• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thằng Tú giận dữ gào lên:

- Bà câm mồm đi! Ai cho bà cái quyền lén lút chôn con nhà người khác, hả? Sao bà dám lừa dối Na? Thứ tiểu nhân mà bày đặt quân tử! Cút mau! Còn lảng vảng ở đây, tôi tống đất vào mồm bà đấy!

Cô Sâm lườm nguýt tụi em rồi ngúng nguẩy bỏ vào trong nhà. Thằng Tú thắp mỗi nén nhang cho con thôi mà cũng lâu la kề cà. Nó run như cầy sấy, miệng lắp ba lắp bắp:

- Con ơi... tại... tại ba... ba sai rồi con...

Em khóc như mưa. Lòng em vừa nặng vừa đau, cứ như là ôm trong mình cả tấn đá sắc nhọn. Thằng Tú sợ lắm, nó ra sức nịnh em nói chuyện, nhưng em chán chẳng buồn mở miệng. Em và nó ngồi cả đêm như hai bức tượng trong vườn nhà con Su. Sáng sớm hôm sau, ông Tựa, bà Nương, Bình, Yên cũng lên Tây Bắc. Ông bà làm giúp em cái lễ nhỏ để đón hai con về quê. Nhờ ông bà đứng ra lo liệu, nơi an nghỉ của hai con đẹp như một khu vườn cổ tích, chỉ cách nhà bà Nương vài bước chân. Thằng Tú lăng xăng chạy ra chợ mua mấy chục cây na về trồng quanh vườn. Em thì đúng là cái loại vô dụng, chẳng thiết làm gì cả, cứ như con hết hơi ngồi thu lu một chỗ. Thằng Bình và con Yên ngây ngô hỏi em:

- Mẹ Na ơi! Chú Đá và cô Trà nói thật hả mẹ? Bình không phải là con của mẹ Na à?

- Còn Yên là con của cô Su và ba Tú ạ? Mẹ Na không đẻ ra Yên à?

Tim em đau như bị bóp. Thằng Tú biết ý dắt Bình và Yên ra ngoài sân chơi. Chỉ còn lại một mình trong khu vườn nhỏ, em khóc nấc lên, nghẹn ngào hỏi:

- Tụi con ơi! Sao còn chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã vội rời đi?

- Tụi con giận mẹ lắm, phải không? Tụi con đã báo mộng... vậy mà... mẹ lại đến quá muộn màng...

- Mẹ xin lỗi... nghiệp của mẹ gây ra... lại để tụi con gánh hết rồi...

- Mẹ thức khuya dậy sớm nuôi con cho người ta... mà con của mẹ... nằm lạnh lẽo ở một nơi xa xôi... mẹ cũng không biết...

- Tụi con nhớ mẹ... mẹ cũng nào có hay? Tụi con ơi! Bây giờ âm dương xa cách mẹ biết phải làm sao? Mẹ còn chưa được ôm con của mẹ vào lòng mà! Mẹ không cam tâm đâu! Tụi con quay về bên mẹ ngay đi! Quay về đi cho mẹ chuộc lỗi! Quay về đi!

Em điên loạn cào đất. Ông Tựa và bà Nương hãi quá phải lôi em vào trong nhà. Hàng xóm láng giềng lo lắng chạy sang hỏi thăm. Thằng Tú hí hửng kể lể chi tiết mọi chuyện. Bà Nương hận không có cách nào bịt miệng nó, chỉ đành xin lỗi mọi người vì vụ đám cưới giả năm xưa. Có chị chẹp miệng tỏ vẻ không chấp bà già, có anh kêu biết thừa đám cưới giả rồi nhưng hùa vào cho vui thôi, mấy ông mấy bà chơi thân với bà Nương thì xuề xoà bảo thôi chuyện cũ bỏ qua. Cả nhà em và thằng Tú ở quê một tuần mới về thành phố. Mọi người đều mệt mỏi nên không ai thiết tha nấu nướng gì cả. Thằng Tú rủ em tới quán cơm Tâm An mua đồ ăn. Em ừ đại rồi lẽo đẽo đi theo nó. Tụi em vừa bước vào quán, chị Thảo đã quan tâm hỏi han:

- Hai đứa mới từ quê lên đấy à?

Thằng Tú ngạc nhiên thắc mắc:

- Sao chị biết?

- À, chị có đứa bạn sống ở khu Tâm Gia, thấy nó bảo mày và Na về quê một tuần liền. Chắc hai đứa ở nhà bà Nương hả? Sống chung nhà như vậy chắc định quay lại với nhau à?

Trông thấy sếp tổng đang đi xuống tầng một, thằng Tú giở thói trẻ con nói lớn:

- Nào chỉ sống chung một nhà, còn ngủ chung giường nữa ý chị Thảo ạ. Không quay lại với nhau kể cũng uổng nhờ, chị Thảo nhờ?

Sếp tổng mặt lạnh tanh, cả em và thằng Tú đều chào sếp mà sếp cũng chỉ gật đầu giữ phép lịch sự rồi đi thẳng ra bên ngoài. Em bực mình chửi thằng Tú:

- Mày vô liêm sỉ nó vừa thôi!

- Tao nói sai chỗ nào à? Rõ ràng, hai đứa mình từng ngủ chung giường mà.

Em nghe bà Nương kể rằng đêm đầu tiên ở quê, nhân lúc em đang ngủ say bên Bình và Yên, thằng Tú lén lút mò vào buồng, nằm cạnh hai con. Nó bị bà Nương lôi ra ngoài đánh cho túi bụi. Bà đuổi nó về thành phố. Nó không chịu, nó khóc dữ dội quá, thành ra ông Tựa lại thương xót cho nó ở bên nhà ông. Những đêm sau, có cho tiền nó cũng không dám bén mảng tới phòng ngủ của em nữa. Vậy mà nó vẫn cứ vô liêm sỉ tính rằng em và nó đã ngủ chung giường. Em mệt chẳng buồn đôi co rạch ròi với nó, chỉ thở dài bảo chị Thảo:

- Chị đừng tin lời thằng Tú.

- Ngủ chung một giường thì có gì mà mày phải xấu hổ?

Thằng Tú vẫn nhây. Em giận tím mặt, không thèm nói chuyện với nó một ngày luôn. Hôm sau, em trở lại văn phòng làm việc. Mới sáng sớm mà chị Nhí đã thông báo sếp tổng đi công tác rồi, tất cả những báo cáo định nộp cho sếp thì gửi tất sang cho chị. Bọn con gái trong phòng YS tỏ ra rất chán nản, tụi nó luôn miệng hỏi bao giờ sếp về nhưng chị Nhí cũng không biết. Từ ngày chị cả của sếp bay về Mỹ với chồng, em và chị vẫn giữ liên lạc. Cuối tuần, chị nhắn tin hỏi em:

"Ở trụ sở chính có chuyện gì không Na?"

Em đăm chiêu nhắn lại:

"Em nghỉ phép một tuần nên không rõ. Sao chị lại hỏi thế ạ?"

"À, tại cậu út đang ở Boston mà không chịu qua nhà anh chị chơi, cứ lấy lý do bận. Chị gọi điện hỏi thăm thì thấy cậu bị khàn tiếng. Cậu út sinh hoạt điều độ, tập gym hằng ngày nên bình thường, sức khoẻ của cậu ổn lắm. Chị đoán chắc phải có chuyện gì ghê gớm làm ảnh hưởng tới tâm trạng, cậu suy nghĩ nhiều nên bệnh. Chị lo quá!"

Em cũng sốt hết cả ruột, cơ mà em còn chưa kịp nhắn tin hỏi thăm sếp thì đã được con Su tặng cho quả phốt rõ đậm. Mọi người thi nhau tag em vào bài đăng của nó.

"Bao nhiêu năm qua, Su luôn chơi mạng xã hội với mục tiêu lan toả năng lượng tích cực. Su mong rằng sự tử tế và nét dịu dàng của mình sẽ tưới mát tâm hồn đầy thương tổn của những người đang phải đi qua giông bão, từ đó giúp họ mạnh mẽ tìm thấy ánh dương. Thế nhưng, thật đáng buồn khi ngày hôm nay, Su bắt buộc phải chia sẻ một câu chuyện không vui. Để đi đến quyết định này, Su đã cân nhắc rất nhiều, rất mong mọi người hiểu cho nỗi khổ tâm của Su.

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mưa buồn, người bạn thân nhất của Su bị mất hai đứa con sinh đôi. Năm ấy, Su thực sự không rõ Na đau đớn vì thương con hay vì mất đi chiếc cần câu cơm từ gia đình Tú. Su chỉ biết rằng Na đã đưa ra một lời đề nghị vô cùng táo bạo. Na muốn nuôi con hộ Su và Trà với giá hai tỷ một đứa trẻ. Tại thời điểm đó, cả Su và Trà đều chưa tốt nghiệp đại học. Tuổi trẻ còn nhiều hoài bão, tụi mình đã dại dột nghe theo lời xúi bậy của Na. Ba mẹ Su, hai vị Giáo sư Toán học hiện đang sinh sống ở bên Pháp, vì quá thương con gái nên đã đồng ý chuyển khoản cho Na hai tỷ. Trà và Đá cũng xin ba mẹ hai bên cho mỗi đứa một tỷ để chuyển khoản cho Na. Tổng cộng, Na nhận của bọn mình bốn tỷ. Đổi lại, Na cam kết rằng khi nào Su và Trà sẵn sàng làm mẹ, Na sẽ trả lại con cho bọn mình. Tiếc rằng, Na đã không giữ lời. Tháng vừa rồi, khi Su và Trà đến nhà Na để xin đón hai bé về thì nhận được một câu trả lời hết sức cay đắng:

- Đứa nào muốn có con thì nôn mười tỷ ra đây! Bằng không, cút hết đi!

Su và Trà đều bị sốc. Đối với gia thế của hai đứa mình, mười tỷ không phải con số lớn, nhưng Su cảm thấy hành động của Na không khác nào bắt cóc con nít rồi đòi tiền chuộc cả. Su cũng không rõ Na cần nhiều tiền như vậy để làm gì nữa? Trong suốt những năm qua, Na đã lừa Tú rằng Bình và Yên đều là con ruột của Tú, đồng thời lợi dụng hai đứa trẻ để vòi vĩnh tiền trợ cấp từ cô An. Na thậm chí đã mua được một căn chung cư cao cấp ở khu Tâm Gia nhờ ăn chặn tiền bỉm sữa của hai con. Tuy nhiên, có vẻ như lòng tham của Na là vô đáy. Chứng kiến bạn mình bị đồng tiền làm mờ mắt, Su quả thực không còn cách nào khác ngoài phơi bày sự thối nát của bạn lên mạng xã hội, mong mọi người chung tay dạy cho Na một bài học để Na có thể làm lại cuộc đời.

P/S: Đính kèm là hình ảnh gương mặt của Bình và Yên đều tím tái do bị Na đánh đập, cho thấy Na không thật lòng thương hai đứa nhỏ, chỉ muốn giữ chúng để kiếm tiền."

Em xem đống ảnh thì thấy toàn bộ đều đã qua chỉnh sửa hết rồi. Chả biết con Su viết bài này có được mẹ thằng Tú tư vấn cho không mà nó cứ sướt mướt giống bài phốt của cô An năm xưa thế chứ nị.

"Mình xác nhận là mỗi tháng mình đều chuyển cho Na hai trăm triệu để nuôi Bình và Yên, và mình xin khẳng định đó chỉ là tiền bỉm sữa thôi ạ. Ngoài ra, học phí của các cháu ở trường mẫu giáo, quần áo, đồ chơi và ti tỉ các chi phí phát sinh khác đều do bà nội một tay lo liệu."

Cô An nhảy vào la liếm. Trước khi gặp cô, em đã tưởng rằng vai phản diện chỉ có trong truyện. Gặp rồi mới biết, hoá ra ở ngoài đời cũng có người sẵn sàng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu và tanh tưởi nhất để hạ gục kẻ họ ghét. Người ác tâm thì sẽ không gặp được thiện duyên, tầm nhìn mãi không được cải thiện, cuộc đời vĩnh viễn không khá lên được.

#53

Cô An quả không hổ danh là mẹ chồng tương lai của nàng dâu có bằng Tiến sĩ ngành "phông bạt học", viết mỗi chiếc bình luận thôi mà cũng khiến cộng đồng mạng một phen dậy sóng:

"Gì vậy? Hai trăm triệu tiền bỉm sữa á? Khủng dã man con ngan!"

"Ôi dào! Cháu nhà đại gia nó phải khác chứ mày. Con Na là mẹ đơn thân mà tao tưởng nó là bà hoàng cơ đấy, chẳng bù cho tao, nhà nội không trợ cấp dù chỉ một xu."

"Bình và Yên có quả bà nội đáng đồng tiền bát gạo ghê!"

"Tao đến phục cô An. Thứ mất nết như con Na mà cô vẫn chiều được nó. Sau này, đứa nào được làm con dâu cô chắc phúc tám kiếp."

"Người học cao có khác, đối nhân xử thế sang xịn mịn dã man. Cô nên mở lớp dạy mẹ chồng tao bớt thói điêu toa."

"Tội nghiệp cô, nuôi ong tay áo suốt bao nhiêu năm."

Con Su bắt đầu lợi dụng cơ hội đưa đẩy thông tin bẩn:

"Không hẳn đâu cậu, Yên là con gái của tớ và Tú."

"Hả? Không lẽ Na, Tú và cậu là tình tay ba à?"

"Ừ. Tớ và Tú thương nhau trước rồi... cơ mà Na... thôi... bỏ đi cậu... nói ra lại mất công người ta đàm tiếu tớ bôi nhọ bạn thân."

"Cái loại bạn thân đấy chưa chửi cho là may rồi. Cậu nhân từ quá đỗi!"

"Cũng tại tớ không có gan giở thủ đoạn bẩn như Na nên mới để vuột mất Tú."

"Công nhận. Riêng về việc lừa đàn ông lên giường thì con Na là đỉnh của chóp rồi."

"Nào chỉ lừa đàn ông, nó còn lừa bắt con của hai mẹ bỉm kia kìa. Đểu ứ chịu được."

"Chị Na ơi! Trả con cho người ta đi chị! Thời buổi nào rồi còn bắt cóc tống tiền? Chị không sợ nghiệp quật chứ em thì em sợ chị lắm luôn."

"Khiếp! Nom ảnh con Na đánh hai đứa nhỏ mà tớ rớt nước mắt các cậu ơi! Người đâu mà ác dữ!"

"Dào ôi! Cậu không biết chứ con này dính trăm phốt rồi. Cái mặt nó dày như cái thớt ý, chửi thế, chửi nữa, nó cũng không khá lên được đâu."

Bây giờ có nhiều người nhẹ dạ cả tin thực sự, họ chả cần suy xét đúng sai, cứ có phốt là lao vào chửi hùa thôi. Cuộc đời em mấy năm nay cứ như gặp hạn ý, sơ hở là dính phốt, ăn cháo chửi nhiều hơn ăn cơm, buồn không tả nổi. Con Trà biết rõ sự thật mà nó cũng không nói một lời minh oan cho em. Chắc nó vẫn cay vì em không cho nó đón thằng Bình nên đăng bài kiểu vô thưởng vô phạt:

"Mình không quan tâm tới những chuyện đời tư xấu xa của Na hay những chiếc phốt nóng rẫy trên mạng xã hội. Mình chỉ cần Na trả con trai cho mình thôi."

Thằng Đá chắc không thích trở thành một phần của drama nên nó khoá tài khoản luôn rồi. Thằng Tú thì không giữ được phong thái sướt mướt của ông hoàng ngôn tình, nó thả một loạt bình luận thể hiện thái độ tức giận:

"Lũ khốn khiếp! Im hết đi! Chúng mày biết cái gì mà chửi bé Na? Không có vụ đánh đập nào ở đây hết. Trước khi con Su phanh phui toàn bộ sự thật, bé Na vẫn luôn tưởng Bình và Yên là con ruột của mình. Nó lam lũ kiếm từng đồng bạc để nuôi con. Con bị trầy xước một chút thôi, nó đã mít ướt khóc trước cả con luôn rồi, có cho vàng nó cũng không dám đánh hai đứa nhỏ."

"Con Su mới là người bịa đặt! Tao chưa từng có tình cảm khác phái với con Su. Chuyện tao đi quá giới hạn với nó chỉ là một sai lầm của tuổi trẻ. Vậy thôi!"

"Mẹ An cũng nín ngay đi! Mẹ tiêu tiền như phá. Tiền con cho, mẹ xài còn không đủ, lấy đâu ra mà chu cấp cho bé Na? Tem tém lại đi mẹ! Tú vẫn luôn thương mẹ. Mẹ thích gì Tú cũng chiều, miễn là mẹ đừng động tới bé Na."

"Có chắc là thằng Đá khoá tài khoản ở ẩn không vậy? Hay mày lại đang lấp ló đâu đó ném đá giấu tay? Nếu vậy thì hèn lắm! Đàn ông lên mày! Xông ra ba mặt một lời với tao đi chứ!"

"Con Trà vô ơn vừa thôi! Không xoá bài thì đừng trách tao ác!"

Trà răm rắp nghe lời Tú. Ngặt nỗi, một mình Trà xoá bài thì vẫn chưa đủ để xoa dịu dư luận. Tú yêu cầu Su phải đính chính, nhưng Su không chịu. Chắc chị Tiến sĩ ngành "phông bạt học" không biết từ ngày đi làm, người nền anh "trẩu tre" luôn mang bên mình chiếc bút ghi âm nên chị bình luận rất chất chơi:

"Su lấy danh dự của mình ra để đảm bảo rằng từng câu, từng từ trong bài đăng của Su đều là sự thật. Su có phải con chó mỗi lúc sủa một kiểu đâu mà cần xoá bài ạ?"

Thằng Tú rất hiếu thắng, càng kích nó thì nó lại càng lồng lộn. Nó điên tiết tung lên mạng tất cả những cuộc trò chuyện chứng tỏ con Su gian dối, bao gồm cả cuộc tranh luận nảy lửa của Tú, Su, Trà, Đá ở nhà em. Kết quả ra sao thì chắc các chị cũng tự đoán được rồi. Tờ oang toang! Toang thực sự! Bình luận trong bài đăng của con Su tăng chóng mặt, sóng to gió lớn cứ như có bão về.

"Ai cho mày cái quyền giấu con Na chuyện tày trời? Ăn chơi đổ đốn xong không dám chịu trách nhiệm, lại còn mở mồm ra tỏ vẻ cao thượng lo nghĩ cho bạn. Ngứa!"

"Đồ ích kỷ! Mày không xứng đáng được làm mẹ. Nếu như bà An không chấp nhận cháu gái thì còn khướt mày mới nhận con Yên."

"Hoá ra người đứng đầu trong bộ môn lừa đàn ông lên giường lại là mày. Bạn bè gì cái loại mày? Vùi dập bạn bao nhiêu năm chưa đã hả mà còn phải đem lên mạng nhờ mọi người đánh hội đồng bạn? Thứ ác ôn!"

"Con Na còn chưa làm gì tổn hại đến lợi ích của chị Su mà chị đã tạo phốt thơm để nó nốc no cháo chửi rồi. Giả dụ nó mà động tới một sợi lông của chị, chắc chị đào cả lò nhà nó lên mất! Tâm đen như than tổ ong mà bày đặt trắng trong như sữa đậu nành."

"Cả con mụ An nữa, thấy gớm à! Suốt ngày tự nhận bản thân có kiến thức uyên thâm về ngành Tâm lý học, thấu hiểu lòng người, bao dung độ lượng. Khiếp! Bao dung quá cơ! Bao dung đến độ phải dìm con nhà người ta xuống địa ngục thì mụ mới hài lòng."

"Mụ đừng tưởng tôi không biết mụ có cả tá nick ảo nhá, già rồi còn suốt ngày la liếm hết chỗ nọ đến chỗ kia, như chó điên gặp ai cũng cắn."

"Gì mà bà nội của năm? Có mà con quỷ của năm ý!"

"Sơ hở là phốt, sơ hở là phốt, bà An và con Su không có việc gì tốt đẹp hơn để làm ngoài đi phốt à? Chúng mày dập vạn người rồi chứ đâu chỉ riêng mình con Na, bao nhiêu vụ phốt ngu vẫn chưa đủ nhục nhã hay sao? Người ta chán ứ thèm nói thì lại cứ tưởng mình là anh hùng tái thế vừa thành công trừ gian diệt ác, cả một lũ rẻ mạt ngồi cười ha hả với nhau vui nhờ? Già néo đứt dây, công kích người ta cho lắm vào, rồi đến lúc người ta điên lên, người ta chửi cho thì lại õng ẹo kêu bị bạo lực mạng. Eo ôi! Cái giống vừa ăn cắp vừa la làng, tao đến ạ chúng mày!"

"Con Su và con An oai như hai con cóc cụ, đã bịa chuyện vu khống người khác rồi còn to còi."

"Chó gặm hết liêm sỉ của chúng nó rồi tụi mày ơi! Chửi tí cho vui miệng thôi chứ đừng chửi nhiều quá làm gì, chúng nó không tiếp thu được đâu, phí thời gian của chúng mình."

Dư luận phản ứng dữ dội quá đâm ra con Su phải xoá bài. Phốt thì dài mà bài đính chính được có một mẩu:

"Su thèm được gặp con, nhiều đêm mất ngủ, tinh thần căng thẳng, đầu óc ngu muội nên đã vô tình lên bài trong lúc không tỉnh táo. Thành thật xin lỗi Na và mọi người rất nhiều."

Cô An cũng thả chiếc bình luận không thể thật hơn:

"Mình cũng chỉ vì quá nhớ cháu nên một phút dại dột. Xin lỗi mọi người ạ, mong các bạn thông cảm."

Cô An và con Su hiển nhiên vẫn bị chửi cho lên bờ xuống ruộng. Nhưng mạng xã hội mà các chị, khi có một vụ mới chướng hơn thì người ta sẽ quên ngay vụ cũ. Những người mê gia thế ảo của con Su sẽ vẫn tiếp tục theo dõi nó thôi. Em khuyên nhủ thằng Tú:

- Gỡ bài đi mày! Tao biết mày uất, tao cũng vậy, nhưng thôi, tụi mình tích phúc cho con mày ạ. Với cả dù sao thì chuyện này cũng ảnh hưởng tới mẹ mày và vợ tương lai của mày.

Thằng Tú gào lên:

- Ai là vợ tương lai của tao? Con Su á?

- Chứ còn ai vào đây nữa?

- Điên à? Con Su vừa ảo vừa ác, rước nó về rồi ở cùng nó chắc tao ói vì tởm mất, mày không thương tao hả?

- Ứ phải việc của tao.

- Mày chắc không? Mày không thấy con Yên mê tao như điếu đổ à? Nhỡ tao lấy con Su thật thì mày trình gì mà đòi giành con với bọn tao?

Em lo ngay ngáy. Thằng Tú chớp thời cơ quỳ xuống cầu hôn em. Chả biết nó mua nhẫn từ bao giờ nữa, viên kim cương to thấy lố luôn à.

- Na! Tao biết sai rồi. Tao muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho mày. Mày cho phép tao chăm sóc mày trên cương vị là một người chồng hoàn hảo nhé!

Thằng Tú thổ lộ. Trải qua cú sốc lớn cùng một tá chuyện gây ức chế, em chả thể giả bộ dịu dàng được. Em cáu ầm lên:

- Thằng khùng! Đứng lên đi! Còn chưa đủ loạn hay sao mà vẽ trò?

- Na! Làm ơn đi mà Na! Mãi đến bây giờ tao mới nhận ra từ mẹ tao đến hội bạn thân của tao, ai cũng ích kỷ cả. Ba tao dọn ra ngoài ở rồi... nếu ngay cả mày cũng lạnh lùng với tao... tao không biết cuộc đời tao sẽ đi về đâu...

- Gì vậy? Ba mẹ mày giận nhau à?

- Không phải giận dỗi bình thường đâu Na. Hoá ra, ba cố gắng chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua cũng chỉ vì tao. Khi tao tặng ba tấm bằng Thạc sĩ, ba rơi nước mắt, ôm tao và nói lời xin lỗi vì không thể diễn tiếp vở kịch gia đình hạnh phúc được nữa.

- Mẹ mày chịu để yên à?

- Không chịu thì không có tiền trợ cấp. Mẹ tao cũng đang tương tư một ông Giáo sư Hoá học, chắc ba mẹ tao sẽ sớm ly hôn thôi. Gia đình tao sắp toang rồi. Tao buồn lắm Na. Mày thương tao thì mày cưới tao đi mà. Năn nỉ đấy! Nha! Nha! Nha!

- Tú! Mày có thể thôi ngay cái trò mè nheo đi được không? Mày biết rõ là chúng ta ứ thể nào quay lại mà. Tao chưa từng yêu mày. Tao xin lỗi.

Thằng Tú như đứa nhỏ đòi kẹo không được liền ngay lập tức trở mặt:

- Mày đã phũ phàng như vậy thì đừng trách tao ác nha! Để tao chống mắt lên coi không có cái uy của tao, mày làm thế nào để giữ được Bình và Yên? Mày khôn hồn thì lấy tao, mày sẽ được cả chồng lẫn con. Bằng không, từ bỏ tao coi như mất trắng, hiểu chưa?

#54

Còn chưa là gì của nhau mà thằng Tú đã doạ dẫm em rồi, nhỡ mà lấy nó thật chắc đời em nát tươm. Em chịu thôi. Em không thể chung sống với một thằng đàn ông miệng còn hơi sữa được. Nhưng em cũng không muốn để chuyện riêng của mình ảnh hưởng tới con. Yên vẫn được gặp ba thường xuyên. Sau vụ phốt ầm ĩ thì cô An, Su, Trà và Đá không dại gì mà làm căng với em nữa. Bọn họ bắt đầu dùng chiến lược mềm mỏng hơn, những chiếc miệng bắt đầu mở chế độ dẻo như kẹo kéo:

- Na xinh đẹp nhất quả đất ơi! Na dễ thương nhất thế gian ơi! Tao và Đá biết sai rồi! Na đừng giận bọn tao nữa nha! Na cho bọn tao đón Bình về nhà nha!

- Hôm trước, tao cho mẹ coi ảnh của Bình. Mẹ thương cháu nội phát khóc. Mẹ nhờ tao gửi lời cảm ơn Na vì Na đã chăm Bình rất khéo. Na rủ lòng thương cho bà cháu được ở gần nhau nha!

- Tao tin rằng một đứa con gái thiếu thốn tình thương của mẹ ruột từ nhỏ như Na sẽ đủ thấu hiểu và bao dung để đưa ra sự lựa chọn tốt nhất cho Yên. Tao không dám cầu xin Na tha thứ cho tao, chỉ mong Na cho tao cơ hội được làm một người mẹ đích thực.

- Cô thấy một thân một mình nuôi hai đứa trẻ vất vả lắm á. Na cho mọi người san sẻ gánh nặng với Na nha!

Mấy người đó siêu nhây luôn, đến nhà em hoài, đuổi thế, đuổi nữa vẫn lì lợm. Sự kiên nhẫn của họ rốt cuộc cũng thuyết phục được bà Nương. Bà rình đúng hôm em tăng ca để trả Bình và Yên cho ba mẹ ruột của tụi nó mới điên chứ. Em và bà cãi nhau ầm ĩ:

- Chuyện lớn như vậy sao bà không bàn trước với con?

- Biết thừa chị sẽ ngúng nguẩy không chịu thì bàn bạc làm gì? Tôi quyết luôn cho nhanh!

- Ai cho bà quyết? Bà lấy cái quyền gì mà quyết?

- Quyền của một người bà đặt hạnh phúc của cháu gái mình lên hàng đầu.

- Hạnh phúc của con là được nuôi Bình và Yên.

- Nuôi tới bao giờ?

- Nuôi tới bao giờ chả được. Nuôi con, ai mà đếm ngày? Miễn con bình an là lòng mẹ hân hoan.

- Rồi bao giờ chị định lấy chồng?

- Ơ kìa? Chẳng phải bà từng bảo chuyện tình cảm nam nữ là cái duyên cái số còn gì?

- Một nách hai con, lại không phải con ruột, muốn đợi duyên tới cũng khó. Ai mà thèm cưới chị để phải chịu cái cảnh ngày ngày bị con Su, con Trà, thằng Đá nhí nhéo trước cổng nhà đòi con cơ chứ? Ai mà không mắc ói khi nghe những triết lý sặc mùi giả trân của con An? Lại được cả thằng Tú cơ hội nữa, chuyên trị lợi dụng con Yên để doạ dẫm chị. Cứ tiếp tục như thế này thì tôi nói nhanh cho nó vuông là ứ thằng đàn ông nào dám lại gần chị luôn.

- Không lại gần thì thôi, ai mượn?

- Oai gớm! Chỉ được cái mồm nhanh hơn não. Đàn ông tốt có thể chấp nhận nuôi con riêng của vợ, nhưng đổi lại người vợ cũng phải tạo được không khí vui vẻ cho gia đình, để chồng phấn khởi mỗi khi trở về nhà. Đằng này, chị còn giữ con cháu nhà người ta ngày nào thì rắc rối sẽ còn đeo bám chị ngày đó. Tôi mà là đàn ông, chắc tôi xách dép chạy xa cái ổ thị phi nhà chị rồi.

- Ai chạy thì cho biến luôn! Con cái mới quan trọng chứ đàn ông có thì có, không có thì thôi. Bao nhiêu năm qua, con vẫn độc thân mà, chả sao sất!

- Ừ thì con cái quan trọng, nhưng có phải con của mình đâu mà đòi giữ? Giờ tụi nó còn nhỏ, còn chịu nghe lời, chứ mấy bữa nữa đến tuổi dở dở ương ương, mình quát một câu, tụi nó dỗi, tụi nó chạy về nhà ba mẹ ruột. Đến lúc đó có phải vừa mất con, vừa già khắm khú rồi lỡ bao nhiêu mối ngon không?

- Già như bà còn lấy được đại gia cơ mà, lo gì?

- Cái con hâm này nữa! Nói một câu, cãi một câu, mà toàn cãi cùn mới tức chứ! Ngứa đòn hả? Hay phải được ăn vài cái tát mới tỉnh ra? Chị tuổi gì mà đòi so với bà? Bà xinh! Bà khôn! Bà đầy người theo! Cái thứ vừa xấu vừa ngu như chị, đợi sang tứ tuần thì thôi xác định chó nó rước!

Bị bà chê bai, em tủi thân vô cùng. Em gào lên:

- Con ghét bà!

- Sống cho mình đi! Yêu đương đi! Tận hưởng thanh xuân đi rồi muốn ghét ai cũng được!

Em không thèm tranh luận với bà nữa. Em giận dữ lao đến nhà thằng Đá. Căn biệt thự ba tầng nhà nó hoành tráng dã man. Đá mới mua một chiếc ô tô điện trẻ em siêu xịn. Bình mải lái xe, em gọi mãi con mới hờ hững chào mẹ Na một câu lấy lệ. Em ứa nước mắt năn nỉ:

- Bình! Về nhà với mẹ Na đi! Về nhà rồi mẹ Na kể chuyện cho con nghe!

- Bình ứ thích nghe kể chuyện nữa đâu. Bình thích xem tivi cơ! Ba Đá hiền khô à! Bình lén mở tivi cũng ứ bị ba Đá mắng. Trong nhà ba còn có phòng chiếu phim gia đình nữa, xem hoạt hình thích mê luôn á! Mẹ Na về đi ạ! Bình chào mẹ Na nha!

Bình vội vàng lái xe đi chỗ khác như thể sợ bị mẹ bắt về nhà. Em buồn bã chạy sang nhà thằng Tú. Yên đang chơi với bà nội ở ngoài vườn. Bộ sưu tập búp bê mới của con đẹp ghê!

- Yên ơi! Yên à! Mẹ Na nè!

Chẳng rõ cô An ghé tai Yên thì thầm điều gì mà con bé gào rõ to:

- Cô Na ơi! Ở đây toàn người học thức cao thôi ạ, cô mau về đi không lạc loài!

Tim em đau thắt lại, chắc kiếp trước em từng xúi con nít nói bậy nên kiếp này mới bị nghiệp quật cho tơi tả. Thằng Tú vênh váo hỏi em:

- Thế nào? Nhục chưa? Đã thấy tiếc anh mày chưa?

Các chị bảo thế có điên không cơ chứ? Em chán nản đi về. Phòng khách trước đây luôn đầy ắp tiếng cười, nay bỗng dưng im lặng như tờ. Ông Tựa nhắn tin thông báo với em rằng ông bà đang đi du lịch. Kiểu này chắc chắn bà Nương dỗi em rồi. Em gọi điện, bà không thèm nghe máy. Em nhắn tin xin lỗi, bà cũng ứ chịu trả lời. Em sầu quá đi thôi. Em vào phòng hai con, đồ đạc vẫn còn nguyên. Bây giờ anh Bình và chị Yên đều là con nhà giàu rồi, cần gì mấy thứ bình dân mẹ Na mua cho nữa. Em ôm con gấu bông màu hồng của Yên và chiếc gối màu xanh của Bình, ngồi một mình tủi thân khóc rưng rức. Người ta hay bảo những lúc buồn mà khóc được một trận thì sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Thế nhưng, em khóc hoài, khóc mãi, khóc sưng cả mắt mà tâm trạng vẫn không khá lên được. Em lần lượt gọi điện cho Trà, Đá, Su, Tú, chỉ mong tụi nó cho em nói chuyện với con một xíu. Ngặt nỗi, chẳng đứa nào thèm nghe máy cả. Em muốn phát rồ luôn. Em tức tối, khó chịu, mệt mỏi. Em sợ nhất là cô đơn, em sợ cái cảnh lẻ loi một mình trong căn hộ rộng thênh thang. Em... bởi vì quá tuyệt vọng... đã không thể tỏ ra mạnh mẽ được nữa. Rốt cuộc, em vẫn phải gọi cho người đó... một người vốn chẳng liên quan tới cuộc sống riêng của em... một người đang ở rất xa... vậy mà lại có thể bắt máy rất nhanh.

- Tôi đây.

Sếp vẫn bị khàn tiếng. Em chẳng biết bắt đầu từ đâu, uất ức tích tụ, em cứ nấc lên. Sếp không thắc mắc gì cả, chỉ nhẹ nhàng bảo:

- Em đợi tôi.

Người gì đâu mà kỳ quặc, biết thừa em đang buồn mà chả nói được lời động viên nào cả, chỉ dặn em đợi rồi cúp máy luôn. Em thừa biết sếp tổng bận trăm công nghìn việc, gọi được cho sếp đã là phúc lắm rồi, nhưng em vẫn nhắn cái tin rõ màu mè:

"Ứ biết đợi tới bao giờ?"

Nửa tiếng sau, sếp mới trả lời, có thèm bố thí cho em chữ nào đâu, chỉ gửi ảnh chụp vé máy bay thôi. Em sốc kinh khủng. Em nhắn tin nài nỉ:

"Đừng về. Đang bệnh mà."

Sếp không buồn phản hồi. Em gọi sếp muốn cháy máy mà không được. Em giận sếp dã man, nhưng càng giận thì lại càng thương đó mấy chị. Miệng mắng người ta hâm nhưng tay vẫn đặt chuông báo thức để ra sân bay. Khoảnh khắc chạm mặt nhau, thấy người ta phờ phạc, em áy náy vô cùng. Em biết là thất lễ nhưng em vẫn bất chấp chạy tới ôm chầm lấy sếp, oà khóc tức tưởi như một đứa trẻ. Sếp không hề đẩy em ra. Ngược lại, sếp ôm em rất chặt, như thể dồn toàn bộ nhung nhớ vào để siết lấy em. Vòng tay của sếp như liều thuốc trấn an tinh thần em. Khi đã bình tĩnh trở lại, em mới nghẹn ngào nói:

- Em xin lỗi sếp! Em ích kỷ quá! Lẽ ra em không nên gọi cho sếp! Sếp bệnh lâu chưa? Sếp có chịu khó uống thuốc không mà sao mãi chả khỏi? Đường xá xa xôi, sếp mệt lắm phải không?

Sếp hôn nhẹ lên trán em rồi chậm rãi bảo:

- Không sao, có em ở trong vòng tay tôi rồi, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK