Mục Dã nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, không hề có hối hận vì đã đứng ra tranh đoạt cô.
Những điều Dung Lạc nói thật ra có phần nhắc nhở cho hắn.
Vốn dĩ hắn không định ra mặt lần này. Bởi vì không lâu sau đó hắn phải đi thực hiện một nhiệm vụ rất nguy hiểm. Tuy tình báo đã rất đầy đủ nhưng không ngại biến cố bỗng nhiên xuất hiện. Hắn sợ mình có chuyện bất trắc, bạn đời hắn vừa giành được lại phải lần nữa chịu cảnh bị giành giật. Nhất là thái độ phản kháng của Dung Lạc khiến cho hắn càng thêm đắn đo. Mặc cho cô đã thể hiện việc bản thân muốn chọn hắn thì hai lần cô hỏi hắn Mục Dã đều không có trả lời.
Cho đến lúc Chiến Hạo đã sắp được người đến tay, hắn ở nơi xa nhìn thấy biểu tình quyết tuyệt của cô, nhất thời không kiềm lòng được mà bước ra.
Đến nổi vừa mới nói với cô chuyện kia, cũng là vì hắn muốn trân trọng quá trình hai người ở bên nhau, không hề là bị dục vọng nguyên thủy ảnh hưởng. Hắn muốn cho cô đầy đủ tôn trọng, để cô có thể yên tâm ở bên cạnh hắn.
Mà hắn làm một người chồng, nhất định sẽ vì cô mà bảo toàn bản thân hơn.
Chỉ mong nhiệm vụ kia không kéo dài quá lâu…
Dung Lạc nằm trên giường lớn, nơi từ hôm nay sẽ có thêm một người nằm, không hề biết anh chồng của mình sắp dấn thân vào nguy hiểm có khả năng mất mạng.
Có những thứ cho dù bạn phòng bạn tránh cỡ nào thì nó cũng sẽ xuất hiện.
Chỉ xem thử bạn có trải qua được thử thách của ông trời hay không thôi.
Rốt cuộc Dung Lạc vẫn không có nằm luôn trên giường đợi người ta về nấu cơm cho mình mà cảm thấy thời điểm nên chuẩn bị cơm trưa thì tự giác đứng lên đi xuống lầu.
Người đàn ông vẫn chưa có về.
Nhưng lúc Dung Lạc đang luây huây với những bước cuối cùng cho quá trình chuẩn bị bữa trưa thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Sau đó là tiếng bước chân hữu lực khiến người vừa nghe đã thấy an tâm của người đàn ông.
Dung Lạc theo bản năng từ trong phòng bếp ló đầu ra, vừa lúc nhìn thấy Mục Dã tay xách một cái túi quân đội trông có vẻ khá nặng đi vào.
Mục Dã vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức đoán được tình huống.
“Nấu xong rồi?”
Hắn khẽ đặt cái túi xuống đất, ở bên ngoài cửa bếp nhìn Dung Lạc hỏi.
“Ân, một chút nữa là hoàn thành rồi.”
Dung Lạc bỗng chốc không quen được không khí có phần nặng mùi gia đình này, hai má hơi hơi nóng lên, vừa nhìn nồi canh trên bếp vừa nhỏ giọng nói.
“Tôi đi cất đồ.”
Mục Dã nói xong thì xách cái túi đi lên lầu.
“Đúng rồi… Tôi không có quần áo…”
Dung Lạc muốn nói để hắn cho mình về nhà lấy đồ, dù sao cũng rất gần. Nhưng cô không rõ như vậy có được hay không nên nói giảm nói tránh đi. Cô nghĩ hắn nhất định sẽ hiểu.
“Thực ra em đều mang đến cả rồi.”
Mục Dã hơi nhíu lông mày nhìn cô ẩn ý nói.
Dung Lạc ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng hiểu được lời hắn nói.
Khả năng cái đóng vật tư cô mang đến kia có cả đồ đạc của cô. Là người trong làng chuẩn bị cho cô đi.
Dung Lạc không biết nên để lộ biểu tình thế nào mới tốt nữa…
…
Trong căn phòng bếp không lớn nhưng vừa đủ, không khí gia đình âm thầm lan tràn một cách đầy gượng gạo lại từng chút một thấm vào lòng Dung Lạc.
Là một đứa trẻ cha mẹ đều mất, bản thân phải một mình tiếp tục sống sót, những kỹ năng như nấu ăn mặc kệ là Dung Lạc linh hồn hay Dung Lạc thân xác này đều ít nhiều tinh thông. Không đến nổi làm đầu bếp được nhưng vẫn có thể nấu ra những bữa ăn hai mặn một canh bình thường. Đương nhiên thời điểm trước và sau khi xuyên không Dung Lạc đều chưa từng ăn uống xa xỉ như vậy.
Nếu không phải… Nếu không phải hôm nay cô không chỉ nấu ăn cho một người thì Dũng Lạc cũng sẽ không nấu nhiều như vậy.
Cô có thể nhận ra được vật tư như lương thực dùng để nuôi sống nhân loại trong thời điểm này không hề đầy đủ. Cho dù ở trong làng vẫn xem là dư dả nhưng người dân đều rất tiết kiệm.
“Những thứ thực phẩm trong tủ bình thường đều là cho em dùng, lần sau không cần nấu cho tôi. Những người như chúng tôi tự có đồ ăn riêng.”
Dung Lạc khựng lại một chút khi nghe người đàn ông nói. Cô mất nữa phút để hiểu được lờ mờ nguyên nhân tại sao chỉ có cô mới được ăn như vậy. Nhưng mà…
“Anh ở đâu ăn? Mỗi ngày tôi đều phải ăn một mình sao?”
Vậy nào có giống vợ chồng… Cô đã chấp nhận hiện thực rồi, không muốn gặp chuyện nữa vời như thế.
“Đồ ăn tôi sẽ mang về cùng em ăn.”
Mục Dã không nhiều lý giải ý nghĩ của Dung Lạc mà tỏ vẻ.
“Các anh ăn cái gì?”
Dung Lạc không nhịn được hỏi.
“Thịt của quái thú biến dị.”
Mục Dã không cảm xúc đáp, đặng nói: “Nam tính ăn chúng thì cơ năng tích trữ được nhiều sức mạnh hơn, năng lực sinh tồn tốt hơn. Nhưng theo chúng tôi phân tích thì nữ tính nếu ăn chúng, khả năng sinh sản sẽ dần mất đi.”
“Những nơi khác không thể tự trồng trọt như chúng tôi sao?”
Dung Lạc không muốn nghĩ nhiều mục đích của những chuyện đang xảy ra nữa. Cô chỉ nghĩ dựa theo lời người này nói, trái đất hiện tại đã tốt hơn rồi, chẳng lẽ không thể làm được điều đó sao?
“Địa chất và nguồn nước, ngay cả khí hậu đều ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của thực vật và cả động vật gia súc gia cầm. Chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu được tại sao nơi này có thể tạo ra khác biệt.”
Trước khi làm rõ thì họ không thể để lộ ra tình huống ở nơi này.
May mắn nơi này khá hẻo lánh, xung quanh còn tồn tại nhiều khu vực cực độ nguy hiểm…
Điều đáng nói thật sự là rất nhiều. Trước không nói thực vật, động vật ở trên hòn đảo này không hề bị ảnh hưởng mà biến dị, kể cả nguồn động vật dưới biển xung quanh hòn đảo cũng là như vậy.
Hắn từng xem rất nhiều tư liệu có nói về những thành tựu của nhân loại thời kỳ trước tận thế. Nếu họ cũng có những thứ đó ở đây thì có thể nhanh chóng phân tích được rồi. Thật ra trong những khu căn cứ không phải không có khả năng tồn tại đối tượng có thể làm ra chuyện này, nhưng họ không dám mạo hiểm…
“Nếu được anh lần sau ra ngoài có thể mang về cho tôi chút đất đai hay nguồn nước khác với nơi này được không?”
Dung Lạc ngẫm nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói.
Lúc thấy ánh mắt kỳ dị của người đàn ông, cô lại nói thêm: “Tôi nghĩ có thể so sánh xem chúng nó tồn tại chỗ nào khác nhau.”
Người đàn ông sau đó vẫn không có phản ứng gì, mà Dung Lạc không lại nói nữa.
Cô không có khả năng tiết lộ việc mình không giống bình thường, đương nhiên không thể thiết phục được hắn tin tưởng vào khả năng của cô được. Mặc kệ, cô không có chấp nhất quá nhiều. Cô bỗng nhiên muốn làm chút chuyện là vì nghĩ nếu có thể cải thiện được vấn đề này thì nó sẽ mang theo rất nhiều hệ lụy tốt đẹp.
Bản thân cô cũng được lợi không phải sao?
Nếu nữ tính trên trái đất đều tốt thì sẽ không còn tồn tại nào đặc biệt khiến người ta chú ý nữa.
Sau đó Dung Lạc cứ nghĩ chuyện này xem như chết từ trong trứng nước rồi, cho đến khi người đàn ông trong chuyến đi sau đó mang về thứ cô yêu cầu, Dung Lạc mới biết hắn vẫn để lọt tai lời cô nói.
Cho dù hắn dùng thái độ gì để làm nó thì Dung Lạc vẫn đầy đủ thỏa mãn.
Đương nhiên chuyện đó phải thật lâu sau mới cần quan tâm.
Hiện tại…
“Anh…”
“Tôi không làm gì em đâu, ngủ đi.”