Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng thì hai người Mục Dã đã phải quần nhau gần một tiếng đồng hồ với bầy gà mới săn đủ số lượng họ muốn. Tổng cộng là hai mươi con gà chân hạc bị họ làm thịt. Đừng nhìn hai tiếng mà chỉ săn được nhiêu đây thì cho rằng họ không giỏi. Thật ra quá trình săn gà của họ rất nhanh, chỉ là thời gian chạy trốn, cắt đuôi bầy gà mới tốn nhiều như vậy.

Bởi vì số lượng này mà họ buộc lòng phải mang chúng nó về tàu trước rồi mới tiếp tục đi săn trâu một sừng.

Hai mươi con, nghe thì có vẻ bốn người chia ra người năm con mang đi cũng có phần hơi cồng kềnh. Nhưng bởi vì địa hình nơi này, họ thuận lợi dùng một chuyến để mang được tất cả ra ngoài. Cũng không có gì quá đặc biệt, họ chỉ buộc chân chúng vào với nhau rồi lợi dụng sức nổi trên mặt nước của chúng, kéo lê chúng dưới bụi cỏ lau để rời đi. Nhẹ nhàng tình cảm như vậy đấy.

Mặc dù bên trong đương nhiên là không thiếu một vài kỹ sảo rồi. Nhưng địa thế nơi này thật sự là thích hợp cho họ làm mấy chuyện lén lút như thế.

Mang được chúng trở về tàu, chất một đống ở đó, bốn người tiếp tục quay ngược vào trong đầm. Họ không chút chần chừ hướng thẳng về đầm nước, nơi ở của trâu một sừng mà đi.

Nhưng lúc đến nơi họ lại nghe thấy âm thanh chiến đấu rất lớn.

Bốn người hai mặt im lặng nhìn nhau rồi đồng loạt tăng mạnh cảnh giới với xung quanh. Họ thả chậm bước chân, cố gắng càng nhẹ tạo ra âm thành càng tốt.

Tuy chưa nhìn rõ tình hình nhưng ai nấy đều hiểu có lẽ là có kẻ cũng giống như họ nhắm tới trâu một sừng và hiện đang quần nhau với chúng. Như đã nói trước đó, trâu một sừng tuy tốt, một con đủ cho họ ăn rất lâu, thế nhưng nó lại rất khó chơi. Cho dù là một đội người trang bị đầy đủ vũ khí, lại còn là tinh anh của tinh anh thì muốn xử nó đều không phải chuyện dễ dàng gì. Cho nên kẻ đang nhắm vào nó nhất định có không ít người. Ít nhất phải là hai mươi người một tiểu đội. Họ dùng số lượng đến vây chết con vật kia chứ không hề là dùng kỹ thuật để thách thứ nó.

Tình huống này thật ra không phải họ không lường trước, nhưng rõ ràng nó không hề là chuyện tốt đối với họ. Điều đó đang nói cho họ biết rằng trước tiên họ không thể tiến hành đi săn trâu một sừng được nữa mà phải tìm chỗ nấp kỹ, âm thầm quan sát tình hình bên kia rồi mới quyết định được hành động tiếp theo. Nếu tình thế quá mức bất lợi, họ có lẽ phải hoãn lại hành động hôm nay, đợi sang ngày hôm sau để trở lại đi săn. Như vậy chưa chắc là tốt lại còn tốn nhiều hơn thời gian của họ. Không đến tình huống bết bét nhất họ sẽ tận lực không bỏ qua thời cơ này. Tuy hiện tại nhìn có vẻ không tốt nhưng còn chưa nhìn rõ tình hình họ sẽ không vội vàng quyết định.

Bốn người thận trọng tiếp cận bãi trâu. Không mất bao lâu, họ ở trong bụi cỏ lau đã nhìn thấy bốn năm người nhảy tới nhảy lui, qua lại lên xuống giằng co với một con trâu nước. Lại quan sát kỹ hơn, họ phát hiện xung quanh còn có bốn năm người nữa đang cầm những đoạn dây dài có đầu móc sắc nhọn. Những đầu móc kia hiện đang bấu vào trên thân thể của con trâu, dùng nó đến kiềm chế hành động của trâu một sừng, tạo điều kiện cho mấy người còn lại chế phục nó. Hiện trường có chút máu me bê bét lại còn không phải quá thuận lợi.

Cách này này không phải không tốt. Thật ra đó cũng là một cách làm tốt khi sử dụng để săn trâu một sừng. Nhưng mà nếu họ nghĩ chỉ như thế này mà săn được trâu một sừng thì cũng quá khinh thường nó rồi. Không biết đối phương có nhìn thấy không chứ cặp mắt sắc bén của mấy người họ đã nhìn ra được, nếu cứ tiếp tục như vậy, con trâu sẽ càng ngày càng khó giữ. Nó bị đau đớn trên người chọc cho điên lên. Đến lúc nó thật sự điên tiết, đó mới là bi kịch của đám người kia.

Phặc! A!

Quả nhiên không tới hai phút sau, có hai người đang kéo dây bị con trâu nổi điên dùng lực kéo lôi trở về. Mắt thấy sắp bị cái sừng sắc nhọn ghê người của nó đâm nát thân thể, mấy người còn đang kiềm giữ con trâu đã kịp thời phản ứng lại. Họ mạnh mẽ dùng lực kéo ngược nó về phía sau, thành công cứu thoát tên xấu số ấy.

Đến thời điểm này, bọn họ không chút nào cảm thấy bất ngờ khi sau đó từ trong bụi cỏ lau xung quanh lại chạy ra năm bóng người nữa.

Mấy người Mục Dã ở trong bụi cỏ lau trao nhau một cái ánh mắt. Sau đó Mục Dã khẽ đưa tay ra hiệu cho họ rồi một mình cẩn thận rời khỏi vị trí, lần mò đến gần chỗ đám người đang chiến đầu kia. Mấy người còn lại không biết hắn muốn làm gì nhưng chỉ có thể im lặng chờ đợi hắn trở về chứ không thể ở lúc này lên tiếng tìm hiểu nguyên nhân. Mục Dã nổi tiếng không phải vì tính tình lỗ mãng đâu. Mà ngược lại, hắn là người biết nắm bắt thời cơ nhất, đầu óc cũng so người ta xấu xa hơn. Chủ ý gì đó nhiều vô số kể, khó lòng mà phán đoán được. Cho nên đối với việc hắn làm đội trưởng vạch định kế hoạch nhất thời, đám người không có ai dị nghị điều gì hết. Mục Dã lúc nào cũng cho người ta cảm giác trầm ổn, gặp nguy không loạn, là một đồng đội ưu tú đáng để giao phó đại sự.

Mục Dã đi không lâu đã trở lại rồi. Sau đó dưới sự ra hiệu của hắn, mấy người im lặng lùi xa chiến trường bên kia.

“Cậu đã làm gì?”

Ngạo Tề đến lúc này đã không nhịn được ghé đầu vào tò mò gặng hỏi. Nhìn điệu bộ của hắn là biết, nếu không hỏi cho rõ thì hắn sẽ không yên lặng được đâu.

“Mặc kệ đám người này có săn được trâu một sừng hay không cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian. Mà như vậy sẽ ảnh hưởng đến hành động của chúng ta. Bãi nước này nói rộng thì rộng vậy nhưng chỉ cần xảy ra chiến đấu thì đều dễ dàng kinh động đến đối phương. Chúng ta có bao nhiêu người tự chúng ta biết. Lỡ mà may áo dâng cho người thì… Cho nên chỉ có cách đuổi bọn họ, khiến họ tạm thời từ bỏ kế hoạch săn trâu một sừng đi mới là việc tốt đối với chúng ta.”

Mục Dã cũng không có đục nước béo cò, giải thích tường tận với họ.

“Tôi đem chút đồ tốt Trình Liên cho rắc ở gần chỗ họ chiến đấu, ý đồ dụ đến vài tên gia hỏa.”

Hắn vừa nói xong đã nhận được hai cái ngón tay. Một cái trong số đó làm hắn có chút bất ngờ. Nhìn vẻ mặt của người đó, Mục Dã trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc muốn cảm thán. Xem ra chỉ có trong chiến trường thì nhiệt huyết nam nhân mới có thể hiển lộ ra, lớn đến mức xóa bỏ rất nhiều thứ không cần thiệt.

“Cậu giỏi!”

Ngạo Tề thiếu điều muốn cho Mục Dã một cái tán thưởng thật lớn.

“Vậy giờ chúng ta làm gì? Chờ đợi?”

Đới Mặc có chút hưng phấn khác với mới đầu rất rõ ràng lập tức hỏi.

Mấy người còn lại ăn ý lại ẩn ý mà đánh ý với nhau một tiếng, sau đó Mục Dã không biểu tình đáp: “Chúng ta đi tìm mục tiêu của mình, hoàn thành những yêu cầu cần thiết cho quá trình đi săn rồi ẩn một bên đợi. Đợi bọn họ rời đi chúng ta sẽ hành động nhanh gọn một chút rồi trốn. Chúng ta chỉ cần bắt một con là ổn rồi.”

Nhận được cái tán đồng của ba người còn lại, bốn người lập tức triển khai hành động.

Tầm năm phút sau.

“Đáng chết! Chúng nó ở đâu ra!?”

“A!”

“Không được! Mau chạy!”

“A! Cứu!”

Rầm rầm rầm…

Bì bõm bì bõm…

Một loạt những âm thanh binh hoang mã loạn vang lên khắp đầm nước, cũng đồng thời rơi vào trong tai đám người Mục Dã đang ẩn mình trong một góc của bãi cỏ lau. Trên mặt Ngạo Tề còn y nguyên cái vẻ hả hê khi người khác gặp họa. Tựa như cái lúc hắn nhìn thấy Trình Liên không tìm hắn mà đi tìm những kẻ khác thử thuốc vậy, đặc biệt cười trên nổi đau của người khác. Dù có phần hơi ác thật, thế nhưng ai biểu họ cứ phải cùng lúc nhắm vào đám trâu với họ chi. Bọn họ ít người, còn không thể chịu được tổn thất. Vậy chỉ có thể để người khác đến chịu thôi.

Lại thêm năm phút nữa, cả một vùng đầm nước mới trở nên im lìm như chưa từng có cuộc chia tay.

Đến khi không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, lại để cho Tống Bằng trở về kiểm tra tình huống thì bọn họ mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Con trâu nước họ nhắm tới đang cách họ bảy mét, từ đầu chí cuối đều không hề bị âm thanh bên kia kinh động. Không biết là do nó đã quen với những tình huống thế này hay là do bản tính nó lười, tóm lại là nó vẫn nhàn nhã ngâm mình ở dưới nước. Chỗ nước nó nằm khá sâu, họ buộc lòng phải dụ nó lên. Nhưng không thể dụ theo cái cách đám người kia đã từng dùng được. Họ không được gây cho nó bất cứ thương tích nào khiến nó nổi lên địch ý với họ. Trâu một sừng là loài khá ôn hòa, cho dù là khi họ khiêu khích nó, miễn họ không thật sự chọc vào nó thì nó sẽ không chủ động công kích họ. Không chỉ vì vậy, họ không được để cho máu tươi ảnh hưởng con đường trở về của mình. Cho nên con trâu kia đã định sẽ là con vật nguyên vẹn lành lặn nhất trong đầm nước này sau khi bị người săn được.

Nghe có vẻ thích nhỉ, ha hả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK