào đồng quan điểm với con Kẹo, nghĩ em đang nghiêm trọng hoá vấn đề thì mong chị rộng lượng bỏ qua cho em. Tính em cả nghĩ, dễ bị tủi thân lắm ạ. Đang ủ rũ thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, em phụng phịu hỏi:

- Cửa phòng mở toang mà, sếp gõ làm gì?

- Gõ cho vui.

Sếp trêu. Em bật cười. Các anh trai trong phòng YS thấy mắt em sưng húp thì kiểu gì cũng hỏi han dồn dập cho mà xem, kiểu Na làm sao thế, ai bắt nạt Na, để anh tẩn cho nó một trận. Ngặt nỗi, sếp tổng lại là một phạm trù hoàn toàn khác. Ứ thèm hỏi han gì hết, ghét!

- Sếp đi gặp đối tác về rồi đấy à?

- Ừ.

- Sao sếp còn chưa về nhà?

- Tôi bận chút việc.

- Sếp bận việc gì đấy ạ?

Sếp đi tới bên em, nhẹ nhàng đặt lên bàn một chiếc hộp, bên trong có một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh trang trí cành hoa đào. Sếp thật thà đáp:

- Bận đi mua bánh ngọt cho em đấy!

Em đúng là quả bóng nước mong manh, nghe vậy thôi mà lệ ướt khoé mi được mới sợ chứ. Em nũng nịu hỏi:

- Sao phải mua bánh ngọt cho em vậy?

- Bởi vì em đang hiểu lầm mà.

- Em hiểu lầm chỗ nào dợ?

- Thì chuyện bụng em chắc hay lép đấy, em nghĩ rằng sẽ không ảnh hưởng tới ai cả.

- Ủa? Vậy chứ ảnh hưởng tới ai ạ?

Sếp xoa đầu em, tình cảm bảo:

- Ảnh hưởng tới tôi.

- Hí hí! Sếp mau khai thật đi! Sếp sợ nhân viên đói rồi công việc bị đình trệ, phải không?

- Ừ. Tôi lại sợ quá em ạ!

- Ối dồi ôi! Em biết ngay mà! Bữa nay, em thông minh ghê! Mà lúc sếp tới cửa hàng bánh ngọt ý, mấy chị có trêu sếp rằng ai đời đàn ông đàn ang lại đi mê đồ ngọt không?

- Không. Tôi bảo tôi mua bánh cho người ấy mà.

- Ủa? Sếp nói dối ạ?

- Không. Tôi nói rất thật.

- Nhưng rõ ràng là sếp mua bánh cho em mà.

- Có gì sai à?

- Có... em cứ thấy hơi lấn cấn. Rốt cuộc thì trong từ "người ấy" đó sếp... "ấy"... có nghĩa là gì vậy?

- Có nghĩa là ấy đấy em.

Sếp có cái kiểu nói đùa nhưng thái độ cứ ung dung như bậc cao nhân hại em cười nghiêng ngả. Em vừa ăn bánh ngọt vừa trêu sếp:

- Sếp không ăn bánh ngọt sao?

Sếp lắc đầu. Em phụng phịu hỏi:

- Kể cả em đút cho sếp thì sếp cũng không ăn à?

Sếp vẫn lắc đầu. Em nịnh nọt:

- Nhưng mà em đút bánh ngọt có tâm lắm á!

- Vấn đề là ở chỗ đấy đó em. Bánh đã ngọt rồi, người đút bánh còn có tâm nữa thì nguy cơ bị truỵ tim là rất cao em ạ.

- Truỵ tim thì có sao đâu?

- Có sao mà. Đêm mất ngủ đấy.

- Đêm mất ngủ thì sáng ngủ bù.

- Sáng ngủ bù thì sẽ đi làm muộn.

- Ôi dào! Sếp là sếp tổng, đi làm muộn một tí cũng được mà. Ai dám trừ lương sếp?

- Đúng là không ai dám trừ lương, nhưng biết đâu lại có người nọ đi mua bún chả với người kia thì sao?

- Thì sếp lại bảo tâm sếp xáo trộn, ứ ai dám làm phật lòng sếp đâu.

Sếp gõ nhẹ lên trán em, ánh mắt có ý cười. Đợi em ăn xong miếng bánh ngọt, sếp lấy nước cho em tráng miệng rồi dắt em đi hiệu sách. Sếp ứ dẻo mép như các anh phòng YS, nói năng lúc nào cũng từ tốn, nhẹ nhàng, vậy mà chẳng hiểu sao chỉ mới ở bên cạnh sếp một lát, nỗi buồn của em đã tan biến mất tiêu rồi. Từ ngày em vào làm, tuần nào sếp cũng mua sách tặng hai bạn nhỏ nhà em. Em muốn các con tự tìm được sách nên đặt thợ đóng mười chiếc kệ đựng sách cao vừa phải, hình ngôi nhà xinh xắn xếp quanh phòng. Em thường xuyên đọc sách cho tụi nó nghe trước khi đi ngủ. Thực ra bây giờ trên mạng có rất nhiều clip dạy bé màu sắc, chữ số và một tá những kiến thức hay ho khác, nhưng quan điểm của em vẫn là hạn chế các thiết bị điện tử. Ai đến nhà chơi mà cho con em cầm cái điện thoại nhỏ xíu xem hoạt hình là em rất bực mình. Mấy chị đừng chê em khắt khe quá nha. Dạy con thì mỗi người một phương pháp thôi ạ, con ai người ấy dạy, cứ con khoẻ mạnh, phát triển tốt, phụ huynh vui là mừng rồi mấy chị.

Em quên chưa khoe với mấy chị là em mới mua căn hộ chung cư ba phòng ngủ cũng ở trong khu Tâm Gia. Em là nhân viên của Tập đoàn Tâm An nên thương lượng được giá mềm hơn giá thị trường một chút. Ông Tựa và bà Nương cứ đòi trả một cục, nhưng em có điên đâu mà em lấy tiền dưỡng già của ông bà. Mặc kệ ông bà cằn nhằn, em vay tiền của chú con Đậu rồi trả góp cho chú hai mươi triệu một tháng. Nhiều đứa bạn thương em ôm cục nợ lớn, cứ chê em mua nhà vội mà không hiểu rằng em khác tụi nó. Nếu lang bạt trên thành phố một mình thì em ở đâu chả được. Ngặt nỗi, có con rồi thì nó phải xịn sò chứ, các chị nhỉ? Em thuê kiến trúc sư chia phòng ngủ lớn nhất thành hai phòng nhỏ, phòng màu hồng có giường lâu đài của con Yên, phòng màu xanh có giường ô tô của thằng Bình. Hôm chuyển sang nhà mới, nom tụi nó hò reo điên loạn, em khóc như mưa. Gớm! Cứ sắm sửa được cho con thứ gì tốt là lòng người mẹ lại rạo rực lắm cơ. Từ ngày em về nước, mẹ Ninh năng lên thành phố thăm em hẳn. Mẹ cho phép em gọi mẹ là mẹ rồi. Em vui dã man. Chỉ có điều, mẹ và bà khắc khẩu, mẹ cứ đề xuất cái gì là bà gạt phăng đi cái đó.

- Na! Sắp tới em Chôm Chôm lên thành phố, con cho em ở cùng con nha.

- Mày điên hả Ninh? Thằng Chôm Chôm không học đại học, cũng không có việc làm, lên đây ăn hại à?

- Mẹ buồn cười nhỉ? Thằng bé có đến nỗi nào đâu mà mẹ chê nó ăn hại? Mẹ cho nó ở đây rồi hằng ngày, nó bán rau giúp mẹ cũng được mà. Mẹ tha hồ có thời gian chăm chắt!

- Khiếp thôi! Bình thường thì bà bà tôi tôi, hôm nay có việc cần nhờ lại mẹ con ngọt xơn xớt thế? Tôi nghe chả quen. Cảm ơn chị đã tính hộ, nhưng chắt nhà tôi đi học mẫu giáo cả ngày, tôi ngồi ở nhà không cũng buồn.

- Mẹ không mượn thì thôi, nó đi kiếm việc khác. Ở thành phố đất chật người đông, thiếu gì việc? Con chỉ cần mẹ cho nó ở nhờ thôi.

- Nhà có ba phòng, thằng Chôm Chôm ở đâu?

- Cho nó ngủ trong phòng con Na là được mà mẹ, còn con Na ra phòng khách ngủ.

- Mày tính hay nhờ? Mày thương con gái mày quá cơ!

- Con thương bé Na nhất luôn mà mẹ. Không thương sao con lặn lội đường xá xa xôi lên đây thăm nó làm chi?

- Thôi ạ, thăm nom cái nỗi gì? Nói cho sang miệng à? Lên vòi vĩnh thì có! Tao còn sống ngày nào thì ngày ấy mày đừng hòng lợi dụng con Na.

- Gớm ạ! Giúp đỡ em một tí thôi mà kêu lợi dụng. Đúng là cái giống ích kỷ, muôn đời nát!

Mẹ Ninh lại nói láo nên tất nhiên lại được bà Nương vụt cho mấy phát. Mẹ gào toáng cả lên, cơ mà vẫn không quên xin em năm triệu tiền tiêu vặt. Mặc dù bà Nương không vui lắm nhưng em vẫn cho mẹ tiền. Mẹ tiêu hoang kinh khủng, mới qua một tháng đã lại mò lên thành phố xin em mười triệu. Em biết rõ không nên chiều mẹ, ngặt nỗi, cứ nghe mẹ nịnh con gái yêu xinh đẹp giỏi giang của mẹ, em lại mềm lòng mở ví. Cái ngày em mua xe máy mới cho mẹ, bà Nương chửi em như hắt nước vào mặt. Bà chửi chán rồi bà làm mặt lạnh, ứ thèm nói chuyện với em. Em nịnh thế nào bà cũng cứ dửng dưng như người xa lạ. Em buồn dã man. Lại được cả thằng Tú hâm, bao nhiêu năm biệt tăm biệt tích, tự dưng ngoi lên tag em vào bài đăng rõ mùi mẫn:

"Na yêu dấu,

Đã bao nhiêu mùa mưa trôi qua kể từ khoảnh khắc đôi ta lìa xa? Em có nhớ hay chăng những lời nói tàn độc của mình năm ấy? Em có nhớ hay chăng anh đã đớn đau đến nhường nào? Anh ôm trong mình trái tim nát tươm, rướm máu, đến một vùng trời mới, nơi anh vĩnh viễn không tìm thấy nụ cười của em.

Anh dũng cảm ra khơi, kiên cường vượt muôn vàn sóng gió, rồi cũng đến ngày tìm được đại dương xanh. Khoảnh khắc cầm trên tay tấm bằng Thạc sĩ, anh chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ kỳ. Có vẻ như học vị càng cao, con người ta lại càng bao dung. Anh đã không còn cảm thấy giận dữ mỗi khi nghĩ về em nữa. Mặc dù rất khó khăn, nhưng vì hai con, anh quyết định sẽ tha thứ cho em. Anh hy vọng em sẽ trân trọng cơ hội này, như vậy, gia đình mình mới có thể đoàn viên.

Sao cơn bão lớn, mong rằng tất cả chúng ta đều sẽ an yên. Ở nơi xa, anh gửi triệu chiếc ôm đến em và hai con.

Thương,

Bách Tú."

Ối dồi ôi! Sao cái thằng này nó không viết tiểu thuyết ngôn tình luôn nhỉ? Đảm bảo không ai xứng đáng với danh hiệu ông hoàng triệu bản hơn nó. Viết có mỗi cái "sờ tây tớt" ngắn tí mà đã gây bão mạng rồi.

"Nhất bé Na nha! Có công mặt dày đẻ con, có ngày chạm tới cánh cửa hào môn, em nhỉ?"

"Người ta không chỉ mặt dày đẻ con đâu, người ta còn mặt dày vứt con cho bà ngoại già đau ốm yếu để ra nước ngoài học Thạc sĩ cơ."

"Khiếp! Gái miền núi tưởng ngây ngô thế nào mà tính toán khôn lõi đời ra ý nhỉ? Vừa có con, vừa có bằng cấp, vừa lừa được tấm chồng giàu có học thức cao, gái thành phố như tao đây xin được xách dép cho em ý."

"Mình sống thanh cao, một đời lương thiện không mưu hèn kế bẩn thì làm sao dám so với những đứa con gái bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích như nó hả mày? Gớm! Cái loại rẻ rúng, được nhà trai chấp nhận, trong lòng chả mừng như vớ được vàng, thế mà vẫn chảnh cún, chưa thèm tương tác vào bài của thằng Tú."

"Chắc ẻm còn muốn làm kiêu để đẩy tiền thách cưới đó chúng mày. Nghe đồn ngày xưa ẻm từng đòi cô An hai tỷ."

"Ơ? Tao nhớ không nhầm thì cô An đã đính chính rằng chuyện đó không phải sự thật rồi mà nhỉ?"

"Chắc con Na nài nỉ nhiều quá nên cô An cố tình che giấu sự thật để giữ sĩ diện cho nó thôi. Chứ cái thứ mạt hạng như nó, có chuyện gì mà nó không dám làm? Ứ biết thằng Tú có bị ăn bùa mê thuốc lú gì không mà bao nhiêu năm vẫn chưa dứt được nó?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK