Mục Dã đang bâng quơ nghĩ thì bị âm thanh kia gọi hồn về. Hắn chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng quay đầu nhìn đến cánh cửa phòng tắm vốn đã đóng chặt nay lại đang được người cẩn thận mở ra.
Đầu óc hắn xoay chuyển cực nhanh, rồi lập tức nhận ra thời gian tắm của người bên trong không đúng. Nhưng khi đôi chân thon thả không tính là trắng trẻo lại khỏe khoắn xinh đẹp mà hắn đã được nhìn thấy cách đây mấy tiếng đồng hồ lọt vào tầm mắt thì hắn vẫn theo bản năng nhìn chằm chằm vào nó cùng chủ nhân của nó.
Người trong phòng tắm không nghĩ hắn đang ở trong phòng ngủ. Vừa nhìn thấy hắn đã sững người một giây, sau đó…
Rầm!
Y như rằng cửa phòng tắm đóng lại, cũng khóa luôn hình ảnh hoạt sắc sinh hương trong mắt hắn phía sau cánh cửa đó.
Mục Dã còn chưa kịp tiếc nuối đã lại nghe một tiếng vang còn nhỏ hơn tiếng đầu tiên, theo sau là giọng nói thỏ thẻ ngượng ngùng của người con gái bên trong gọi hắn: “Mục Dã…”
“…”
Mục Dã nhìn cậu anh không hề báo trước đã dựng đứng cứng ngắt lên trong đũng quần mà nhất thời im lặng. Nhưng một giây sau đó hắn đã không tiếng động đứng lên, như một con báo dần tiếp cận cửa phòng tắm, miệng vẫn hỏi: “Thiếu cái gì sao?”
“…”
Người bên trong thinh lặng một chút rồi nói: “Lấy giúp em cái khăn tắm với…”
Mục Dã tuy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt nhỏ của cô gái lúc này nhất định đã kiều diễm ướt át ngon miệng rồi.
Bản năng giống đực mạnh mẽ trong cơ thể không ngừng nói cho hắn biết, đây là thời cơ tốt, mau hành động đi còn chờ gì nữa.
Mục Dã không biết lúc nào thì bản thân đã mở tủ lấy khăn cho Dung Lạc, nhưng thời điểm hắn đứng trước cửa phòng tắm thì trên tay đã có thứ cô muốn rồi.
“Em mở cửa đi.”
Nếu có người ngoài ở đây, họ nhất định sẽ cảm thấy âm thanh này giống như giọng nói của con sói xám đang dụ dỗ con cừu non. Mà khiến người ta bất lực hơn là con cừu nhỏ này một chút đều không nhận biết được nguy hiểm đang đến gần, không chút phòng bị hé mở một cái khe nhỏ…
Cạch!
“A!…”
Dung Lạc mãi đến lúc bị người đàn ông ôm lấy, cửa phòng đóng chặt vang lên âm thanh chói tai mới kinh hoảng mà hô lên một tiếng nhỏ yếu đáng thương. Nhưng âm thanh này rơi vào tai ai đó lại chẳng khác nào mê dược, khiến Mục Dã mất đi năng lực suy nghĩ. Tất cả hành động đều theo bản năng giống đực mà làm ra.
“Anh ưm…”
Âm thanh của Dung Lạc lập tức bị nuốt chửng giữ răng môi hai người. Dung Lạc chỉ còn biết vô lực bám vào lòng ngực lớn của người đàn ông, bị động thừa nhận nụ hôn ướt át mang theo vô vàn dục vọng khiến cô run rẩy cả người.
Dung Lạc chẳng kịp hiểu rốt cuộc tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra, toàn thân trơn láng ướt rượt đã bị bàn tay lớn không thèm xin phép mơn trớn lên.
“…”
Âm thanh phản kháng theo bản năng của Dung Lạc chẳng thể phát ra được một chút. Tiếp sau đó toàn thân cô nhanh chóng trở nên vô lực, đánh mất khả năng suy nghĩ cùng với cảm xúc thẹn thùng mà yếu ớt, mềm nhũn dựa vào trên thân người đàn ông, mặc cho hắn đòi hỏi càng thêm vô độ.
Rào!
Nhiệt độ ban đêm thật sự thấp, Dung Lạc chỉ mới đứng một chút toàn thân đã lạnh lên. Vậy nên khi cô được người ôm vào bồn tắm, nước nóng mơn trớn khắp cơ thể, đối lập nhiệt độ mới khiến cho cô tỉnh táo lại một chút.
Nhưng một chút đó chỉ đủ cho cô cảm thấy xấu hổ đến mức toàn thân ửng đỏ mê người chứ chẳng kịp làm gì cả. Người đàn ông đặt cô vào nước, không mất chút sức lực nào đã tách mở hai chân cô, quấn nó lên vòng eo săn chắn hoàn mỹ của mình.
“A…”
Trước khi đôi môi lại bị nuốt lấy, Dung Lạc vẫn kịp phát ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn. Đôi tay cô đã chủ động leo lên cổ người đàn ông. Hành động vô thức dâng mình này của cô càng chọc cho Mục Dã đỏ mắt. Lý trí còn sót lại chỉ đủ cho hắn không làm ra hành vi mạnh bạo có thể gây nên tổn thương cho cô gái nhỏ chứ chẳng thế làm nên chuyện gì khác. Đương nhiên ở tại thời điểm này hắn càng không có khả năng ngừng lại việc đang làm mà tha cho cô gái nhỏ chưa trải mùi đời này được, vậy nên chẳng cần quấn quýt chút lý trí kia làm chi cả.
Nụ hôn cường thế kia thật sự là cuồng dã. Cho dù là thời điểm người đàn ông sắc tình ở nơi hạ thân mềm mại của cô cần mẫn mở rộng thì Dung Lạc cũng chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, khoái cảm tràn lan khắp toàn thân chứ chẳng thể nghĩ được gì hay thẹn thùng nổi.
Nhưng lần đầu tiên của cô gái thật sự là khó khăn. Mặc cho Mục Dã đã trêu chọc khuấy động khiến cô lên đỉnh một lần trước, cửa hang ướt át vô cùng rồi thì thời điểm hắn đi vào vẫn khiến cô hô lên đau đớn.
“Đau… Dã… Hức…”
Dung Lạc nước mắt sinh lý không ngừng tràn ra, vô thức nức nở gọi tên hắn. Nơi hạ thân căng đau khiến sức lực của cô bị rút đi, đôi chân dài không thể giữ được trên eo hông người đàn ông nữa mà trượt xuống.
Gân xanh trên người Mục Dã một chỗ đều không sót mà giật thình thịch không ngừng bởi vì hành vi cưỡng ép dừng lại hành động chiếm hữu đối với cô gái nhỏ dưới thân. Hắn biết thước tất cả mình rất lớn, cũng đã nhận ra cửa mình của cô gái thật nhỏ thật chặt, nhưng hắn vẫn là coi thường tất cả. Nơi nhỏ bé kia thật sự tiêu hồn. Bản thân hắn chỉ mới chui được mỗi đầu nấm vào nhưng ướt át cùng ấm nóng từ mị thịt nơi đó lại không ngừng hút chặt lấy hắn, khiến hắn phải gồng gánh lắm mới không bất chấp tất cả mà tận sức xỏ xuyên nó.
“Thả lỏng… Lạc Lạc…”
Hắn nhịn lại thứ dục vọng đang gào thét kia, nữa gọi, nữa hôn lấy đôi môi mềm mại của cô. Bàn tay lớn mang theo vết chai không ngừng trêu chọc những điểm mẫn cảm trên người cô gái nhỏ với mục đích khiến cho cô mềm ra, không kẹp đến chặt như thế nữa, đồng thời mở rộng cửa cho hắn đi vào.
“Ư… Dã…”
Rõ ràng là hành động của hắn rất có tác dụng. Chẳng mấy chốc cô gái nhỏ đã rên rỉ động tình dưới sự trêu chọc khiêu khích của hắn.
“Hức a…”
Ở lúc cô gái nhỏ chìm trong khoái cảm mà quên mất đau đớn dưới thân, Mục Dã dứt khoát không chút chần chừ đỉnh mạnh một cái.
Dù biết lần đầu tiên sẽ khiến cô gái nhỏ chảy máu nhưng khi cảm nhận được chất dịch khác với mật ngọt xung quanh xuất hiện trong đường hầm chật hẹp, cùng với đó là mùi máu tươi dù không nồng đậm nhưng thoát không khỏi khứu giác của hắn vẫn khiến cho Mục Dã nhíu mày. Nếu được, hắn không muốn gây nên đau đớn nào cho cô gái nhỏ này hết. Vợ là để yêu thương, hắn muốn dùng sự dịu dàng đến chiếm hữu cô chứ không phải sự mạnh bạo. Dù đôi chút cuồng dã có thể tạo nên tình thú thì nó cũng không đi cùng sự đau đớn từ trên thể xác.
Sau khi xé bỏ lớp ngăn cách giữa cô với hắn, chứng minh cô gần như đã thuộc về hắn từ trong ra ngoài, Mục Dã không có lại động chút nào. Mặc cho hơn nữa người anh em của hắn vẫn còn ở bên ngoài, mặc cho nó đang gào thét giục giã hắn mau chóng tiến vào sâu hơn, triệt để chui vào ấm nóng mềm mại mê người thì Mục Dã vẫn không động. Hắn ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, dùng một tốc độ cực nhanh mà lật ngược lại tư thế của cả hai. Để cho cô gái nhỏ nằm trên người, Mục Dã đôi tay không ngừng vuốt ve thân hình mềm mại của cô, dịu dàng trấn an.