• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khùng!

- Cứ chửi tao như vậy đừng hòng lấy tiền cược.

- Bà mày ứ thèm!

Vâng, lần này cũng như lần trước, em nói chuyện với thằng Tú chưa bao giờ dùng từ "ứ" cả, em chỉ viết vậy cho lịch sự thôi. Em giận dữ bỏ về, nó kéo em lại, siết tay em đau điếng. Em quát:

- Buông ra.

- Tao có gì không tốt? Nếu mày vẫn còn ghi hận vụ tao làm mày bị bỏng thì tao quỳ xuống xin lỗi mày là được chứ gì?

- Mày điên à? Đàn ông đàn ang, ai bắt mày quỳ mà quỳ? Chả ra cái thể thống gì sất!

Thằng Tú bĩu môi dỗi hờn.

- Kệ. Không ra cái thể thống gì còn hơn bị mày ghét.

- Tao có ghét mày đâu? Hết ghét từ lâu rồi.

- Vậy sao không yêu?

- Cứ không ghét là phải yêu à? Không làm bạn được hả?

- Ứ thèm.

Thằng Tú trong thực tế cũng không dùng từ "ứ" đâu ạ. Nó cũng chả mấy khi lịch sự với em cả.

- Ứ thèm thì thôi. Ứ là gì của nhau cả. OK?

- OK! Bố mày về!

- Về đi! Cảm nắng tí, làm gì mà căng? Mấy bữa nữa hết, qua ký túc xá B6, bà mày dắt đi ăn chè!

Thằng Tú bĩu môi lườm em. Nó lặn biệt tăm rồi lại ngoi lên vào mùa hoa đào nở. Eo, chỗ này em định miêu tả "deep deep" một tí nhưng mà không đủ trình á. Con người em không có miếng tao nhã nào hết nên cái giọng văn của em nó cũng chẳng được mượt mà cho lắm. Các chị đọc bài tâm sự của em thấy không hợp thì bỏ qua nha, đừng chửi em, tội nghiệp em. Thằng Tú khốn nạn chọn đúng lúc em đang ngồi trên giảng đường để í ới:

- Bé Na ơi! Bé Na sai rồi! Sai lắm luôn nha! Anh mày thời gian qua hẹn hò bạt mạng mà vẫn không quên được mày! Tình hình như này xác định anh mê mày cả đời luôn rồi!

Đang trong giờ ra chơi nên bọn lớp em cười nghiêng ngả, cười mà không có miếng kiêng nể nào luôn đó mấy chị. Em chột dạ nhìn thầy Tâm, thầy không có phản ứng gì khác thường cả. Thắng cháu của thầy mới mất nết:

- Cậu Tâm yêu dấu ơi! Lát nữa, cậu cho lớp tan sớm được không? Con có nhiều điều muốn tâm sự riêng với bé Na lắm!

Thầy Tâm thế mà chiều lòng thằng Tú luôn mới sợ chứ. Thầy nhẹ nhàng nhắc cả lớp:

- Tôi không chấm điểm chuyên cần. Nếu như tụi em có thể tự học được thì giờ của tôi không cần lên giảng đường.

Thằng Đạt hồ hởi hỏi:

- Vậy chỉ cần làm bài thi tốt thì sẽ được điểm cao phải không thầy?

Thầy gật đầu. Con Đậu phụng phịu bảo:

- Được điểm cao mà không được gặp thầy thì có nghĩa lý gì đâu? Không nghe thầy giảng bài, em học không vào luôn.

Eo ơi cái thứ con gái gì đâu mà thấy ghét. Thằng Tú tự nhiên như ruồi nhảy vào lớp em rủ rê:

- Vậy hay lớp mình cúp tiết sau luôn đi! Chúng mày đỡ phải học mà cậu tao cũng đỡ phải dạy. Tất cả ra quán nước đậu B6, đợi anh tâm sự riêng với bé Na xong thì anh bao tất!

Con Đậu ương ngạnh phản đối:

- Thèm vào! Có chầu nước đậu mà cũng đòi làm tao nhụt chí học hành á? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở nha! Chúng mày đi hết đi! Để thầy dậy mình tao thôi!

Nó liếc thầy, ỏn ẻn hỏi:

- Thầy! Thầy! Lớp có mỗi một sinh viên thì thầy có dậy không ạ?

Thầy từ tốn trả lời riêng nó:

- Có em ạ.

Em khó chịu trách thầy:

- Em mà hỏi câu đấy có mà thầy chỉ gật đầu hoặc lắc đầu thôi ý! Thế mà Đậu hỏi phát thầy trả lời nó tận ba chữ liền. Thầy rõ thiên vị!

Thầy nghiêm nghị hỏi em:

- Tôi để tâm hơn tới những sinh viên có ý chí học tập cao, cần sự giúp đỡ của tôi thì có gì sai không em?

Em bị khớp không trả lời được. Em thề với mấy chị là em ức với cả tủi thân kinh khủng. Thầy hỏi vậy khác nào chê ý chí học tập của em thấp. Tính em khùng lắm luôn, bị bọn trên mạng tế cho như một con chó vẫn mặc kệ được, vậy mà thầy Tâm chỉ hỏi bâng quơ có một câu, em đã để bụng xong em suy diễn đủ thứ. Em dỗi thầy. Em thu dọn sách vở, buồn bã lao ra khỏi giảng đường. Mấy chị có chê em con nít em cũng xin ghi nhận, tại em nghĩ lại cũng thấy mình như con dở hơi, sinh viên đại học rồi mà làm như trẻ lên ba không bằng, dỗi với chả hờn, mệt mỏi thực sự!

#8

Thằng Tú vỗ vai em, hí hửng bảo:

- Đi theo tao! Tao có chuyện vô cùng quan trọng cần tâm sự với mày!

- Chuyện gì? Nói luôn đi!

- Ở đây á?

- Không đây thì đâu?

- Điên! Chả lãng mạn tí nào!

- Không nói thì thôi. Cút về đi! Bà đây không rảnh.

- Ờ... thì nói... bé Na này... tao... tao nhớ mày lắm!

- Ủa? Có vậy thôi hả?

- Ừ. Vậy thôi.

- Vậy mà cũng được tính là chuyện vô cùng quan trọng hả? Mày có bị rồ không thế?

- Mày mới rồ đó! Chuyện tình cảm lứa đôi còn không quan trọng thì chuyện gì mới là quan trọng nữa?

- Tất nhiên là chuyện học hành rồi. Sinh viên không chịu phấn đấu thì ra trường bốc cám mà ăn con ạ! Chỉ vì mày mà tao bị thầy Tâm hiểu nhầm! Bố khỉ!

- Cậu tao hiểu nhầm mày lúc nào? Mày hâm à? Cậu còn chẳng hề nhắc đến tên mày!

- Mày thì biết cái quái gì?

- Tao biết đầy cái đấy. Nói mày nghe cậu tao bận tối mắt tối mũi, thời gian chơi mạng xã hội còn không có, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm mấy chuyện tiểu tiết?

- Chuyện ý chí học tập của tao mà là chuyện tiểu tiết hả? Với cả tao là sinh viên của thầy mà, thầy phải quan tâm tao chứ.

Thằng Tú bĩu môi bảo:

- Mày cũng chỉ là một trong ti tỉ sinh viên của cậu tao thôi. Đừng lo, cũng đừng suy diễn. Vui lên đi! Tao biết mày mê hoa đào nên tao đã bao trọn gói vườn đào Tâm Tình trong hai ngày rồi, giờ tao đưa mày đến đấy, mày tha hồ chụp ảnh.

- Để chiều đi.

- Chiều là mấy giờ?

- Hai giờ.

- Có cần tao qua đón không?

- Thôi, khỏi, tao bắt xe buýt cho chủ động. Bye!

Em chạy vù đến phòng tự học. Cái đầu em chắc chứa đất, ngồi đọc giáo trình hơn hai tiếng mà chả hiểu mô tê gì sất, ứ bằng nghe thầy Tâm giảng năm phút. Em uể oải đi về giảng đường. Quên chưa khoe với mấy chị, hệ Tài Năng mà em đang theo học có tất cả năm lớp, mỗi lớp chỉ có hai mươi sinh viên nên tụi em luôn học cố định ở một phòng chứ không phải thay đổi giảng đường liên tục theo môn như mấy bạn học hệ thường. Em lúc mới nhập học còn tự tin lắm vì dù sao mình cũng đỗ Á khoa, nhưng về sau mới té ngửa ra trong lớp có đến mười sáu bạn đạt giải học sinh giỏi Quốc gia. Tụi nó được tuyển thẳng vào hệ Tài Năng của Đại học Tâm An luôn chứ đâu phải thi như em. Em thì đỗ vào trường xong vẫn phải thi thêm vòng nữa, phải cạnh tranh với hơn hai nghìn sinh viên K54 mới được trở thành sinh viên của hệ Tài Năng. Bọn bạn em chắc về nghỉ trưa hết rồi, còn mỗi thầy Tâm đang ngồi trên bục giảng. Em phụng phịu hỏi thầy:

- Cái bạn sinh viên được thầy quan tâm đâu rồi ạ?

Thầy khẽ chau mày, mặt em xị như cái bị.

- Đấy! Thầy còn ứ thèm trả lời em.

Với thầy Tâm thì em thực sự dùng từ "ứ" nha mấy chị. Có cho tiền em cũng không dám nói bậy trước mặt người lớn. Thầy từ tốn phân trần:

- Không phải là tôi không thèm trả lời, mà là tôi không có đáp án.

- Người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý như thầy mà cũng có câu hỏi không biết đáp án ạ?

- Tôi không nắm được tình hình của tất cả các sinh viên trong giờ nghỉ trưa.

- Em chỉ hỏi cái bạn thầy quan tâm thôi mà.

- Tôi quan tâm tới tất cả các sinh viên của mình.

- Nhưng có bạn thầy quan tâm nhiều, có bạn thầy quan tâm ít á.

- Những người chăm chỉ, có ý chí nỗ lực cao thì hiển nhiên sẽ đạt được thành tựu lớn, bao gồm cả sự chú ý của những người xung quanh.

Em gào lên:

- Em cũng chăm chỉ, cũng nỗ lực chứ bộ. Em nói thầy nghe, thầy tin hay không thì tuỳ. Ban nãy, em không hề đi chơi với thằng Tú. Em tới phòng tự học đấy ạ, cơ mà não toàn bã đậu, học chả vào xong cứ thòm thèm được nghe thầy giảng bài, chán ứ chịu được!

Thầy thoáng ngạc nhiên nhìn em. Thầy không cười đâu ạ, ít cười lắm, nhưng ánh mắt cứ hơi khang khác sao ấy, em không diễn tả được. Em cũng nhìn thầy, em thề là chỉ nhìn thôi các chị ạ, chả hiểu sao má em nó lại nóng ran lên. Em xấu hổ chạy vù đi mua hai hộp cơm rồi đem về phòng 218, khu D6. Em để cái hộp nhiều thức ăn hơn lên bàn của thầy rồi ôm hộp cơm của mình về chỗ ngồi, lí nhí nói:

- Em mời thầy ăn trưa ạ.

Em hiểu thầy Tâm mà, EQ thầy cao lắm, mặc dù thầy không thích sinh viên mua cơm giùm mình nhưng thầy cũng sẽ không mắng đâu. Thầy sẽ trả tiền cơm rồi khéo léo bảo thầy ăn rồi, tụi em đem cơm cho bạn thôi. Bọn lớp em biết ý nên dần dà chả có đứa nào mua cơm cho thầy nữa. Em cũng biết cơ mà em vẫn cứ liều một phen xem sao. Thầy tế nhị đi xuống chỗ em, nhét tờ hai trăm nghìn vào hộp bút của em. Cái hộp cơm của thầy em mua hết có ba mươi nghìn thôi à. Em "chíu khọ" hỏi:

- Em mời thầy một bữa không được à?

Thầy lịch sự đáp:

- Sinh viên chưa có điều kiện, khi nào ra trường thì mời tôi sau cũng được.

Em đành lấy ra một trăm bảy mươi nghìn nhét vào túi áo của thầy cho nó sòng phẳng. Thầy thế mà không bảo em đem cơm cho bạn mấy chị ạ. Ủa? Ủa? Sao kỳ vậy? Hay thầy đang đói nên quên? Cũng phải, dạy cả buổi sáng ai mà không đói. Thầy đói, xong tiện có người mua cơm hộ thì thầy ăn thôi, có gì đâu mà lòng em cứ sướng râm ran nhỉ? Vừa hay lúc đó thầy Trung ghé qua. Thầy Trung cũng lịch sự không kém thầy Tâm, cửa phòng mở toang mà thầy vẫn gõ cửa rồi mới hỏi:

- Tôi có làm phiền bạn không?

Thầy Tâm đi ra ngoài bắt tay thầy Trung, từ tốn bảo:

- Không đâu. Tôi cũng đang định tìm gặp bạn. Tôi biết vị trí của bạn trong ngành Toán, tôi cũng biết người ta muốn mời bạn về dạy một học kỳ thôi cũng rất khó, vậy mà bạn lại hỗ trợ chúng tôi trong suốt hai năm liền. Tôi thay mặt trường Đại học Tâm An cảm ơn bạn vì đã chiếu cố.

- Bạn khách sáo quá! Tôi mới là người phải cảm ơn vì Tập đoàn Tâm An đã hỗ trợ rất nhiều cho nhóm học trò của tôi trong các dự án nghiên cứu khoa học.

Không biết thầy Tâm đã được thầy Hiệu trưởng đồng ý chưa mà lại ngang nhiên thay mặt trường Đại học Tâm An cảm ơn thầy Trung nhỉ? Thầy Trung cũng kỳ, muốn cảm ơn Tập đoàn Tâm An thì ghé qua trụ sở chính cảm ơn Chủ tịch hoặc Tổng Giám đốc chứ nói với thầy Tâm thì giải quyết được gì?

- Có qua có lại thôi bạn. Bạn ăn trưa chưa?

Thầy Trung trìu mến nhìn hộp cơm trên tay, cười cười bảo:

- Tôi chuẩn bị ăn.

- Người yêu nấu cơm đem tới tận trường cơ à? Nhất bạn!

Em biết người yêu thầy Trung nha. Cô Nguyệt hay mang cơm trưa tới trường cho thầy Trung lắm. Cô đanh đá dã man, cơ mà mỗi lần nhắc tới cô, thầy đều đỏ mặt, giọng nói cũng thể hiện rõ sự tự hào:

- Ừ. Người yêu tôi mở quán nên nấu ăn cũng khá. Bạn ăn chưa? Nếu chưa thì hay là bây giờ tôi đưa bạn tới quán bánh giò của người yêu tôi nhé!

- Cảm ơn nhã ý của bạn. Nhưng thôi, tôi hẹn bạn khi khác. Tôi mua cơm rồi.

- Nhất trí. Chúc bạn ngon miệng.

- Bạn cũng vậy.

Em nhìn hộp cơm siêu đẹp của thầy Trung xong lại nhìn sang hộp cơm ba mươi nghìn em mua cho thầy Tâm mà buồn lòng ghê gớm. Em hỏi dò thầy:

- Thầy! Thầy! Chắc thầy cũng yêu người nấu ăn ngon cỡ cô Nguyệt nhỉ?

Thầy từ tốn bảo em:

- Tôi chưa yêu ai nên không rõ.

Em cười ngoác cả miệng. Thầy thắc mắc:

- Có gì đáng buồn cười sao?

- Không. Không ạ. Có gì đâu ạ? Tại là tại cái mồm em nó cứ ngoác ra ý chứ! Thầy kệ nó đi thầy.

Em lý sự. Ăn xong hộp cơm, em lại tò mò hỏi:

- Cái hồi thầy làm Tiến sĩ ở Harvard ý, thầy có yêu chị nào không ạ? Em theo dõi mấy chị học trường đó trên mạng xã hội, thấy chị nào cũng giỏi giang với cả xinh đẹp quá trời!

Thầy lắc đầu. Em vui vui.

- Thế hồi học Thạc sĩ thì sao ạ? Thầy có yêu ai không ạ?

Thầy lại lắc đầu. Em lại vui tiếp.

- Vậy hồi Đại học? Trung học phổ thông? Trung học cơ sở? Tiểu học? Mẫu giáo?

Em hỏi dồn dập. Thầy toàn lắc đầu thôi. Em như mở cờ trong bụng, chạy như bay ra khỏi giảng đường. Bắt gặp anh Linh và chị Thảo về trường cũ hẹn hò, em hồ hởi khoe:

- Chị! Chị! Chị biết tin động trời gì chưa? Thầy Tâm từ bé đến giờ chưa hề yêu ai luôn, ghê hông? Giống hệt em!

- Vớ vẩn. Mày đừng có khùng.

- Thề. Thông tin đã được thầy xác nhận. "Chếnh xoác" trăm phần trăm.

- Điêu! Rõ ràng hồi sinh viên năm hai chị tỏ tình với thầy, thầy bảo chị là thầy có người yêu rồi mà.

- Hay chị nhớ nhầm? Chứ thầy có người yêu từ hồi đó mà đến giờ vẫn chưa cưới á?

- Nhỡ chia tay rồi thì sao? Mà chuyện lâu rồi, chị cũng không chắc nữa, hay chị nhầm nhỉ? Nếu mà nhầm thật thì còn lâu chị mới yêu anh Linh, chị đợi thầy cơ.

Anh Linh đen mặt dỗi:

- Đấy! Giờ vẫn đợi được đấy! Chia tay đi rồi đợi.

Chị Thảo dỗ:

- Ấy ấy! Đùa tí, làm gì mà căng thế?

Em kệ anh chị, em chạy vội về ký túc xá, dõng dạc tuyên bố:

- Tất cả dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây! Từ nay, bà mày sẽ học nấu ăn. Đảm bảo trong vòng một tháng, cơm bà mày nấu ra sẽ dẻo hơn cả kẹo kéo, chủ quán bánh giò cũng phải xách dép cho bà luôn!

Ối dồi ôi! Bọn nó cười như nhà có lợn đẻ, đua nhau nói ra nói vào chọc ngoáy em.

- Bão về rồi tụi mày ơi!

- Tao hỏi khí không phải chứ đã có sấm chưa nhể?

- Chưa có sấm, nhưng có sét rồi. Sét đánh cháy tim bé Na rồi nha!

#9

Em tức mình phản bác:

- Vớ vẩn! Đàn bà con gái, học nấu ăn thì có gì sai?

Chúng nó tỉnh bơ vặn vẹo:

- Thì có ai bảo mày sai đâu? Có tật giật mình hả?

- Thôi. Mày tranh cãi với nó làm gì? Mau đi chuẩn bị nước đi kẻo cháy xừ cái bếp xong mấy bác quản lý kéo lên thì lại ối dồi ôi!

- Ối dồi ôi! Các con ơi! Cuốn chiếu ra khỏi ký túc xá giùm bác đi các con ơi! Ở đây chỉ cho sinh viên ở chứ không chứa mấy con phá hoại đâu! Ối dồi ôi!

Chúng khinh em đấy ạ! Nhưng em bị khinh là đúng rồi. Em vụng về lắm. Ngày xưa ở quê, em đi học rất xa, trưa không về qua nhà nên bà ngoại toàn nắm cơm nắm xôi cho em từ sáng sớm. Tối mịt em về nhà, bà cũng nấu cơm canh xong rồi. Nhiều khi thấy em ôn thi héo mòn cả người, bà còn không cho em rửa bát.

- Bà làm loáng tí là xong. Bé Na mau học bài rồi còn đi ngủ sớm. Thức khuya hại người lắm.

Em tên Niên Ý, nhưng vì em thích ăn na nên bà suốt ngày kêu em là bé Na thôi. Em thấy cái tên Na cũng dễ thương nên bảo bạn bè thích thì gọi em là bé Na cũng được. Nghĩ lại nhớ bà ngoại ghê. Tại bà đấy! Chiều em quá làm gì để giờ em nấu cơm, cơm khê, luộc rau, rau mặn, xào khoai, khoai khét! Thương gì đâu cái người nền bà hết nuôi con xong lại phải nuôi cháu, em gọi điện về nhà ăn vạ:

- Chít roài bà ngoại ưi! Chít toi roài! Bé Na hổng biết nấu cơm rùi! Sợ bé Na ế mất thôi, chả ai thèm rước cái đứa vụng thối vụng nát như bé Na đâu. Có khi bà phải nuôi bé Na cả đời á! Bà sợ hem?

Bà em cười cười bảo:

- Cha bố nhà chị! Gớm! Được nuôi chị cả đời có mà lại phúc cho bà quá à? Chỉ sợ ngoảnh đi ngoảnh lại rồi chị nhảy tót về nhà chồng, chị quên bà già này thôi.

- Bé Na quên ai thì quên chứ ứ bao giờ quên bà Nương đẹp gái nhất thôn!

- Chỉ được cái dẻo miệng.

- Đâu có. Bé Na còn học giỏi với cả chăm chỉ nữa á! Chỉ ứ biết nấu nướng thôi!

- Không lo. Khi nào ra trường nghỉ xả hơi một tháng, về bà dạy nấu nướng.

- Dạ. Có khó không bà?

- Không khó. Không có việc gì khó hết. Cứ đặt hết tâm sức của mình vào thì sẽ làm được.

- Dạ, thương chị Nương. Em Na đi học đây nha chị yêu.

- Gớm! Ai thèm chị em với Na thối? Già bỏ bố ra rồi còn cứ bị trêu, ghét! Học thì vẫn phải học nhưng cũng nên chú ý giữ gìn sức khoẻ nha!

- Nô tì tuân lệnh nương nương!

Em hay trêu bà lắm, tại nhà cũng neo người mà. Hồi sáng, em đỏng đảnh bỏ tiết nên bây giờ phải nhờ con Kẹo giảng bài, đến khổ. Con Kẹo là bạn thân nhất của em, ở cùng phòng, học cùng lớp. Em ngưỡng mộ nó lắm, giải Nhất Olympic Toán sinh viên đấy mấy chị. Nó mê cả thầy Tâm lẫn thầy Trung. Năm ngoái, nó cân đo đong đếm mãi nhưng không chọn được ai. Năm nay, biết tin thầy Trung đã có người yêu, nó liền tuyên bố từ giờ chỉ thương thầy Tâm thôi. Nó xuất phát điểm cao hơn em, ba mẹ đều là giáo viên dạy Toán cấp ba. Nó xinh xắn dễ thương, lại hay giảng bài cho em nữa nên em rất cưng chiều nó. Nó sai gì em cũng làm, tại em sợ nó thân với đứa khác hơn em. Tính em ích kỷ lắm, em cũng biết như vậy là không tốt, nhưng mà em đã trót thương ai rồi là em hay kỳ vọng người đó cũng thương mình y như vậy. Cứ không được thương là em lại suy sụp. Có lần em và con Kẹo giận nhau, cả tuần nó chỉ chơi với con Mía, nó toàn rủ con Mía qua giường nằm xong hai đứa hí ha hí hố nói chuyện với nhau cả đêm. Em nằm ở giường mình trùm kín chăn mà nước mắt cứ ứa ra. Đợt đó, em ăn không ngon, ngủ không yên, khổ sở vật vã kinh khủng. Em phải năn nỉ nó mãi nó mới tha thứ cho em.

Con Kẹo giảng bài rất dễ hiểu, em cũng biết điều đi mua cơm tối cho nó. Bọn em vừa ăn vừa rôm rả buôn dưa. Mãi đến tám giờ, nghe con Mía rủ con Su tuần sau tới vườn đào Tâm Tình làm bô ảnh để đời, em mới sực nhớ ra thằng Tú. Em vội vã gọi điện cho nó.

- Đang ở đâu đấy?

- Ở vườn đào Tâm Tình chứ ở đâu?

Giọng nó khản đặc. Em nhận tội:

- Xin lỗi mày, tao quên xừ nó mất.

- Có để trong lòng đâu mà nhớ.

- Dỗi à?

- Ứ thèm.

- Không thấy tao đến thì phải về chứ?

- Muốn gặp mày, không nỡ về.

- Vậy sao không gọi điện cho tao?

- Muốn biết trong lòng mày tao đáng giá bao nhiêu?

- Bà mày! Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học, rõ chửa?

- Chả cần rõ. Có những thứ không hỏi cũng biết.

- Biết kiểu gì?

- Thì dựa vào cái thái độ đó! Thái độ lạnh lùng vô tâm thấy rõ!

- Thôi mày đừng hờn nữa cho tao nhờ, cứ như người yêu của nhau không bằng. Bạn bè còn ứ phải.

- Thì thế nên mới tủi.

- Tủi tiếc gì? Về đi!

- Không gặp được mày thì không về!

Thằng mất dạy dám cúp máy các chị ạ. Em sốt ruột bắt xe buýt tới vườn đào Tâm Tình. Trông thằng Tú ngồi co ro như một con chó nhỏ thiếu hơi mẹ dưới tán hoa đào, em áy náy hỏi han:

- Này! Có ổn không thế?

- Trông thấy mày là ổn rồi.

- Ổn rồi thì về thôi. Người ngợm thế này lái xe sao được? Hay tao gọi taxi cho nhé!

- Không cần. Mẹ tao sắp đến rồi. Mày ở đây với tao thêm chút nữa cho vui, lát mẹ tao tới hẵng về.

Em thương tình gật đầu, phải nói đấy là một quyết định vô cùng ngu xuẩn các chị ạ. Mẹ Tú vừa gặp nó đã gào toáng lên:

- Ôi dồi ôi! Ối dồi ôi! Cục vàng cục bạc của mẹ! Con trai cưng của mẹ! Ai làm gì con mà con ra nông nỗi này hả con ơi?

Thằng Tú cũng chẳng phải dạng vừa, nó dám chỉ thẳng vào mặt em tố cáo:

- Tại con kia mẹ ạ! Nó hẹn con nhưng không chịu đến, bắt con phải đợi từ hai giờ chiều đến bây giờ.

Khiếp! Em đứng hình luôn các chị ơi! Em tưởng em đang học mẫu giáo luôn á! Thằng đểu chơi mách mẹ thế này thì em thua luôn rồi. Mẹ Tú giận lắm, cô làm ầm ĩ:

- Á à? Chị chính là cái con bé đấm con trai tôi rụng răng phải không?

Em phân trần:

- Tú cũng làm con bị bỏng mà cô... coi như hoà đi cô.

Thằng Tú nhanh nhảu chen vô:

- Vâng. Chuyện đấy coi như hoà mẹ ạ. Mẹ xử chuyện trễ hẹn ý mẹ.

Mẹ Tú chiều theo ý nó, cô chửi em:

- Chị có còn là con người không hả? Hẹn với chả hò, không đến được thì phải báo cho người ta một câu chứ! Bắt người ta chờ thế mà được à? Vô lương tâm nó vừa thôi!

Em sợ tái mặt, vội vã nhận lỗi:

- Con quên mất. Con xin lỗi cô nhiều ạ.

- Xin lỗi mà được hả? Xin lỗi có đền bù được thời gian con tôi đợi chị không? Chị nhìn lại mình coi! Con gái con đứa, có cái áo đồng phục sứt chỉ tùm lum rồi cũng không chịu vứt đi, khoác ra ngoài đường cho thiên hạ biết mình nghèo hả?

Cô tinh thật đấy, trời thì tối, có mỗi ánh đèn điện mờ mờ mà vẫn biết áo khoác của em sứt chỉ.

- Loại rẻ rúng như chị có được một buổi hẹn với con trai tôi là phúc tám đời nhà chị rồi, vậy mà dám đến muộn, thứ gì đâu thấy chướng!

Cô cứ chửi xơi xơi làm em tủi thân dã man, nhưng em sai nên em chả dám cãi. Em tức thằng Tú kinh khủng. Cuộc đời trớ trêu, thế nào mà lại có một ngày nó trở thành cha của các con em. Hai bé chính là mạng sống của em, em yêu tụi nhỏ rất nhiều, nhưng việc có chửa với thằng Tú chính là một nỗi đau trong tuổi trẻ của em. Sự vấp ngã đó đã khiến em phải trả giá rất nhiều. Chị nào đang có ý định vượt rào thì nhớ phải tìm cách bảo vệ bản thân mình nha, đừng dại dột như em để rồi trầy trật cả thanh xuân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK