• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em xúc động rơi nước mắt. Năm xưa, em còn trẻ người non dạ, em tưởng quà thầy tặng em là hàng khuyến mại giá rẻ nên em vô tư nhận luôn. Em thấy có lỗi với con Dung cực kỳ, tại em không có tâm trạng nghe nó thuyết trình. Em cứ ngây ngốc ngắm chiếc lắc, hồn em như treo trên mây, má thì hồng hơn cả hoa đào. Hai mươi bạn lớp em bảo vệ đồ án tốt nghiệp trong ba buổi, hôm nay là buổi cuối cùng rồi nên ai cũng hân hoan ghê lắm. Cả lớp có mười tám bằng giỏi, hai bằng xuất sắc. Em và con Đậu được thầy cô và các bạn khen nức nở. Em biết nếu đọ về tầm nhìn, sự linh hoạt trong công việc và cả khả năng lãnh đạo thì em xách dép cho các bạn. Em được điểm cao chẳng qua là nhờ em chăm chỉ, nhưng mà thôi, dẫu sao kết quả cũng quá mỹ mãn rồi nên em xin phép được tự hào về bản thân mình một xíu. Những điểm còn hạn chế, em sẽ cải thiện sau. Nhận được tin nhắn của cô Hiệu phó, em vội vàng chạy tới khu C đón con. Trông thấy bà ngoại mắt mũi sưng húp, em sợ tái mặt. Em run rẩy hỏi:

- Bà! Bà lên thành phố từ bao giờ thế?

Bà Nương bực bội trả lời:

- Thấy chị khoe hôm nay bảo vệ đồ án tốt nghiệp nên tôi dậy từ bốn giờ sáng để bắt xe lên thành phố, cứ ngỡ sẽ tạo bất ngờ cho chị, ai ngờ lại được chị tặng một vố sốc không nói lên lời. Lúc trông thấy ba mẹ con chị ngồi chơi ở cái ghế đá, tôi đã nổi đoá, muốn xông vào táng cho chị một trận rồi. May mà có thầy Hiệu trưởng và cô Hiệu phó kịp thời ngăn cản nên tôi mới cố nhịn để chị yên tâm bảo vệ tốt nghiệp. Chị giỏi lắm đấy chị Na ạ!

Em biết điều quỳ xuống nhận tội luôn:

- Con sai rồi bà ơi! Con không nghe lời bà dạy, con ham chơi, không biết tự bảo vệ bản thân. Con hối hận lắm bà ơi! Từ giờ trở đi, con không bao giờ dám tái phạm nữa! Bà làm ơn làm phước, bà tha cho con lần này nha!

- Tôi biết ngay mà! Ngay từ ngày chị nhập học, tôi đã sốt hết cả ruột rồi. Tôi thường xuyên nhắc nhở chị rằng đàn bà con gái phải biết giữ mình. Cơ mà chị chủ quan, chị cứ ậm ừ để đấy chứ chị có nghe lời tôi đâu? Giờ thì chị sáng mắt ra chưa hả? Một nách hai con, sau này chó nó rước!

- Không sao đâu bà ơi! Bà đừng lo! Ở thành phố, việc phụ nữ làm mẹ đơn thân không phải là hiếm đâu bà. Các chị ấy làm được thì con cũng làm được, rồi con sẽ nuôi hai đứa này thành tài cho bà hãnh diện.

- Ối dồi ôi! Ối dồi ôi là ối dồi ôi! Ông Náu ơi! Ông đã đầu thai chưa? Nếu chưa thì ông đào mồ sống dậy giùm tôi cái! Dậy mà nghe con ranh này nó xàm ngôn! Người ta hãnh diện vì cháu chắt được gả cho tấm chồng tốt, còn tôi thì phải hãnh diện vì nó lam lũ vất vả nuôi hai đứa con thơ. Ối dồi ôi! Con Na giờ nó là người thành phố rồi, tư tưởng nó thoáng rồi, nó không cần lấy chồng luôn đó ông. Nó muốn làm mẹ đơn thân cho oách cơ!

- Ôi bà ơi! Bà hiểu nhầm ý con rồi. Con đâu có nói là con không cần lấy chồng đâu. Bà thư thư cho con, đợi mai mốt con cua được thằng nào ổn ổn thì con cưới. Cứ bình tĩnh bà ạ, không phải xoắn đâu!

- Xoắn cái cha bố nhà chị! Con cái đề huề rồi còn ở đấy mà thư thư hả? Cưới luôn đi cho tôi nhờ! Nước đến chân rồi, không thong dong được đâu, vắt chân lên cổ mà chạy! Thằng cha của hai đứa này ở đâu? Để tôi đến nói chuyện với gia đình nó!

- Thằng cha tụi nó... đi... đi... Anh rồi bà.

- Ối dồi ôi! Thôi! Thôi! Tôi không còn gì để nói với chị nữa đâu chị Na ạ! Chị muốn tôi uất hộc máu chị mới chịu được hả? Thằng nào làm mình chửa ễnh ra thì mình phải giữ nó thật chặt, không cho nó thoát chứ. Đằng này, chị lại thả nó sang Anh dễ dàng như thả chó vậy sao? Chị ăn cái gì mà chị ngu thế hả trời? Ối dồi ôi! Học đại học làm gì cho nó mang tiếng, đần hơn cả mấy đứa con gái quê ở nhà làm ruộng. Thế thằng đó có trợ cấp cho con không?

- Không có bà ơi... mẹ nó bắt con phá thai... nhưng con... không chịu.

- Thôi! Chị ngồi lên ghế đi, để tôi lạy chị một cái cho nó phải phép! Đã gặp cái lũ thất đức như thế mà chị còn cố giữ lại gen giống nhà chúng nó làm gì?

- Ơ thế không giữ lại thì mình cũng thất đức như chúng nó hả bà?

Em thắc mắc. Bà cãi không lại em, bà giận phừng phừng rút dép ra định đánh em. Cơ mà, thầy Tâm chả hiểu từ đâu xông tới chắn cho em nên bà phang luôn chiếc dép vào mặt thầy. Bà sợ té khói luôn các chị ơi.

- Thầy! Thầy có sao không? Tại con ranh này làm bà điên quá, mắt bà cũng kém nữa! Nom mặt thầy đỏ ửng lên rồi kìa! Bà áy náy ghê! Cho bà xin lỗi nha!

Thầy nhỏ nhẹ bảo:

- Không sao đâu bà, là lỗi của con bà ạ. Con là giảng viên hướng dẫn của Niên Ý, nhưng con lại giấu gia đình chuyện Ý có bầu. Con đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Để bà phải tức giận như này, con thành thật rất hổ thẹn.

- Thầy đừng nói thế thầy ơi! Bà lại chả quá hiểu con này, chắc chắn là nó xin thầy giấu bà chứ gì? Khổ cho thầy ghê, chỉ vì nó mà khó xử. Bà mà có con học trò mất nết như nó, bà đuổi học thẳng cẳng luôn, thầy quá nhân từ rồi. Tội nghiệp thầy, nom thanh tao nhã nhặn thế này mà vớ phải con học trò như xúc mứt đổ đi.

- Dạ, Ý không tệ như vậy đâu bà. Về tình hình của Ý trong thời gian vừa qua, con mời bà sang phòng khác trao đổi riêng với con ạ.

- Ừ. Nhất trí! Nghe nói thầy có bằng Tiến sĩ ở bên Mỹ cơ à? Từ thuở bé tới giờ, bà chưa được nói chuyện riêng với ông Tiến sĩ nào đâu, vinh dự cho bà quá!

Eo ôi! Em phục bà em luôn đấy! Vừa mới lồng lộn lên như con sư tử Hà Đông mà gặp thầy cái liền hiền dịu như tiên tử. Em cũng phục thầy Tâm luôn vì cái tài thao túng tâm lý. Chỉ sau đúng một tiếng chuyện trò với thầy, bà đã quay lại phòng thầy Hiệu trưởng ôm chầm lấy em, nghẹn ngào tâm sự:

- Na! Ban nãy, bà nóng quá! Bà quên mất Na giấu chuyện có bầu cũng chỉ vì sợ bà lo lắng! Na của bà trưởng thành ghê. Một mình nuôi hai đứa nhỏ mà vẫn giành được bằng xuất sắc. Thời gian qua, cực lắm phải không con? Bà thương Na quá!

Em tủi thân khóc oà luôn. Bà lau nước mắt cho em, dịu dàng vỗ về:

- Không sao! Không sao đâu! Có bà ở đây rồi! Bà chăm con giúp Na.

- Bà không sợ mọi người ở quê dị nghị à?

- Ơ hay? Từ giờ, bà ở đây chăm chắt thì sợ quái gì ai nói ngả nói nghiêng? Có nghe thấy đâu mà sợ? Hay chị chê bà già, muốn đuổi bà về quê?

Em lắc đầu nguầy nguậy. Em cúi đầu cảm ơn thầy Hiệu trưởng, cô Hiệu phó và thầy Tâm, ân đức của các thầy cô, cả đời em cũng không quên. Thầy Tâm còn gọi xe cho em. Em ngại quá mà thầy bảo mấy cái mã khuyến mại không dùng, để hết hạn cũng phí nên em đành nghe lời thầy. Thầy chuẩn bị phải lên giảng đường chấm bảo vệ tốt nghiệp cho hai bạn thuộc hệ Chất Lượng Cao nên chỉ có anh Thức đưa bà và ba mẹ con em về khu Tâm Gia thôi. Mấy bữa nay, em nằm mơ cũng thấy mình đang thuyết trình, em stress nặng, em để nhà cửa bừa như cái chuồng lợn. Bà em đúng kiểu người đàn bà tần tảo đáng ngưỡng mộ. Trong thời gian em dỗ hai bé ngủ, bà đã dọn dẹp đâu ra đấy, còn luộc được thêm cả nồi lạc nữa mới tài chứ. Cái củ lạc non luộc ôi chao nó thơm, nó bùi, nó ngọt dễ sợ. Hai bà cháu vừa nhai tóp tép vừa tám chuyện rôm rả:

- Chị Nương định ở lại thành phố thật hả? Không đi bán rau nữa à? Không nhớ nghề sao?

- Thì tôi cũng nhớ nghề, nhưng mà so với chị Na và chắt ngoại thì nghề ngỗng nó là cái thá gì chứ?

- Ơ thế vườn tược cây cối, gà vịt ngan ngỗng, chị tính sao?

- Ôi dào! Chị khỏi lo. Tôi giao hết cho ông Tựa rồi.

- Ghê chửa? Tính đâu ra đấy, chắc chị Nương sợ em không gánh được hai đứa nhỏ hả? Chị lại cứ khinh thường em quá! Em á! Hai đứa chứ mười đứa thì em cũng cân được tất!

- Gớm thôi! Chả khổ như cún nhưng sĩ không dám kêu thì có!

- Vâng. Em lây bệnh sĩ của chị mà! Chị Nương xinh đẹp cho em hỏi cái này, ban nãy, chị và thầy em nói chuyện gì mà những một tiếng lận?

- Thì thầy kể chuyện mấy năm đại học của chị, khen chị chăm chỉ, nỗ lực, tuy mắc sai lầm nhưng vẫn kiên cường đứng dậy sau vấp ngã. Xong thì tôi cũng vui vui, tôi kể cho thầy nghe chuyện hồi nhỏ của chị.

- Thế thôi á? Ứ tin. Phải có gì đó thì chị Nương mới thôi không lo vụ chồng con của em nữa! Em chắc chắn luôn! Chị lại cãi đi!

- Tôi việc gì phải cãi? Chị có đoán sai đâu mà tôi cãi? Đúng là thầy chị đã tiết lộ một chuyện khiến tôi yên tâm.

- Chuyện gì vậy?

Bà cười tủm rồi ghé tai em thì thầm:

- Nghe đồn Tổng Giám đốc Tập đoàn Tâm An đang cảm nắng chị.

#32

Ối dồi ôi! Em cười sặc tiết luôn mấy chị ơi!

- Chị Nương ơi là chị Nương! Chuyện khùng điên như vậy mà cũng lọt lỗ tai chị sao? Phải chăng chị của em đã nghễnh ngãng rồi?

- Vớ vẩn. Tai tôi còn thính chán. Con muỗi bay vo ve ngoài màn tôi còn phân biệt được con đực, con cái mà tôi lại không nghe rõ lời thầy chị hử?

- Vậy chắc thầy chỉ nói thế cho chị an lòng thôi, chứ em và Tổng Giám đốc Tập đoàn Tâm An còn chưa từng gặp mặt, sao có thể cảm nắng?

- Biết đâu người ta từng đến trường, thấy chị duyên dáng xong yêu thầm thì sao?

- Ôi dào! Yêu thầm em cũng chả thèm. Ông ta một vợ năm con rồi chị Nương ơi!

- Thế cơ á? Khiếp người! Nền ông nền ang gì mà mất nết ghê nhỉ? Không thương vợ con thì thôi, lại còn dám tơ tưởng gái gú bên ngoài. Cái loại vứt đi đấy có nằm mơ cũng không rước được cháu gái tôi!

- Vâng. Chị đừng trách thầy em, chắc thầy sợ chị chửi em nên nói đôi ba câu vô thưởng vô phạt cho chị hạ hoả trước ý mà.

- Trách gì mà trách? Chị kiếm được ông thầy hướng dẫn tao nhã dễ sợ. Tôi gặp thầy chị mà tôi tưởng như tôi được diện kiến hoàng tử bước ra từ câu chuyện dân gian xưa không bằng, người gì đâu mà cốt cách cao quý đến thế là cùng. Có con học trò ngu ngơ như chị đúng là nghiệp chướng của thầy!

- Khiếp! Chị bôi bác em ghê thế! Chị còn lo em ế nữa không?

- Ban nãy nóng giận thì cũng lo, mà giờ nghĩ lại thấy lo vu vơ cũng chả giải quyết được gì. Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, duyên chưa tới thì đố mà cưỡng cầu được!

Điện thoại réo liên tục, em còn đang bận bóc lạc nên mở loa ngoài luôn, đỡ phải cầm máy. Bọn lớp em nhí nhéo gọi:

- Ra quán cơm Tâm An đê em yêu ưi, tụi chị gọi lẩu nướng đầy đủ rồi em nè!

- Mày trốn tỉ lần hội họp rồi nha con ranh! Bữa nay liên hoan cả lớp tốt nghiệp rực rỡ mà còn dám trốn nữa thì xác định no đòn em ạ.

- Chắc nó vướng con nhỏ. Na ơi! Đừng ngại! Mang hai đứa tới đây, tụi tao trông cho mà ăn.

- Bọn tao mời cả thầy Tâm đấy, thầy đồng ý rồi. Xong việc ở trường, thầy sẽ qua liền.

- Khẩn trương lên nha Na. Đông đủ hết rồi, còn thiếu mỗi mày và thầy Tâm thôi.

Lòng em rộn ràng dã man, nhưng bà Nương mới lên thành phố, em không nỡ bỏ bà ở nhà một mình nên em nói dối rằng mình bị mệt, hẹn mọi người khi khác. Bà kêu thèm ăn nem chạo. Ngay dưới tầng một của toà nhà này có khu chợ nhỏ bán đủ thứ, cực kỳ tiện lợi. Em đi một loáng đã mua được đồ ăn. Ngặt nỗi, em phải đặt túi nem và túi lá sung trên bậu cửa sổ vì bà Nương hâm hấp đã khoá trái cửa rồi. Bà bảo em không đi ăn liên hoan với lớp thì tối nay ngủ ngoài. Em điên người đập cửa rầm rầm, bà lấy tụi nhỏ ra hù doạ em:

- Ơ kìa! Khe khẽ thôi cho tụi nó còn ngủ. Làm mẹ rồi mà vô duyên thế nhỉ? Chê!

- Thì chị mở cửa cho em đi! Em còn chưa kịp thay đồ nè. Vác cái áo dài này đi ăn liên hoan nó lại thướt tha quá chị ơi!

- Gớm! Tôi còn lạ gì chị nữa? Cửa mở có mà chị lại chả bám rễ trong nhà ý chứ. Mơ hão! Đi mau đi! Con gái con đứa, thướt tha điệu đà tí cho xinh.

- Bà già đáng ghét! Đã thế người ta biến luôn đây! Ứ thèm về nữa!

- Thách!

Em nghỉ làm thêm ở quán cơm Tâm An từ đợt đi thực tập. Lâu lắm mới tới đây, nhớ mọi người ghê. Em tám chuyện với anh Linh một lát rồi mới vào phòng ăn đặt riêng của lớp. Thầy Tâm đi ngay đằng sau em, thầy chắc cũng không có thời gian thay đồ nên vẫn diện bộ com lê rõ lịch lãm. Bọn lớp em được thể trêu ầm lên:

- Ối dồi ôi! "Cô giâu chú giể" đây rồi! Gớm! Anh chị để quan viên hai họ chúng tôi đợi mãi thôi!

- Nào! Nào! Mau vào rót trà cho các thím đi nào!

- Đại diện họ nhà gái, đại diện họ nhà trai đâu nhể? Lên phát biểu đôi lời đi chứ! Cứ để ông đợi mãi là thế nào?

- Cái thằng mất nết này nữa! Thầy chửi chít cha mày bây giờ! Láo lếu!

- Ông mày ôm chắc bằng tốt nghiệp loại giỏi trong tay rồi, còn thầy trò gì nữa? Anh Tâm thôi! Gọi anh cho nó trẻ, anh nhỉ? Anh vào uống với em một ly đi! Em thương anh từ hồi năm nhất cơ, nhưng em sợ ảnh hưởng đến anh nên mãi bây giờ em mới dám thổ lộ. Em biết người trong tim anh không phải là em, cơ mà em cứ bày tỏ cho nó nhẹ cái lòng. Nếu kiếp sau anh Tâm vẫn không thích đàn ông, em xin nguyện làm đàn bà.

Con Đậu khó xử phân trần:

- Bữa nay, thằng Trí cao hứng quá, nó nốc hơi nhiều thành ra nói năng nhặng xị ngậu hết cả. Em thay mặt nó xin lỗi thầy. Thầy đừng giận nó rồi giận lây sang lớp em nha thầy.

Thầy Tâm chỉ hiền hiền bảo:

- Không sao.

Con Kẹo chủ động kê một chiếc ghế trống vào gần chỗ nó. Nếu như con Đậu không nhắn tin nhắc nhở em thì có lẽ em sẽ tưởng nó kê ghế cho mình. Con Đậu còn tiết lộ mỗi lần thầy Tâm gửi đồ ăn cho em, con Kẹo đều rất buồn, nhưng nó sợ sứt mẻ tình bạn nên luôn khéo léo chôn giấu ưu tư vào một góc thật sâu trong tim. Suýt chút nữa thì em quên mất con Kẹo thích thầy Tâm, em hận cái não cá vàng toàn bỉm với sữa của mình. Có con rồi, những buổi trà chiều chém gió với lũ bạn hay những buổi đêm nằm ôm nhau xem phim sao mà xa xỉ đến thế? Phải chăng cuộc sống luôn vận hành như vậy? Khi có những thứ quan trọng hơn xuất hiện và chiếm phần lớn thời gian của chúng ta thì những mối quan hệ cũ sẽ dần bị phai nhạt. Thi thoảng, nhớ về một miền ký ức xưa, trong lòng lại như có một cơn mưa phùn ghé qua, nhưng rồi tất cả chúng ta đều phải băng qua cơn mưa ấy để tiến đến tương lai. Ngay từ khoảnh khắc con chào đời thì thanh xuân mơ mộng của người mẹ đã gác lại đằng sau tiếng khóc của con rồi. Em ngồi cạnh thằng Đạt, nhìn thầy Tâm ngồi giữa Kẹo và Đậu, chăm chú lắng nghe tụi nó kể về kế hoạch sang Mỹ học Thạc sĩ mà tâm trạng tuột dốc không phanh.

- Na! Mày định học Thạc sĩ ở nước nào?

Thằng Đạt hiếu kỳ hỏi. Em thở dài bảo:

- Tao mẹ bỉm rồi còn học hành gì nữa?

- Ơ hay cái con này? Mày không biết năm nào Tập đoàn Tâm An cũng tài trợ học bổng toàn phần bậc Thạc sĩ cho những sinh viên tốt nghiệp bằng xuất sắc à?

- Tao biết.

- Biết sao còn bình chân như vại thế? Trong vòng hai năm tới mà không có trường nào nhận mày vào học Thạc sĩ thì mày mất luôn học bổng đấy!

- Ừ.

- Ừ cái gì mà ừ? Tuần trước, con Đậu nhận được thư mời nhập học của ba trường trong khối Ivy League hẳn hoi. Con Kẹo cũng được một trường gọi rồi, tuy chỉ được miễn học phí thôi nhưng ba mẹ nó vẫn tổ chức tiệc mừng linh đình. Nhà con Kẹo giàu ú ụ, lo gì chi phí sinh hoạt cỏn con. Tao và thằng Kiên thì vẫn đang phải săn học bổng sấp mặt ra đây này. Mày có sẵn học bổng rồi, chỉ cần tìm trường thôi, mày phải biết nắm bắt cơ hội chứ!

- Mày ơi! Tụi mày đang ở thời điểm thanh xuân phơi phới, mẹ bỉm có trăm thứ bà giằn phải lo như tao tuổi gì mà đòi so bì? Tao không nỡ vứt hai đứa con cho bà Nương mày ạ. Bà già hết nuôi con, nuôi cháu rồi giờ không lẽ lại phải nuôi chắt à? Tội lắm!

- Khổ thân mày! Thôi, ăn xiên thịt nướng đi nè, còn có sức mà chăm con!

Những lúc ruột gan nẫu nề, em thực sự không muốn ăn, cũng không thiết tha buôn dưa bán lê gì cả, chỉ muốn bình yên mà ở bên một người. Em tủi thân gửi tin nhắn cho thầy:

"Tối nay, thầy có rảnh không? Em muốn xin thầy vài phút."

Em không thấy thầy xem điện thoại. Thầy cũng không nhìn về phía em. Kết thúc buổi liên hoan, con Kẹo ngượng ngùng mời thầy đi uống trà, nó thỏ thẻ rằng có chuyện riêng muốn thổ lộ. Thầy lịch sự đồng ý. Em buồn bã tới hiệu sách. Mấy tháng gần đây, do thắt chặt chi tiêu nên em có dám mua quyển sách nào đâu. Hôm nay, nhân ngày vừa vui lại vừa buồn, tâm trạng mông lung như một trò đùa, em tự thưởng cho mình cuốn tiểu thuyết về gia đình mới phát hành của tác giả Orchid Turtle. Em may mắn giành được bản đặc biệt cuối cùng, nhưng con Dung tiếc hùi hụi nên em tặng nó. Em mua thêm một bản thường nữa, đem về nhà thì bà ngoại tranh đọc trước. Em nhường bà luôn. Bà thấy em đi tắm mà cũng phải mang điện thoại theo liền trêu:

- Đợi tin nhắn của anh nào vậy?

- Đâu có, con mang điện thoại vào trong phòng tắm nghe nhạc mà!

- Ơ sao cái giọng ỉu xìu thế? Trước lúc đi ăn liên hoan còn chị chị em em vui phơi phới cơ mà? Thất tình hả? Mê anh nào trong lớp nhưng sau bữa liên hoan không rủ được anh ý đi chơi chứ gì? Muốn tán được trai đẹp thì phải xông xáo lên chứ, cứ e thẹn nhắn mỗi cái tin thì đời nào cho rước được chồng?

- Chê bà Nương nha! Cứ thích đoán già đoán non xong toàn đoán trật lất!

Miệng em chê bà nhưng lòng em rối bời ghê lắm. Buổi đêm, em có ngủ được đâu mà, cứ chốc chốc lại ngó điện thoại xong lại tiu nghỉu. Mãi đến ba giờ sáng, điện thoại mới có thông báo mới.

"Xin lỗi em, điện thoại hết pin nên bây giờ tôi mới thấy tin nhắn của em. Ngày mai, em có rảnh không?"

Khiếp người! Đi đâu mà bây giờ mới sạc được điện thoại? Đi chơi với Kẹo chứ còn đi đâu nữa? Chắc cũng có một vài chuyện, đợi Kẹo ra trường rồi mới biết thì tốt hơn đây mà. Em lạnh lùng trả lời:

"Ứ rảnh."

"Vậy bao giờ em rảnh?"

"Ứ bao giờ rảnh."

"Có một vài chuyện, em không cần biết nữa sao?"

Thôi, chuyện đã tâm sự với Kẹo rồi thì nói với Na làm gì nữa? Em bực bội nhắn lại:

"Ứ cần biết."

"Không muốn gặp riêng tôi nữa à?"

"Ứ có nhu cầu."

Em biết em xấu tính, nhưng em "chíu khọ" nên em không soạn ra được những tin nhắn mùi mẫn tình cảm. Thầy chẳng hề thắc mắc ơ con điên này bữa nay ăn phải cái bả gì thế, thầy chỉ lịch sự nhắn lại:

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn em đã phản hồi."

#33

Trong cơn sảng thì tốt nhất là im lặng, chứ sồn sồn lên phát biểu là dễ đi vào lòng đất lắm các chị ơi. Ba tháng trôi qua, em vẫn thấy hối hận về chiếc tin nhắn ngu xuẩn đấy. Ứ với chả ừ, muốn gặp thầy bỏ xừ đi được còn sĩ diện, giờ thì sướng chửa? Em đợi mãi mới đến buổi lễ tốt nghiệp. Em biết mình sẽ được thầy Hiệu trưởng gọi lên sân khấu nhận tấm bằng xuất sắc nên em đã chuẩn bị một bài phát biểu sướt mướt dành tặng thầy Tâm rồi. Ngặt nỗi, thầy ứ có mặt, nghĩ nó tức gì đâu. Cả bà ngoại, Bình và Yên đều ra trường chụp ảnh kỷ yếu cùng lớp em, miệng em cười toe toét, thế nhưng trong lòng em vẫn có chút trống trải. Mỗi lần tụi nó nói chuyện về thầy, em đều chú tâm nghe ngóng. Em nhớ thầy nhiều, nhưng em tự thấy xấu hổ bởi cái thói con nít hay dỗi hờn của mình nên chẳng dám làm phiền thầy. Sau khi tốt nghiệp, em cũng chẳng có tin gì vui khoe với thầy để thầy có thể tự hào về em cả.

Trong khi các bạn lần lượt đi du học hoặc đầu quân cho các tập đoàn lớn với mức lương khủng thì em lựa chọn làm việc ở nhà vì chưa nỡ xa con. Từ hôm sang Mỹ, con Đậu và con Kẹo đẩy hết job viết content qua cho em. Tập khách hàng của tụi nó xịn lắm. Họ sẵn sàng trả giá cao cho các bài viết chất lượng. Có lần, em viết bài quảng cáo căn hộ penthouse giúp bác Kỷ, bài có một ngàn chữ thôi mà lúc bác rao bán thành công căn hộ, bác chuyển luôn cho em ba chục triệu. Cũng có bài giới thiệu son môi khách yêu cầu độ dài hai ngàn chữ với giá một triệu. Cho dù là bài dài hay ngắn, giá thấp hay cao thì em cũng đều viết bằng tất cả nhiệt huyết của mình. Có lẽ nhờ vậy nên càng ngày càng có nhiều khách tìm đến em. Đôi khi làm không xuể, em phải chia bớt job cho mấy đứa sinh viên khoá dưới. Thu nhập hiện tại của em tạm ổn, đi ra chợ đã hết cảnh phải nhìn giá xong đắn đo lên xuống rồi mấy chị ơi. Giờ thèm ăn gì là em mua thôi. Bà Nương cũng giỏi, có mỗi cái ban công bé tí mà trồng được bao nhiêu rau sạch. Thi thoảng, ông Tựa bắt xe lên thành phố còn đem theo tỉ thứ quà quê. Vợ ông mất cách đây hai chục năm rồi, ông lại chẳng có con nên bà Nương lên ở với em khiến ông buồn ghê lắm. Có tuần, thấy ông lên chơi ba lần, em tủm tỉm đề nghị:

- Hay ông Tựa ở luôn nhà con đi! Con nuôi hai ông bà luôn!

Ông Tựa mắt sáng long lanh, hí hửng hỏi lại:

- Thật á?

Bà Nương giãy nảy:

- Hâm! Chả có quan hệ họ hàng gì cũng sống chung một nhà, thiên hạ biết người ta cười cho thối mũi!

- Ôi dào! Thiên hạ cười kệ thiên hạ, mình hạnh phúc là được.

Em động viên. Bà bĩu môi mắng:

- Không phải phận sự của chị. Con nít ranh chớ lo việc của bà già. Cả cái ông Tựa kia nữa! Trẻ con không hiểu chuyện, nó nói liên thiên thì mình phải chấn chỉnh ngay. Ai đời ông lại vào hùa với nó thế hả? Nhiễu sự! Mau ăn đi rồi còn bắt xe về quê không có tối.

- Chả muốn về. Cô đơn lắm.

- Ơ hay? Hàng xóm láng giềng đầy ra đấy, cô đơn cái nỗi gì?

- Đầy hàng xóm láng giềng nhưng thiếu một người thì vẫn thấy cô đơn thôi.

- Ối dồi ôi! Đầu hai thứ tóc rồi mà ăn với chả nói ứ phải phép thế hả? Để người ta nghe thấy thì tôi phải đeo mấy cái mo cau che mặt mới hết xấu hổ đây?

Bà Nương đanh đá kinh khủng. Em nom ông Tựa lủi thủi dọn đồ về quê mà thương dã man. Ông đi được một lát thì con Su cũng ghé qua nhà. Nó cứ ôm rịt lấy thằng Bình khiến bà rất ngứa mắt.

- Bà thấy chị Su kém duyên quá cơ! Người ta sinh đôi lại nhận mỗi thằng Bình làm con nuôi. Rồi mấy bữa nữa, con Yên lớn, nó nom chị cưng nựng thằng Bình, nó lại tủi thân.

Con Su chẹp miệng bảo:

- Nhưng con chỉ thích thằng Bình thôi.

- Con Yên thì có gì không tốt? Nó xinh xắn dễ thương, lại có cái má lúm đồng tiền nom duyên dáng y hệt chị còn gì?

- Má có bao nhiêu cái lúm thì cũng chỉ là con gái thôi, đi lấy chồng là mất hút liền à. Con trai mới là con của mình. Bình nhỉ? Sau này, Bình nhớ thương mẹ Su thật nhiều nha Bình!

- Đúng là cái đồ trọng nam khinh nữ. Cút về đi!

- Thôi mà. Bình nịnh bà đi con! Bình bảo bà ơi, bà đừng đuổi mẹ Su. Ngày mai, mẹ bay sang Anh học Thạc sĩ rồi! Bà cho mẹ ngửi hơi Bình một xíu nha! Bằng không, sang bên đó, mẹ nhớ em chít mất! Ui trụi ui! Nom em cười với mẹ kìa, cưng em ghê á! Mẹ gửi bà mười triệu tiền bỉm sữa cho em nha!

- Thôi, khỏi cần. Nhà tôi không thiếu, chị giữ lấy mà dùng, sang bên xứ người chi phí đắt đỏ.

Bà đã nói thế rồi mà con Su lầy vẫn chơi trò giấu tiền dưới gối. Lúc em phát hiện ra thì nó đã về từ đời tám hoánh nào rồi. Gớm! Nó đăng bài chia tay bạn bè mùi mẫn như thể loài người vẫn còn đang sống ở thời nguyên thuỷ, cách xa vạn dặm là không thể thường xuyên gọi điện hỏi han nhau được nên nó đành phải ôm theo nỗi nhớ vạn kiếp mà bay sang Anh. Nhóm chat chung ba đứa gồm em, Kẹo và Đậu hiển thị thông báo liên tục.

"Tao ứ tin con Su được học bổng Thạc sĩ toàn phần."

Con Kẹo nghi ngờ. Con Đậu có vẻ không đồng tình:

"Nhà con Su ứ giàu như nhà mày, không có học bổng nó sang Anh bằng niềm tin à?"

"Mày lại ứ biết cái gì rồi. Tao từng nghe lỏm được con Su nói chuyện điện thoại với cô Sâm. Nó khoe mẹ rằng con Trà và thằng Đá mỗi đứa vừa chuyển khoản cho nó một tỷ."

"Có chắc là tiền của con Trà và thằng Đá không? Hay chúng nó chỉ chuyển hộ thằng Tú? Hội đó thân nhau mà."

"Nếu thế thì tao cũng không hiểu tại sao con Su được thằng Tú cho nhiều tiền vậy luôn?"

"Ai mà biết? Hay nó đẻ con cho thằng Tú nên được thưởng? Hồi ở ký túc xá, tao thấy nó giống bà bầu hơn cả con Na. Nhưng lần nào tao thắc mắc cũng bị nó chửi cho như chó nên tao rén."

"Tao thấy cứ sai sai thế nào ý. Rõ ràng thằng Tú mê con Na hơn mà. Sao nó bắt con Na phá thai mà lại thưởng cho con Su?"

Em tắm gội cho hai đứa xong liền nhảy vào đóng góp tin tức cho nhóm:

"Tao nghe bọn cùng lớp với con Su đồn nó nợ nhiều môn lắm. Nó có bò ra học thì cũng chưa chắc đã tốt nghiệp được trong vòng một năm tới, lấy đâu ra mà đòi học lên cao?"

Rồi em lại phải cho con ăn, một lát sau, ngó qua điện thoại thì Đậu và Kẹo đã offline rồi.

"Vậy mà nó phông bạt trên mạng như đúng rồi ý Na ạ!"

"Ôi dào! Xét về phông bạt thì con Su là chuyên gia rồi. Nó còn tạo hai tài khoản ảo đóng vai phụ huynh, thi thoảng cứ tag nhau qua lại ầm ầm làm mụ An tưởng ba mẹ ruột nó đều là Giáo sư Toán học ở bên Pháp, còn cô Sâm chỉ là mẹ nuôi. Tao thấy mụ cứ mon men lấy lòng hai vị Giáo sư suốt thôi. Nhiều khi chắc mụ cũng ứ ngờ được là mụ đang chat với hai nhân cách khác của con Su đâu."

"Bà An ngu thật sự."

"Không ngu đã chẳng đẻ ra thằng Tú khờ. Ahihi!"

"Lát tao qua đón mày, hai đứa đi ăn rồi chém gió cho sướng."

"Ờ, nhớ rau muống xào ghê!"

"Thôi con lạy mẹ. Ăn gì ăn sang dữ? Rau muống xào đắt lắm, để Tết về ăn đi."

Nếu em không mắc sai lầm, liệu giờ này em có đang vi vu ở một chân trời nào đó không nhỉ? Nếu có cơ hội được khám phá những vùng đất mới lạ, chắc hẳn em sẽ rất hạnh phúc. Hiện tại, em cũng là một người mẹ hạnh phúc. Tuy nhiên, sâu thẳm trong tim, em có chút thèm muốn được tận hưởng niềm hạnh phúc của riêng mình. Em tham lam quá phải không các chị? Chắc do em ban ngày nghĩ linh tinh nên ban đêm gặp ác mộng. Em mơ thấy mình bị bao phủ bởi màn đêm dữ tợn. Em không nhìn thấy bất cứ ai cả, nhưng lại nghe rõ mồn một giọng nói của con Su:

- Mẹ ơi! Mẹ! Sao kỳ vậy mẹ? Hai đứa này nhỏ tí xíu à, nhỏ như vậy thì sống sao nổi? Mà sao... không... không có đứa nào khóc cả... tụi nó... hình như...

- Tội nghiệp con Na quá mẹ ơi. Con Na nhạy cảm lắm... nó mà biết chắc nó hoá điên mất. Em tỉnh giấc lúc hai giờ sáng, trán nhễ nhại mồ hôi. Em sợ quá trời sợ. Em phải bật điện nhòm thằng Bình và con Yên, thấy tụi nó đang ngủ ngon lành, em mới yên tâm. Hai cục bông của em, mạng sống của em, tụi nó mà làm sao chắc em tiêu luôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK