• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em biết rõ tính thằng Tú trẻ trâu, không phải chấp nó làm gì cho mệt người. Vậy mà em vẫn thấy cay mới chán đời chứ. Em luôn tự động viên bản thân phải thật kiên cường, nhưng người khác cứ nói nặng vài câu, tâm trạng em liền ỉu xìu như quả bóng bay bị xẹp hơi. Muộn rồi nên em chẳng dám khóc to, chỉ dám sụt sịt thôi. Ấy thế nào mà bà Nương vẫn biết, tinh dã man. Đêm hôm không tình tứ bên chồng, lại cứ thích mò sang phòng em hỏi đểu cơ:

- Hối hận chưa? Biết sai chưa? Ai bảo dễ dãi cho lắm vào? Dễ dãi với cái giống mất dạy khác nào tàn khốc với chính bản thân mình?

Em nức nở tâm sự:

- Ngay từ đầu... con đã biết rồi... nhưng mà... con... cứ bị xót hai đứa kia ý... con muốn tụi nhỏ được ba thương... nên mới chấp nhận thằng Tú. Từ ngày về nước, nó đối với hai đứa quá tốt... chẳng có gì để chê cả... chỉ là... nó cứ hay nói ngứa khiến con tức không chịu được.

- Bà chả thấy tốt. Dạo này, Bình và Yên bắt đầu chê rau xanh rồi đấy. Hai đứa suốt ngày đòi đi ăn gà rán thôi.

- Con nít mà bà. Để sáng mai con bảo thằng Tú dỗ hai bé ăn rau. Tụi nhỏ mê ba lắm, chắc chắn sẽ nghe lời ba thôi.

- Tội nghiệp bé Na của bà, vẫn còn non dại mà đã phải làm mẹ rồi. Có nhiều chuyện, con chưa hiểu được đâu. Trẻ con giống như tờ giấy trắng, tiếp xúc với ai nhiều sẽ rất dễ bị lây tính của người đó. Ngày xưa, bà bận buôn bán, chủ quan gửi đứa con gái bé bỏng của mình cho mẹ chồng. Đến khi bà nhận ra nó mê tiền đến mức sẵn sàng bán rẻ lương tâm thì đã quá muộn rồi.

- Bình và Yên ngoan mà bà. Thằng Tú ở trước mặt bọn trẻ cũng ra dáng phụ huynh lắm nên chắc không sao đâu ạ.

Em chỉ mạnh miệng trấn an bà vậy thôi chứ thực ra em sốt ruột vô cùng. Những ngày sau đó, em theo dõi con sát sao hơn. Yên dạo này hay nhũng nhiễu lắm, cơ mà nó chỉ dám bắt nạt ba thôi, chưa thể gọi là hư. Bình mới là đứa có những thay đổi rõ rệt, nhưng không phải tại thằng Tú mà là do con Su. Su mê Tú điên đảo, Tú về nước rồi thì Su còn ở bên Anh làm gì nữa? Nó chả về gấp. Bình mới đi chơi với mẹ nuôi ba lần đã biết phân biệt hàng hiệu và hàng chợ. Cô giáo ở trường mầm non kể Bình rủ các bạn trong lớp không chơi với Bắp nữa chỉ vì Bắp đi đôi dép màu hồng quê một cục, hại Bắp tủi thân khóc ré lên. Em điên người bắt Bình xin lỗi Bắp. Bình miễn cưỡng nghe lời em, nhưng gặp mẹ nuôi, con liền ấm ức kể lể như thể bị oan lắm. Con Su rồ lên như con sư tử Hà Đông, nó chất vấn em:

- Thằng Bình là con nhà trâm anh thế phiệt, nó không thích chơi với những đứa ở tầng lớp thấp thì có gì sai mà mày bắt nó phải xin lỗi?

Em nhờ thằng Tú dắt hai con đi chơi để có thể trao đổi riêng với con Su:

- Mấy đứa con nít chơi với nhau mà bày đặt tầng lớp thấp với cả tầng lớp cao cái nỗi gì? Nếu mày còn tiếp tục tiêm nhiễm vào đầu con tao những thứ độc hại như vậy thì đừng trách tao cấm không cho mày gặp nó.

- Eo ôi! Sợ thế! Mày lấy cái quyền gì mà cấm vậy Na?

- Quyền làm mẹ chứ quyền gì? Tao đẻ ra thằng Bình, dạy dỗ nó như thế nào là do tao quyết định. Mày ứ có cửa xen vào làm hư con tao, hiểu chửa?

- Mày tuổi gì mà đòi đẻ ra thằng Bình?

- Tao không đẻ thì mày đẻ chắc?

Em hỏi đểu. Con Su khinh khỉnh khẳng định:

- Ừ, là tao đấy, chính tao đẻ ra nó đấy.

- Đồ khùng! Nhận vơ con người khác mà không thấy xấu hổ à?

- Tao thèm vào mà nhận vơ. Tao đẻ ra đứa con trai khôi ngô tuấn tú, tao lại chả tự hào quá đi, việc quái gì tao phải xấu hổ? Mày mới là người phải cắt mo cau để che vào mặt đấy! Mang tiếng làm mẹ, con mất từ đời tám hoánh nào rồi còn không biết, nuôi con người suốt mấy năm trời cũng chả nhận ra. Đồ ngu!

- Mày... mày... nói... cái... gì?

- Tao nói vẫn chưa đủ to hả? Vậy để tao gào lên nhé! Nghe cho rõ đây này! Con của mày... cả hai đứa... đều mất rồi. Chắc mày ăn ở thất đức quá nên tụi nó phải gánh nghiệp thay mày đấy!

- Mày im đi! Nói năng xằng bậy!

- Tao chỉ nói sự thật thôi. Mày nhớ lại coi... đẻ con xong... chính mày cũng không nghe thấy tụi nó khóc mà... mày còn sợ có chuyện chẳng lành đấy.

- Mày ứ biết gì sất. Cô Sâm bảo rằng do tao mệt nên không tỉnh táo. Rõ ràng cô nghe thấy tụi nhỏ khóc to lắm mà.

- Tại mẹ tao sợ mày đau lòng xong bị trầm cảm nên nói dối đấy. Với cả một phần cũng do mẹ xót tao. Có người mẹ nào muốn con gái cưng của mình phải vất vả đâu? Dù sao năm ấy tao vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai rạng ngời ở phía trước.

- Chỉ vì muốn can thiệp vào việc dạy dỗ thằng Bình mà mày bịa ra hẳn một câu chuyện phi lý như vậy hả Su? Nghe ứ thuyết phục tí nào cả. Mày bị điên rồi. Mày về đi cho tao nhờ!

- Na! Tao biết chuyện này hơi đường đột, nhưng hiện tại tao đã đủ vững vàng để nuôi con rồi nên sớm muộn gì mày cũng phải đối diện thôi. Quan điểm dạy con của mày hơi cổ hủ nên nhiều lúc, tao tức mày kinh khủng. Tao cay nhất là cái vụ mày bỏ con cho bà Nương để đi du học. Khi đó, tao cảm thấy mày không xứng đáng được làm mẹ của thằng Bình một chút xíu nào cả. Nhưng thôi, tao đã quyết định sẽ tha thứ cho mày. Suốt kiếp này, mày phải ghi nhớ công ơn của tao. Bởi vì nếu như năm đó, tao không giao con cho mày thì có khi mày đã hoá điên luôn rồi chứ nói gì tới chuyện tốt nghiệp bằng xuất sắc. Mày có được thành công ngày hôm nay là nhờ sự hy sinh to lớn của tao trong quá khứ.

- Con khùng! Mày đang diễn kịch đấy hả? Tào lao! Biến đi!

- Có lẽ mày sẽ cần thời gian để chấp nhận sự thật. Thôi thế này đi, tao cho mày một tháng. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết tất cả các vấn đề còn tồn đọng.

- Giải quyết cái con khỉ. Giữa tao và mày chả còn gì tồn đọng cả! CÚT!

Con Su đi rồi, cả người em liền run lên bần bật. Em ngồi thụp xuống một góc, luôn miệng mắng con Su là đồ thần kinh. Nó bị điên rồi. Điên nặng. Chắc nó thấy thằng Tú quan tâm tới em và hai con nên nó ghen, nó bịa chuyện vớ vẩn để công kích em đây mà. Em còn lạ gì nữa? Bình và Yên là con của em, chính em đã đẻ ra hai bé. Em cố gắng trấn an bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng không hiểu sao, giọng nói chua ngoa của con Su cứ lặp đi lặp lại trong đầu em:

"Con của mày... cả hai đứa... đều mất rồi."

"Con của mày... cả hai đứa... đều mất rồi."

"Con của mày... cả hai đứa... đều mất rồi."

Con của em... đều mất thật rồi ư? Là do em ăn ở thất đức sao? Nên em mới bị trừng phạt? Không phải đâu. Không phải. Không phải. Em không tin. Cho dù em sống lỗi đi chăng nữa thì người bị trừng phạt phải là em chứ, tại sao con em phải gánh nghiệp thay em? Nước mắt em chảy ra giàn giụa. Bà Nương, ông Tựa đi tập thể dục về cứ lay em mãi:

- Na! Na ơi! Con sao vậy Na?

- Na! Con không nghe thấy bà gọi à?

- Na! Nói chuyện với ông bà!

- Sao trán lại nóng như vậy? Ông lấy giùm tôi cái khăn mặt với!

Ông Tựa chạy vào nhà tắm lấy khăn cho bà Nương. Bà vừa lau mặt cho em, vừa hoảng hốt hỏi han:

- Na! Có chuyện gì vậy con? Có chuyện gì, nói cho bà nghe đi con! Con đừng như vậy... bà sợ lắm...

Em như người mất hồn rồi, rõ ràng nghe thấy ông bà gọi mình nhưng miệng cứ cứng đơ, chả nói được câu nào hết. Mãi đến khi nghe thấy tiếng đùa nhau của thằng Tú và hai đứa nhỏ, em mới hoàn hồn, vội vã bò ra ngoài cửa ôm chầm lấy con, sợ sệt hỏi han:

- Bình! Yên! Hai đứa là con của mẹ nào vậy?

Tụi nhỏ bi bô rõ đáng yêu:

- Ơ hay? Mẹ Na bị mất trí nhớ à? Con của mẹ Na chứ còn con của ai nữa?

- Mẹ già rồi em Yên ạ. Mẹ có quên âu cũng là chuyện hết sức bình thường.

- Vâng. Vậy lúc nào mẹ quên thì mẹ cứ hỏi để tụi con nhắc cho mẹ nhớ nha!

Em vui quá các chị ơi. Em thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, đúng là con của em rồi. May quá đi thôi! Em tắm gội cho con, đút cơm cho con rồi đọc truyện cho tụi nó nghe. Em còn bắt Bình và Yên sang phòng em ngủ. Buổi đêm, em ôm hai đứa trong lòng rồi mà thế nào vẫn gặp ác mộng:

- Mẹ Na ơi! Mẹ Na có nhớ tụi con không?

- Tụi con vẫn ở trên Tây Bắc đợi mẹ nè, lạnh lắm mẹ ơi!

- Mãi không thấy mẹ, tụi con tủi thân đấy ạ!

- Mẹ ơi! Sao mẹ không đến thăm tụi con hả mẹ?

#50

Ba giờ sáng, em bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Cứ liên tục như vậy trong suốt nhiều đêm liền, cộng thêm công việc bộn bề, em bị stress nặng. Đúng ngày dâu rụng, em đau bụng dã man. Tầm hai giờ chiều, thấy em tội quá, chị Nhí quát:

- Thôi! Mẹ Na ơi! Mẹ về đi cho con nhờ! Về rồi tối đỡ đau làm bù cũng được, con không trừ lương của mẹ đâu mà mẹ lo.

- Úi chao! Em là em yêu nhất bà chị trưởng phòng "xuynh goái" nha!

Em nịnh chị Nhí rồi chuồn vội. Em vừa xuống đại sảnh thì gặp sếp. Run rủi thế nào sếp cũng đang có việc cần đi qua khu Tâm Gia, em đau tím tái mặt mày rồi nên em xin đi nhờ luôn. Em thắt dây bảo hiểm xong thì sếp đưa cho em cái chăn nhỏ và một cốc giấy có nắp và ống hút, bên trong đựng trà gừng ấm. Em đắp chăn, nhấp ngụm trà rồi nằm tựa lưng vào ghế nghe nhạc. Sếp bật list mấy bài nhạc không lời nhẹ nhàng dễ nghe lắm, nhiệt độ trong xe cũng ấm nữa nên em cảm thấy siêu dễ chịu. Tầm nửa tiếng sau là em đã hồi sức lại rồi. Lúc ấy, em mới phát hiện ra có gì đó sai sai. Tâm Gia cách trụ sở chính của công ty có mười lăm phút chạy bộ, ấy thế mà em và sếp đi mãi vẫn chưa về đến nhà. Em biết là có vấn đề rồi, nhưng kiểu chẳng mấy khi sếp tự lái xe cả, em góp ý sợ sếp tự ái thì toi. Với cả chả hiểu sao chỉ ngồi trên xe cùng sếp thôi mà em cũng thấy bình yên vô cùng luôn ý. Hôm đó, em và sếp có thể nói là đi mua hết đường Hà Nội, đi qua cả hồ Tây luôn mà mấy chị. Mãi đến năm giờ chiều, xe dừng lại ở trước cổng lớn của khu chung cư Tâm Gia, sếp mới nhẹ nhàng bảo em:

- Hình như tôi đi sai đường rồi.

Em cũng nhẹ nhàng đáp:

- Dạ.

- Sao em không nhắc tôi?

Em bối rối chữa cháy:

- Dạ... em... em quên ạ...

- Có chắc là quên không em?

Em như học sinh bị thầy giáo hỏi bài, lúng ta lúng túng đáp:

- Không... cũng không... chắc lắm ạ...

Sếp nhìn em, cái nhìn xuyên thấu trái tim em, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người đối diện đỏ mặt tía tai. Em lí nhí nhận tội:

- Em xin lỗi sếp... vừa rồi... em hơi gian ạ.

Sếp bình thản bảo:

- Không sao. Em không phải là người duy nhất gian dối.

Vâng. Hoá ra là sếp cũng gian không kém em các chị ạ. Em bẽn lẽn hỏi dò:

- Sếp... đi xem mắt... có vui lắm không ạ?

- Vui.

- Vui vậy chắc sẽ có buổi hẹn thứ hai, sếp nhỉ?

Giọng em chua loét. Sếp chau mày hỏi em:

- Ký hợp đồng xong rồi, hẹn nhau làm gì nữa hả em?

- Ủa? Chứ không phải sếp và người kia đi xem mắt... là để cưới nhau à?

- Đấy là mong muốn của phụ huynh thôi, còn mong muốn của chúng tôi là trở thành đối tác trên thương trường.

- Dạ.

- Có gì vui sao?

- Ơ? Sao sếp biết em đang vui?

- Thì em vừa cười mà.

- Đâu có đâu sếp, chắc em vô tình hé miệng xong cái răng nó nhe ra thôi chứ em không hề cười ạ.

- À ừ, em đã nói vậy thì là nhe răng rồi.

- Uầy! Sếp tin lời em luôn á?

- Ừ. Em nói gì chả đúng.

- Đàn ông chỉ thấy vợ mình luôn đúng thôi sếp ơi.

- Ra vậy. Tôi chưa có gia đình nên không rõ. Chắc với Tú, em cũng luôn đúng nhỉ?

Cái giọng sếp cứ lành lạnh sao sao ấy, em thở dài phân trần:

- Với nó, em ra sao, em ứ cần biết. Em chỉ quan tâm tới suy nghĩ của sếp thôi.

- Vì sao vậy?

- Vì sao thì sếp đoán được đấy ạ. EQ của sếp cao mà. Em không dám nói đâu... có những chuyện... em sợ sai một li... đi một dặm sếp ạ. Thôi, em không làm phiền sếp nữa. Em chào sếp.

Em đã nẫu nề lắm rồi mà vừa về đến nhà đã bị thằng Tú trách móc:

- Sao mày dám nhắn tin bảo hôm nay mày về sớm, tao và hai con không cần ghé qua trụ sở chính của Tập đoàn Tâm An đợi mày hả? Sớm cái kiểu gì thế?

Bà Nương nóng máu quát ầm lên:

- Sớm cái kiểu gì thì con Na cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo với mày. Mày không phải ông cố nội của nó mà có quyền hoạnh hoẹ này kia, hiểu chửa? Lơ mơ tao lại tống ra khỏi nhà bây giờ! Láo lếu nó quen à?

Thằng Tú im re. Con Su, thằng Đá, con Trà cũng đang ngồi chơi xơi nước ở phòng khách. Thằng Đá lịch sự lên tiếng:

- Dạ, nhân có đông đủ mọi người ở đây, con muốn xin phép ông Tựa, bà Nương và Na cho con đón Bình về nhà.

Ông Tựa và bà Nương cùng chau mày tỏ vẻ khó hiểu. Tú, Su, Trà, Đá tranh luận nảy lửa:

- Đón đón cái gì? Dẩm à? Làm như nó là con của mày không bằng?

- Tú! Tao xin lỗi vì đã giấu mày. Do tao và mày quá giống nhau nên ai cũng lầm tưởng Bình là con của mày, nhưng thực ra, Bình là con của tao.

- Mày khùng hả Đá? Bình là con của tao và thằng Tú.

- Gì vậy Su? Năm xưa, rõ ràng mày đã hứa với tao rằng mày sẽ phá thai. Đổi lại, tao sẽ trợ cấp cho mày hai mươi triệu một tháng còn gì? Sao tự dưng lại lòi ra vụ thằng Bình là con của tao và mày? Mày giỡn mặt với tao hả?

- Tao xin lỗi mày Tú ạ. Tại tao thương mày quá nên không nỡ bỏ đi cốt nhục của hai đứa mình.

- Vậy con của tao và Na đâu?

- Hai đứa con của mày và Na đều mất rồi. Bình là con của tao và Đá. Yên là con của mày và Su. Tao và Su sợ miệng lưỡi thiên hạ nên năm xưa đã rủ nhau trốn vào Đà Nẵng sinh con. Bọn tao ở khu nghỉ dưỡng của gia đình Đá, được chính dì thằng Đá đỡ đẻ cho. Su sinh sau tao hai ngày. Yên lúc mới chào đời cũng đáng yêu lắm. Chỉ là, tao không hiểu tại sao Su không thèm để mắt đến Yên. Su cứ giãy đành đạch lên đòi bế Bình. Su luôn miệng bảo Bình mới là con của Su.

- Lúc đó, Trà tức Su lắm. Nhưng ba đứa tao đã bàn nhau sẽ đem con lên Tây Bắc nhờ Na nuôi hộ rồi nên tao khuyên Trà mặc kệ con Su hâm. Bọn tao nghĩ đằng nào Na cũng nuôi hai đứa con thì tiện thể nuôi cả bốn đứa cũng chả sao, chỉ là thêm bình thêm sữa thôi mà. Không ai lường trước được rằng hai đứa trẻ của Na lại yểu mệnh, thật sự tội nghiệp hết sức.

- Tao và Đá sợ Na biết chuyện thì đau lòng, không nuôi con giúp bọn tao nữa nên mới chịu nghe theo sự an bài của Su và cô Sâm, cứ kệ Na tưởng rằng Bình và Yên đều là con ruột của Na. Bù lại, tao và Đá đã xin ba mẹ hai bên cho mỗi đứa một tỷ để chuyển khoản cho Su. Su cũng xác nhận với bọn tao rằng đã chuyển đủ hai tỷ cho Na rồi. Bọn tao biết rõ tiền không thể mua được tình thương, nhưng Su bảo Na vất vả nuôi Bình và Yên mấy năm mà được ngậm hai tỷ thì cũng bõ công sức của Na. Bọn tao vì vậy mà thấy đỡ áy náy.

- Giờ là lúc bàn đến chuyện tiền nong à? Không nói nhiều, thằng Bình là con của tao và Tú. Sau này, nó sẽ nắm quyền điều hành Công ty Cổ phần Kiến Trúc An Tú. Chúng mày thèm con trai đến mức phải bịa ra câu chuyện hoang đường vậy hả?

- Bọn tao không bịa. Mày mới là đứa bị hoang tưởng đấy Su ạ! Mày thèm khát được đẻ cho gia tộc nhà thằng Tú một thằng cháu đích tôn nên cứ nhận vơ con của bọn tao mãi thôi. Dì thằng Đá bảo đầu óc mày có vấn đề, mày phải đi khám đi!

- Đầu óc tao hoàn toàn bình thường. Đầu óc chúng mày mới toàn bã đậu và dưa bở đấy!

- Tao biết ngay là mày sẽ không tin nên tao đã lén lấy tóc của Bình và Yên đi xét nghiệm ADN rồi. Đây, mày xem kết quả đi. Bình là con trai của tao và Trà. Yên là con gái của mày và Tú.

- Vớ vẩn... chúng mày lấy tóc tao lúc nào?

- Có sợi tóc thôi mà, lấy lúc nào chả được. Quan trọng là mày cố mà chấp nhận sự thật và thôi ngay cái thói nhận con của người khác đi, nhục lắm Su ạ!

- Vậy... nghĩa... nghĩa là... Bình và Yên... không... đứa nào... là con... của... tao... và Na... ư?

Chân tay thằng Tú run lẩy bẩy. Chân tay em cũng run không kém. Bình và Yên nghe thấy người lớn to tiếng liền bị hoảng sợ. Em và Tú ôm hai con, nước mắt chảy ra giàn giụa, thảm không tả nổi. Con Su điên tiết xé tan tờ giấy xác nhận kết quả ADN, đanh đá quát:

- Lũ bỉ ổi! Đừng hòng dùng đống giấy lộn này lừa tao!

Em chưa bao giờ thấy bà Nương buồn đến thế. Bà như kiểu vừa nốc cả một rổ ớt ý, nom cay đắng nghẹn ngào lắm. Bà quát ầm lên:

- Con Su im ngay đi! Thằng Bình có cái nét gì giống mày đâu mà đòi nhận vơ? Nhìn con Yên kia kìa! Nhìn kỹ lại cái lúm đồng tiền của nó đi! Không sao tác của mày ra thì còn của ai nữa? Tao thật khờ dại khi nghĩ rằng cái lúm đồng tiền đó chỉ đơn giản là một sự trùng hợp! Giờ thì cháy nhà mới ra mặt chuột nhá! Con khốn nạn! Mày đối xử với bạn mày thế à? Tiền con Trà và thằng Đá gửi để nuôi con, mày cũng húp trọn luôn rồi phải không? Nhờ ơn mày mà cháu gái tao vừa phải nuôi hai con tu hú, vừa bị mang tiếng oan là ngậm hai tỷ của người ta. Mày nói coi tao phải vả cho mày bao nhiêu phát thì mới hả dạ?

#51

Con Su vội vã thanh minh:

- Không phải đâu bà ơi... con... không nuốt trọn hai tỷ đó đâu. Tiền con cho thằng Bình trong suốt những năm qua và cả tiền mua quần áo hàng hiệu nữa, cộng vào cũng phải được hai trăm triệu đó bà.

- Nhiều nhờ? Thế một tỷ tám đâu rồi?

- Một tỷ tám... con có việc riêng cần dùng ạ.

- Việc gì? Việc ăn chơi phè phỡn hả? Cái loại suốt ngày lang thang trên mạng sống ảo, hết hóng phốt của người nọ đến mỉa mai người kia như mày thì móc cống ra học bổng du học à? Trong khi đó, cháu gái tao được học bổng cao chót vót thì không dám tiêu xài xả láng. Nó phải tiết kiệm từng đồng để nuôi con cho chúng mày, phải săn từng cái vé giá rẻ để bay về ôm con.

- Bà cứ nói quá, nó bỏ con ở nhà cho bà xong xách dép ra nước ngoài du học, sướng bỏ xừ đi được.

- Mày thấy sướng bởi vì mày không yêu con. Mày chỉ cần con để bước chân vào nhà đại gia thôi. Nếu mày thực sự là một người mẹ thì xa con một ngày thôi mày cũng thấy nhớ. Tất cả chúng mày ở đây, có đứa nào thấm được cái cảnh mẹ trẻ bỏ hai đứa con thơ, trầy trật bên xứ người để lấy được tấm bằng Thạc sĩ nó khốn khổ như thế nào không? Chúng mày có biết mỗi lần con Na chia tay Bình và Yên để bay sang Hàn Quốc, nó đau từng khúc ruột không?

- Làm gì mà đến nỗi đau từng khúc ruột cơ ạ? Chắc con Na diễn kịch như vậy để mọi người thương xót thôi bà.

- Nó diễn kịch cho ai xem? Cho bà nó xem à? Rồi bà cháu tao tự biên, tự diễn, tự khóc với nhau à? Mày không biết diễn, mày thanh cao, sao mày không tự nuôi con đi hả Su?

- Tại con thương Na đó bà. Con sợ Na biết tin hai đứa nhỏ mất xong bị trầm cảm, không tốt nghiệp được. Bà chả cảm ơn con thì thôi còn cứ hờn trách.

- À, thế hoá ra là bé Na vất vả nuôi con cho mày xong bây giờ con bà nó phải quỳ xuống đội ơn mày hả? Mày lại thương cháu gái tao ghê quá cơ! Có mà thương cái xương không còn. Ích kỷ thì nhận luôn đi, bày đặt cao thượng làm gì?

- Sao bà cứ phải lồng lộn lên thế nhỉ? Ai mà không ích kỷ? Thanh xuân phơi phới, tương lai rạng ngời, nào ai muốn ở nhà chăm con thay vì bay nhảy ở phương trời mới đâu?

- Thì đấy! Chúng mày chỉ lo cho thanh xuân và tương lai của chúng mày thôi. Chúng mày dám chơi mà không dám chịu. Chúng mày lừa con Na gánh còng lưng sự sa ngã của chúng mày! Có con bạn khờ thì phải bảo vệ bạn chứ, ai lại lợi dụng bạn luôn vậy hả? Một lũ vô liêm sỉ!

- Khiếp! Sao bà nói dài, nói dai, nói dại thế nhỉ? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì uất ức do không nuốt được hai tỷ của thằng Đá và con Trà ư?

- Mày ngậm cái mõm chó của mày lại ngay cho tao nhờ! Cho dù mày giỏi phông bạt đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ được làm con dâu đại gia thôi. Còn bà mày đây này, bà đang làm vợ đại gia rồi đây này, bà "ỏ" vào cái hai tỷ của chúng mày!

- Ơ kìa? Không cần tiền sao nhì nhèo mãi thế nhờ? Bà trả thằng Bình luôn cho con đi ạ!

Con Su láo quá nên bị bà Nương tát cho một cái rõ mạnh. Nó khóc tu tu. Trà, Đá chẳng thèm xót thương, hai đứa còn đang bực mình vì Su cứ nhận vơ thằng Bình. Đá bực bội bảo:

- Bọn tao lạy mày đấy Su ạ. Người ta ảo thì ảo trên mạng thôi, mày ảo luôn cả ngoài đời thế à? Sợ dã man! Đây, tao, Trà, Tú, Bình, Yên đều ở đây hết rồi. Mày thích cắt tóc của đứa nào thì tuỳ, rồi tự đem đi xét nghiệm ADN đi cho vừa cái lòng mày!

Con Su làm theo lời thằng Đá. Kết quả mới xác nhận giống y hệt kết quả cũ, nhưng nó vẫn giãy đành đạch lên không chịu. Thằng Đá nhanh trí gọi điện tỉ tê với cô An. Nó mở loa ngoài để bọn em cùng hóng hớt. Đá biết thừa con Su phông bạt trên mạng xã hội rồi nhưng nó vẫn vô liêm sỉ phóng đại rằng con Su có xuất thân danh giá lắm. Cô An nghe Đá tiết lộ Yên là con gái ruột của Tú và Su, tưởng húp được bát mỡ ngon béo ngậy nên ngay lập tức giáo huấn con trai:

- Tú à! Đàn ông đàn ang, làm con gái nhà người ta có bầu thì phải chịu trách nhiệm đến cùng nha con!

Em suýt nôn luôn ạ. Vâng. Hẳn là trách nhiệm, trách nhiệm tuỳ từng người nha.

- Sao con trai cưng của mẹ không nói gì? Còn chần chừ gì nữa hả con? Đi khắp thế gian cũng không kiếm được cô gái nào có gia thế tốt hơn Su đâu con ạ. Gia đình chỉ cần có một người học cao đã danh giá lắm rồi, đằng này, cả ba và mẹ của Su đều là Giáo sư Toán học. Con tích phúc tám kiếp mới được làm con rể của họ đấy.

Mặt con Su ửng hồng. Nó ảo quá rồi các chị ơi, nói dối riết thành quen. Cô An đang nói về nhân vật Su do nó tạo ra trên mạng xã hội mà nó cũng vui được mới sợ chứ. Đá, Trà cố nhịn cười. Tú chỉ khẽ thở dài. Cô An tiếp tục động viên:

- Bác cả của con vất vả bốn năm mới lấy được bằng Tiến sĩ. Trong khi đó, chỉ cần sáu tháng, Su đã được công nhận là Tiến sĩ ngành Tâm lý học rồi. Chỉ có những người xuất sắc nhất thế giới mới đạt được thành tích đáng nể phục như Su thôi. Bỏ lỡ một người vợ vẹn toàn như vậy, con không thấy tiếc sao?

Con Trà nhịn không nổi liền buột miệng bảo:

- Tiến sĩ ngành PHÔNG BẠT HỌC thì có.

Cô An mắng nó:

- Cô nhận ra giọng con đó Trà! Cô là cô không hài lòng với thái độ cợt nhả của con đâu. Con không bằng Su nên con ghen ăn tức ở hả? Đừng tưởng đẻ được thằng con trai là oai nhé! Thời buổi nào rồi còn quan trọng trai gái? Sau này, Yên nhà cô trở thành Giáo sư Toán học thì Bình nhà con tuổi gì mà đọ?

Nếu không bị thằng Đá bịt miệng chắc con Trà giật điện thoại của thằng Tú để chửi nhau luôn rồi. Con Su được cô An công nhận thì mừng huýnh. Nhất Su rồi còn gì nữa? Rốt cuộc cũng toại nguyện ước mơ được bước chân vào cửa nhà Tú. Nó lật mặt nhanh như lật bánh tráng, ngọt ngào gọi Yên:

- Con gái yêu của mẹ! Theo mẹ về nhà đi nào!

Con Yên khinh bỉ không thèm đáp, nó sà vào lòng ba. Thằng Tú bảo cô An chuyện của nó, không cần cô quản rồi mệt mỏi cúp máy. Thằng Đá nịnh em:

- Na! Cho tao đón Bình về nhà nha! Rồi khi nào mày muốn sang thăm con cũng được hết á!

Em điên người gào lên:

- Im đi! Cút đi! Không đứa nào được đón Bình và Yên đi cả! Hai đứa nó là con của tao! Vĩnh viễn là con của tao!

- Có xét nghiệm ADN rõ ràng rồi mà mày vẫn ngoan cố được hả Na? Nhận con của người khác mà không thấy nhục à? Có tin tao vả vỡ mặt mày ra không?

Con Trà đanh đá doạ nạt. Bà Nương chưa kịp lên tiếng thì thằng Tú đã dằn mặt nó:

- Mày định vả vỡ mặt ai hả? Không có ba tao cho mượn đất thì gia đình mày lấy niềm tin để trồng cà phê à? Láo nháo tao lại đá ra đường cả lũ bây giờ! Cút về đi! Chuyện con cái, để Na bình tâm lại đã rồi tính sau! Còn tao ở đây, đứa nào dám lên mặt với Na thì đứa đó xác định nát.

Trà và Đá sợ Tú nên chuồn vội. Tú hất hàm hỏi Su:

- Còn con này nữa! Mày chôn con của tao và Na ở đâu?

- Ở... trên Tây Bắc...

- Cụ thể là ở chỗ nào? Không nói nhanh đừng trách bố mày ác!

- Tao... tao... nói... hai đứa... ở... trong vườn nhà tao... cạnh gốc cây na.

Bà Nương đau lòng gào khóc thảm thiết:

- Chắt ơi là chắt! Chắt của tôi! Sao chúng nó ác ôn vậy? Sao chúng nó nỡ lòng nào giấu gia đình tôi? Rồi ai hương khói cho chắt của tôi? Tội nghiệp chắt của tôi!

Ông Tựa ôm bà, mếu máo động viên:

- Thôi, chuyện đã rồi. Mình là người già... mình cố gắng giữ bình tĩnh cho con cháu được nhờ. Tôi thương mà... nín đi... rồi tôi đưa bà lên Tây Bắc làm cái lễ đón chắt về.

Tim em đau như bị trăm lưỡi kiếm xuyên qua, chân tay em bủn rủn, em ngã khuỵu luôn. Thằng Tú tái mặt bế xốc em dậy, giọng nó run cầm cập:

- Na... Na... sao vậy Na? Đừng... đừng doạ tao... mà Na. Tao sai rồi! Giá như... năm xưa... tao không nghe lời mẹ. Giá như... tao không bỏ đi du học. Giá như... tao ở lại trong nước chăm sóc mày bầu bí... thì có lẽ... đã không đến nông nỗi này.

- Na! Na! Nói gì với tao đi Na! Xin mày đấy!

- Na! Mắng tao cũng được mà! Mắng tao đi Na! Tao sợ lắm Na à! Lúc đặt vé máy bay về nước... tao đã rất vui! Tao cứ chắc mẩm rằng... kiểu gì... mày... cũng sẽ vì con... mà quay lại với tao. Tao... đã tưởng tượng ra... một gia đình... hạnh phúc. Vậy mà... không ngờ... sợi dây kết nối duy nhất giữa chúng mình... lại đứt rồi.

- Na! Có phải quả báo của tao không Na?

- Tao đã mất con rồi... tao không muốn mất cả mày nữa. Na... đừng giận tao... có được không? Nói chuyện với tao... một chút thôi...

Phải mất một lúc, tinh thần em mới ổn định trở lại. Em não nề bảo thằng Tú:

- Mày... mày ơi... đưa tao... đi... thăm con.

Thằng Tú đưa em lên nhà con Su. Chắc Su gọi điện kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe rồi nên cô Sâm không hề ngạc nhiên khi trông thấy em và Tú. Cô đưa tụi em ra vườn thăm con, không quên nhanh mồm nhanh miệng kể công:

- Rằm tháng nào cô cũng mua hoa quả thắp hương cho hai đứa nhỏ. Cô nói ra không phải là để đòi tiền hoa quả của bọn con đâu, đấy là cái tấm lòng của cô thôi. Nhưng Tú giàu mà... nếu Tú gửi cô một ít tiền lẻ coi như lời cảm ơn thì cô cũng không khách sáo.

- Cô quý Na và Tú lắm thì cô mới cho tụi nhỏ nằm trong vườn nhà cô đấy. Ở đây mùa hè mát mẻ vô cùng tụi con ạ.

- Phúc ngàn đời bé Na mới gặp được cô, nhể? Năm xưa, cô không giúp con giữ bí mật thì con lấy đâu ra động lực để giành được bằng xuất sắc, rồi đào đâu ra học bổng du học? Nghe nói hiện tại Na làm việc cho Tập đoàn Tâm An hả? Chắc lương cao lắm nhờ? Vậy mà Na chả bao giờ mua quà biếu cô Sâm, con sống bạc bẽo với ân nhân của đời mình ghê đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK