“Có lẽ sẽ có nhiều thứ thay đổi, nhưng cái tốt là tạm thời không cần thực thi cái quy tắc kia nữa.”
Dung Lạc điềm tĩnh nhìn ông lão trước mặt đã rơi vào trầm tư, trên mặt cũng không có biểu tình gì đáng nói. Đối với cô, họ không đi cô cũng không cưỡng cầu. Lựa chọn thế nào là quyền của họ. Cô không đến mức cảm thấy thất vọng. Giống như lời cô đã nói trước đây với Mục Dã. Việc cô muốn đưa người trong lòng đi chỉ là vì không muốn nhìn thấy đám người kia được lợi. Cho dù lý do này không phải là hoàn toàn thì cũng có một nữa. Cô lại không có nhiều sự gắn bó với ngôi làng này. Cho nên đối với việc mình đang làm thật sự nó chỉ là đang thỏa mãn tâm lý mà thôi. Ít nhất cô có làm, cũng không phải hoàn toàn thờ ơ.
Trong căn nhà một thời gian dài không có âm thanh vang lên.
Dung Lạc không có thúc giục ông lão trước mặt. Sau khi đợi chừng năm phút mà chưa thấy ông nói gì thì cô lên tiếng: “Chuyện này có lẽ một mình ông không quyết định được. Lần này cháu đến chỉ là muốn nói cho ông biết trong căn cứ bên kia sắp xảy ra chính biến. Sau biến cố đó sẽ có cái gì thay đổi cháu không biết, cũng không thể nói rõ. Cháu chỉ có thể nói, đây là đường lui cháu dành cho mọi người, quyết định thế nào là tùy mọi người, cháu không cưỡng cầu. Trước mắt bên kia vẫn chưa có gì xảy ra, mọi người còn thời gian để suy nghĩ.”
“Cháu chỉ có một yêu cầu, mong ông giữ bí mật chuyện hôm nay cháu đến đây thôi.”
Dung Lạc trịnh trọng nói.
“Cháu yên tâm. Cho dù vì cháu hay vì chúng ta, chuyện ngày hôm nay nữa chữ cũng sẽ không lọt ra ngoài đâu.”
Trưởng thôn đầy mặt tâm sự nhưng vẫn đúng lúc ngẩng đầu nhìn cô nhẹ giọng đảm bảo. Mặc kệ là vì ai, chuyện hôm nay không có khả năng truyền đến tai người khác. Có lẽ không thể giữ bí mật được với những lão già kia, nhưng nhất định không thể nói với người ngoài. Cho dù họ không làm gì thì chưa chắc người ta đã tin họ sẽ không có ý định đó khi mà nó đã được nhen nhóm chứ chưa nói việc này sẽ ảnh hưởng đến Dung Lạc cỡ nào.
“Nếu có biến hóa gì khác cháu sẽ lại đến báo cho ông biết.”
Dung Lạc gật đầu, đứng dậy nói. Thật ra cô nói thì nói vậy thôi, chứ khi quyết định đến đây họ đã tính hết đường lui cho mình nếu chuyện này không thành mà còn có khả năng bại lộ trước khi cô rời đi. Đương nhiên sẽ dẫn đến vài rắc rối không cần thiết nhỏ nhưng không ảnh hưởng nhiều đến họ.
Trưởng thôn lập tức đứng lên tiễn cô. Lúc đưa cô ra đến cửa ông vẫn không nhịn được hỏi: “Tình hình thật sự rất gay go sao cháu?”
Dung Lạc đối diện với đôi tròng mắt mờ đục già nua kia, trong lòng khó nói không có chút không đành lòng, nhưng cô vẫn gật đầu khẳng định. Tia hy vọng nhỏ bé trong mắt ông lão trước mặt trong dự liệu của Dung Lạc lập tức tắt đi. Nhưng khó được nhanh chóng thay thế cho nó là sự điềm tĩnh cứng cỏi như một gốc cây lớn, dù đã già thì vẫn có thể đứng chắn trước mặt con cháu, giúp chúng cản gió đông lạnh lẽo, tạo môi trường cho chúng trưởng thành tốt đẹp.
“Những lời của cháu chúng ta nhất định sẽ suy xét kỹ càng, cũng sẽ sớm cho cháu câu trả lời.”
Trưởng thôn khuôn mặt già nua nhăn nheo không có gì thay đổi nhưng vẫn có thể nhìn ra sự kiên định thấy khổ không sờn, thấy nguy không ngại trên đó. Đến cái tuổi của ông, sống lâu hơn mục đích đều là vì để lót đá trải đường cho con cháu. Dung Lạc đương nhiên hiểu. Mà chính vì hiểu nên mới không thể phán xét một cách gây gắt hay oán hận quá nhiều.
Dung Lạc không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái rồi thản nhiên leo lên lưng người đàn ông bên cạnh, ôm cổ hắn, để hắn nhanh nhẹn mang cô biến mất trong màn đêm.
Ở trên lưng Mục Dã, Dung Lạc ở trong đêm tối vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn dầu nơi nhà ông lão lưng còng. Cô cũng nhìn thấy trưởng thôn vẫn đứng ở đó nhìn theo hướng họ rời đi thật lâu. Dù cô nghĩ có lẽ ông chỉ là nhìn chứ không thể nào thấy được họ. Hoặc ông chỉ là đang chìm vào suy tư của bản thân, ánh mắt trùng hợp hướng về phía họ mà thôi.
Khoảng cách đôi bên ngày một xa dần, Dung Lạc đã không còn nhìn thấy gì nữa. Ông lão kia liệu sẽ đứng ở đó bao lâu, trong thời tiết lạnh buốt này cô đều không biết. Nhưng có lẽ không đến mức ngày mai bệnh nặng đâu ha… Đáng lẽ lúc đi cô nên khuyên ông mau vào nhà ngủ sớm một chút, chuyện ngày mai để trời sáng rồi nghĩ. Dù cô biết người già hay suy nghĩ nhiều, ngủ cũng ít. Nếu trong lòng đã có chuyện, dễ gì họ sẽ ngủ. Có khi sẽ còn thức thâu đêm…
“Haizz…”
Dung Lạc không nhịn được thở dài. Cô biết, cho dù cô có khuyên thì ông lão suốt đời lo nghĩ cho thôn làng của mình vẫn sẽ tiếp tục công việc đó mặc kệ gió sương. Ông ấy cũng không phải là vì lưu luyến cô, cô có khuyên thì ít gì đâu. Dung Lạc không thể trối cãi được việc bản thân đã từng lưu luyến tình cảm ba tháng sau khi trùng sinh đến đây. Cô đã cô đơn quá lâu, thiếu thốn tình cảm ấm áp từ những bậc ông chú cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng bởi vì cô đơn quá lâu cho nên cô đã nhanh chóng hồi phục tâm tình của mình. Thật không biết nên nói chuyện này là tốt hay xấu đây…
“Làm sao vậy?”
Mục Dã nghe thấy, cảm nhận hơi thở nóng rực phả ra bên má thì lo lắng hỏi.
“Anh nghĩ họ có chịu theo chúng ta đi không?”
Dung Lạc không có nói đến thương xuân bi thu bất chợt dâng lên trong lòng mà chỉ bâng quơ hỏi.
“Tôi không biết.”
Mục Dã nhàn nhạt đáp. Nghe thì đặc biệt lạnh lùng, có vẻ như chẳng để tâm. Nhưng đôi tay đang bợ mông cô lại chắc chắn, vững vàng che chở cho cô. Có lẽ đối với người đàn ông, cô mới là đối tượng cần hắn quan tâm để ý, người ta nghĩ gì làm gì nào có liên quan đến hắn.
Dung Lạc nghĩ như vậy, bất giác dụi đầu vào cổ hắn vô thức làm nũng.
Mục Dã cảm nhận được vòng tay ôm mình của cô gái nhỏ trên lưng khẽ siết chặt cùng nhột nhạt nóng rẩy bên cổ thì đáy lòng mềm mại. Bàn tay đang nâng mông cô khẽ thúc nhẹ lên một cái, khiến cho cái ôm kia càng trở nên dễ dàng, hơi thở thơm ngát hắn yêu thích càng gần hơn, mỗi lần phun ra sương trắng lại giống như hòa cùng một thể với hơi thở của hắn. Quấn quýt không rời. Môi dày khẽ khàng nhếch lên, ở trong đêm tối nở một nụ cười cưng chiều lại ấm áp như gió xuân nhưng không có người nhìn thấy.
Sau đó hắn nghe cô thỏ thẻ dò hỏi: “Em muốn xuống biển. Ngày mai anh đưa em đi được không?”
“Chúng ta đi buổi trưa, không lạnh.”
Hắn còn nghe cô tỏ vẻ thêm, đảm bảo các kiểu mà không khỏi buồn cười. Hắn không có nói sẽ không cho cô đi.
“Đi làm gì?”
Nhưng hắn vẫn hỏi.
“Anh nói bên căn cứ sẽ cử người đến thăm dò vùng đất kia, nhưng thời gian đi và về không hề ngắn. Chúng ta lại không có nhiều thời gian để chờ đợi.”
Dung Lạc hơi thở phun trên cổ người đàn ông nhẹ giọng nói. Sớm chuẩn bị sẽ có lợi hơn với họ.
“Cho nên em định nhờ biển kiểm tra giùm, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian để chu toàn mọi thứ hơn.”
Biển có ở khắp nơi, dễ dàng có được tin tức sớm nhất. Cô chỉ là nhất thời nghĩ đến, không ngờ càng nghĩ lại càng cảm thấy hành động này khả thi nhất, còn không tốn nhiều thời gian.
Mục Dã đầu tiên là sững sờ, nhưng lúc phản ứng lại thì cũng giống như cô, cho rằng nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn.
Cho nên hắn đáp ứng rồi hôm sau đưa cô đi.