Vốn muốn đợi thêm một hai ngày nữa Dung Lạc mới lại đến ngôi làng nghe thử ý định của họ. Nhưng Mục Dã nói tình huống hiện tại quá khẩn cấp, yêu cầu họ phải càng nhanh hơn nữa chuẩn bị mọi thứ. Nếu đám thôn dân kia chịu đi cùng thì bắt buộc phải có thời gian thu xếp và phối hợp tránh việc xuất hiện khẽ hở vì quá vội vàng.
Cuối cùng là buổi tối cùng ngày Mục Dã đã đưa Dung Lạc trở lại ngôi làng tìm trưởng thôn.
Nằm ở trên lưng người đàn ông Dung Lạc nghĩ chắc một ngày cũng đủ cho người trong thôn hội họp với nhau và đưa ra ý kiến sơ bộ. Hiện tại cô mang đến tin tức chính xác hơn, có thể cho họ có cái nhìn càng đầy đủ tổng quát, để họ dựa vào đó mà đưa ra quyết định mang tính định cuộc nhất cũng tốt. Sau đó chính là thời gian chuẩn bị. Càng thu xếp thì càng có lợi cho cuộc sống sau này của họ. Dung Lạc không quên mục đích của mình là gầy dựng một khu căn cứ mới cho người đàn ông của mình tiếp tục xông pha.
Trăng hôm nay so với trăng hôm qua sáng hơn một chút. Nhưng khoảng tối tăm bên trong ngôi làng vẫn là vậy không chút thay đổi. Đơn giản bởi vì thời điểm này nhà nhà đều đã đi ngủ.
Nhưng khi Dung Lạc gần đến trước nhà trưởng thôn lại bất ngờ nhìn thấy đèn trong nhà ông còn sáng. Lúc đến gần hơn cô còn nghe thấy âm thanh nói chuyện thật khẽ nhưng rõ ràng vang lên bên trong. Bởi vì tiếng nói không phải của trưởng thôn nên cô biết bên trong còn có người khác. Và có lẽ không chỉ có một hai người thôi.
Người bên trong không nhận ra bên ngoài đã đứng hai người không mời mà đến, vẫn còn nói chuyện với nhau. Dung Lạc không khó nghe ra họ đang nói chuyện gì. Xem ra cô đến cũng quá đúng lúc rồi.
Hai người Dã – Lạc khẽ nhìn nhau một cái rồi do Dung Lạc phụ trách đưa tay lên gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Ba tiếng trầm đục lại thanh thúy vang lên trong không gian không phải quá tĩnh lặng nhưng vẫn thành công dọa sợ người phía sau cánh cửa. Âm thanh nói chuyện lập tức tắt ngúm có một lúc lâu.
Dung Lạc vô thức sờ mũi, trong lòng không khỏi nghĩ có khi nào bản thân vừa dọa chết mấy vị bô lão bên trong rồi hay không. Mục Dã ngược lại nhìn cô bằng ánh mắt dung túng khiến Dung Lạc không tiếng động lè lưỡi cười với hắn.
Nhưng so với lên tiếng trước thì gõ cửa trước vẫn tốt hơn mà. Có điều trước khi Dung Lạc kịp cất lời hòng bày tỏ sự hiện diện của mình, tránh cho mấy người bên trong tưởng mình bị ảo giác nghe lầm thì cửa nhà đang đóng đã mở ra rồi.
Người mở cửa là trưởng thôn.
Có vẻ ông đoán được ở thời điểm này mà xuất hiện trước cửa nhà ông chỉ có thể là cô cho nên mới không hỏi trước mà đã ra mở cửa rồi.
Quả nhiên khi nhìn thấy hai người các cô đứng ngoài cửa trên mặt ông không có gì là bất ngờ. Có điều vầng trán đầy nết nhăn của ông lại hơi co rúm, nhíu cả vào nhau khi nghĩ đến cái gì đó. Dung Lạc khó được nhạy bén nhận ra tâm tư của ông cho nên khẽ cười nhẹ vừa hướng ông lắc đầu tỏ ý không sao hết.
“Các ông khỏe.”
Dung Lạc thông qua vai trưởng thôn đối với bốn vị bô lão cũng lão không kém trưởng thôn lên tiếng lễ phép chào hỏi. Họ đương nhiên đã nhìn thấy cô… Không, có lẽ đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh cô trước cho nên đều chú mục lại đây.
“Là Dung Lạc đấy à? Sao đêm hôm lại đến đây? Trông cháu có vẻ… Tròn chỉn mập mạp lên thì phải. Như vậy thật tốt.”
Một ông lão trong đó vừa nhìn thấy cô đã nhận ra ngay, khó được còn nhớ tên cô, còn ân cần hỏi han nữa. Dung Lạc nhận ra người này, cũng rõ tại sao ông ấy còn nhớ rõ lại tỏ ra thân thiết như vậy. Bởi vì nhà của “Dung Lạc” ở trong làng trước đây nằm sát bên cạnh nhà ông ấy. Theo sự quan sát của cô trong mấy tháng sống trong làng thì ông ấy có thể nói là người đã chiếu cố “Dung Lạc” lớn lên. Ông cũng có thể xem là một trong những người gần gũi với Dung Lạc nhất từ sau khi cô trọng sinh. Dù biết đó là do họ xem cô là “Dung Lạc”.
“Nhị lão.”
Dung Lạc khẽ cúi đầu gọi.
Ngoài trưởng thôn ra thì bốn người bên trong phân biệt là Nhất Nhị Tam Tứ lão. Danh hiệu này là cố định, đời đời truyền xuống, dùng để gọi những bô lão có quyền quyết định những vấn đề quan trọng trong làng. Họ sẽ không được gọi bằng tên mà sẽ gọi bằng cách này. Dung Lạc cũng chỉ biết như vậy chứ không rõ đối tượng được chọn để truyền xuống sẽ được phán định bằng cách nào.
Nhất Nhị Tam Tứ cũng chỉ là cách gọi chứ không phải cứ là Nhất thì sẽ hơn Nhị. Giữa họ địa vị đều như nhau.
“Là cháu đi?”
Tứ lão đứng ở trong nhất, trông có vẻ trẻ nhất trong năm người ở đây nhưng đã có hơn sáu mươi tuổi. Người làm nông vẻ ngoài trông sẽ già hơn so với tuổi thực của họ một chút. Lúc này ông đang dùng đôi mắt quắc thước nhìn Dung Lạc hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng lại không giống như là hỏi lắm. Ánh mắt của ông cho thấy ông đã chắc chắn sau khi hỏi ra rồi.
Mấy người còn lại có vẻ cũng nhạy bén không kém ông, một giây sau đều đồng loạt chú mục nhìn cô. So với ánh mắt ban đầu thì bây giờ đã trở nên chuyên nhất, uy nghiêm hơn. So với cái cách họ nhìn người đàn ông bên cạnh cô thì có vẻ như cô là quả hồng mềm dễ nắn… Khụ, dù đúng vậy thiệt nếu chỉ nhìn bên ngoài.
Nói thì nói vậy thôi chứ cô biết họ không có ác ý. Đơn giản là bởi vì cô cũng tính là người trong thôn, được họ nhìn lớn lên. Cô còn là người đưa tin tức họ đang thảo luận với nhau nãy giờ.
Dung Lạc hiểu rõ, đối với những ánh mắt sắc như ưng như cắt nhưng đầy nếp nhăn kia vẫn bình tĩnh gật đầu đáp: “Vâng ạ, đúng là cháu.”
Dung Lạc cho rằng chuyện này không phải chuyện gì khó đoán. Dù sao tin tức từ trong căn cứ truyền ra, kiểu gì cũng phải là người có liên quan sâu xa với ngôi làng thì mới có khả năng nói cho họ biết. Mà Dung Lạc hiện tại xuất hiện ở đây, điều đó đã chứng tỏ hết thảy rồi. Dung Lạc lại không tính toán giấu giếm họ.
“Vào trong trước đã, bên ngoài lạnh.”
Trưởng thôn thấy chuyện đã rồi, trước tránh đường cho hai người Dung Lạc đi vào. Cửa nhà không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Mục Dã giống như lần trước, từ đầu chí cuối đều chẳng nói câu nào.
Không nói trưởng thôn có lẽ đã kiến thức trước được tính tình của hắn cho nên không có bắt chuyện với hắn. Bốn người kia giống như đều có cảm chi cho nên cũng không rớ tới hắn luôn. Những tồn tại có dính líu sâu xa đến căn cứ tuy hai bên xem như đã biết nhau trăm năm nhưng người trong thôn theo bản năng đều giữ khoảng cách. Mà rõ ràng họ không làm sai. Tình hình bây giờ không phải đã chứng minh điều đó sao. Tuy họ không rõ tiền căn hậu quả nhưng sự thật chính là như vậy. Họ chỉ có thể cố gắng hết sức đối phó với tình huống hiện tại. Dù lâu lâu họ vẫn hướng ánh mắt về phía hắn nhưng đa số thời gian đều là nhìn Dung Lạc. Khi nói chuyện cũng vậy, họ đều nhìn Dung Lạc hỏi.
“Chuyện cháu nói với trưởng thôn chúng ta sẽ không hỏi mấy câu như có thật vậy không. Chuyện này thật ra không khó tin đến thế, chúng ta đều hiểu, càng có dự cảm từ trước. Nhưng mà chúng ta chưa từng nghĩ có rời đi.”
Nhất lão trước tiên lên tiếng. Nhưng trước khi Dung Lạc hiểu sai ý ông thì ông đã nói tiếp: “Không phải chúng ta không muốn đi. Trước là không sao đi được, sau là đi nơi nào, cả hai vấn đề này đều là nguyên nhân khiến chúng ta bị chôn chân ở đây nhiều năm như vậy.”
“So với việc có thể duy trì được năng lực bình thường của nữ tánh trong thôn thì đương nhiên chúng ta vẫn coi trọng tự do hơn. Thay vì phải suốt ngày nôm nớp lo sợ bao giờ đám người kia sẽ mất kiên nhẫn mà ra tay cưỡng ép chúng ta vào khuôn khổ thì mất đi năng lực kia có là gì đâu.”
Lúc Tứ lão nói lời này còn không quên đưa mắt sang kín đáo nhìn Mục Dã vẫn luôn đứng sau lưng Dung Lạc như một vệ sĩ trung thành. Lúc thấy hắn không có biểu hiện gì, giống như là không có nghe thấy câu nói của ông thì rõ ràng sắc mặt ông nhẹ nhõm hẳn.
Dung Lạc nhìn trong mắt, chỉ có chút cảm khái chứ không có cười ông. Cô sao không biết họ đang đánh cuộc. Đánh cuộc họ rốt cuộc có nên tin tưởng vào cô hay không. Điều đó có lẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc người đàn ông có thái độ thế nào với họ. Cô cũng đã hiểu ý của họ rồi.
“Con nếu đã nói có thể giúp chúng ta rời đi thì có phải đã tính toán hết rồi không?”