Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải rồi, mặc kệ lúc đó có thật như Hoàng Kỳ nói không thì họ cũng không thể quay ngược thời gian để xem… Không, sống chết của Mục Dã nào có quan trọng như mạng sống của họ. Chưa kể chờ đợi hắn có thể mang đến nguy hiểm cho họ thì họ càng không có khả năng ngăn cản hành vi của Hoàng Kỳ. Quyết định của Hoàng Kỳ trong có vẻ quá hấp tấp vội vàng nhưng vì bảo mệnh nó lại không quá mức khiến người hoài nghi hắn còn có động cơ khác không thể nói cho người ta biết. Mọi chuyện đã xảy ra họ chỉ biết chấp nhận nó mà thôi. Một mình Ngạo Tề không thể chấp nhận được thì đã sao? Hiện thực chính là tàn khốc như vậy đó.

Nhưng còn sự thật đâu?

Quay lại một hai phút trước, khi con tàu còn chưa rời đi.

Mục Dã đúng thật là có biến mất như lời của Hoàng Kỳ nhưng thời gian chẳng tới mười giây. Nguyên nhân là bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một cái khe, có lẽ là đường đi của một con trùng giáp để lại. Nhưng dù xương ngực bị chấn động do vụ va chạm vừa rồi thì hắn vẫn đủ sức nhảy ra khỏi cái khe dựa vào sức bật cùng ý chí muốn sống kinh người của mình.

Cũng chính thời điểm hắn thoát ra khỏi khe không đến một giây thì hắn nhìn thấy con tàu chỉ cách hắn mười giây chạy đến lạnh lùng chuyển động, quay đầu chạy mất, chỉ để lại cho hắn một cái bóng lưng tuyệt tình.

Mục Dã không biết tâm tình của hắn ngay lúc đó là thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, hắn cực kỳ bình tĩnh. Không chút thời gian nghĩ chuyện dư thừa tại sao vẫn còn thời gian, tại sao Ngạo Tề cố gắng tranh thủ cho hắn nhưng con tàu vẫn chạy mất trước khi đón được hắn đi.

Hắn bình tĩnh tiếp tục chạy về phía trước.

Rồi bình tĩnh nhảy xuống biển.

Biến mất trong làn nước lạnh âm trầm đáng sợ như miệng của một con thủy quái vô tình cắn nuốt bất cứ sinh vật nào rơi vào.

Đây là hành động tự sát?

Không ai biết.

Nhưng nếu Mục Dã còn ở lại, kết quả là tử chiến đến chết rồi bị nuốt vào trong bụng đám sinh vật kia hoặc bị dẫm đạp như ý nghĩ của đám người trên tàu. Nhảy xuống biển có khả năng là lại loạt vào mối nguy hiểm khác, nhưng thời điểm đó hắn nhất định là vẫn còn sống. Hắn còn có thể kéo dài sinh mệnh của chính mình, lại vẫn còn một đường để tìm cách trở về nếu ông trời thương xót hắn.

Thời điểm thân thể Dung Lạc lao khỏi tảng đá, cô không cảm thấy bất ngờ khi bản thân không hề bị lọt thỏm xuống nước. Ngược lại, cô quỷ dị đứng ở trên mặt nước bằng phẳng như tấm gương. Bên dưới nước biển không thiếu một khắc không ngừng phản chiếu thân hình cô một cách sắc nét nhất, lung linh huyền ảo đến khiến người tán thán.

Cho đến thời điểm trong lòng cô nói ra ý niệm của mình thì mặt nước dưới chân mới chậm rãi lúng xuống, từng chút một nuốt lấy thân thể cô… Cuối cùng hoàn toàn bị nước biển bao trùm. Dung Lạc lúc này đã ở trong biển rồi. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây nhưng lại như một thước phim quay chậm, đủ cho người ta cảm nhận được hết cái cảm xúc khi nhìn thấy tình cảnh đó. Chấn kinh đến không nói nên lời.

Cơ thể cô bình thản lơ lửng trong biển. Tuy xung quanh không hề có cái bong bóng nào bao lấy như trong một số phim hoạt hình hay truyện tranh tiểu thuyết hay có, nhưng không có gì khác biệt là cô vẫn có thể thoải mái mở mắt và hô hấp khi bản thân đã ở trong nước. Làn da cô vẫn cảm giác được nước biển êm ái vuốt ve nhưng chúng lại không mang đến cho cô bất cứ một áp lực nào. Chưa nói, nước biển còn không hề lạnh như cô đã đề phòng trước đó. Thế nhưng nó lại hoàn mỹ giống hệt như trong hiểu biết của cô với nó, khiến cô cảm thấy thân quen đến lạ.

Mái tóc được nước nâng đỡ giống như thân thể cô, không hề bung xõa bất quy tắc như ma nữ trong phim kinh dị mà đặt biệt dịu ngoan bồng bềnh phía sau. Tựa như mái tóc của nàng tiên cá, cực có linh tính. Quần áo cô rõ ràng là bị ướt nhưng cô lại không cảm thấy chút gánh nặng nào từ nó. Mà có lẽ, nước ngay từ đầu đã thay cô làm tất cả mọi thứ…

Dung Lạc lơ lửng trong nước hồi lâu, để cho đôi mắt dần dần quen thuộc với ánh sáng âm u dưới lòng đại dương rồi mới khẽ rướn người về phía trước.

Không hề bất ngờ khi cô không cần mất chút sức lực gì, càng không cần phải làm ra hành động khua tay mà tựa như trên người tồn tại hai cái vây cá vô hình giúp cô rẻ nước hướng về phía trước.

Nơi ghềnh đá ngầm không dễ đi đối với cô lại hoàn toàn không có trở ngại. Thân thể cực ổn định mà né tránh những tảng đá quanh năm chìm dưới nước, chỉ có những lúc thủy triều xuống mới có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời, dần dần hướng về phía vùng biển trước mặt, rời xa hòn đảo sau lưng.

Nơi đá ngầm dưới biển không ngoại lệ tồn tại những sinh vật biển hoặc giống như trong hiểu biết của cô hoặc là khác nhưng đều có kích thước nhỏ nhắn đáng yêu mà chúng ta thường thấy trong những rạng san hô. Chúng nó tựa như nghênh đón tựa như hộ tống mà lại gần, nhàn nhã bơi xung quanh cô.

Tình cảnh này không hề có chút khác biệt so với trong ký ức trước kia của chính cô. Đối với những sinh vật dưới biển dù lớn dù nhỏ này thì cô đều giống như con của chúng, luôn luôn được chúng bao che và nâng nui như bảo vật. Kiếp trước cô từng có đoạn thời gian cảm thấy chán nản với cuộc sống mà liên tục ở trong biển cả rộng lớn hơn một tuần trời, chưa từng rời khỏi mặt nước. Kỳ lạ là ở trong hoàn cảnh này cô không cần sợ đói, sợ khát, càng sẽ không lạnh, khó thở. Cô giống như một đứa con của biển, được biển chăm sóc và che chở, chăm nom hết mực. Cô giống như những sinh vật trong biển kia, không chút khác biệt.

Dung Lạc trước đây từng có cảm tưởng nếu bản thân cứ mãi trong biển thì có khả năng cô sẽ mãi không già không chết đi.

Biến cố vừa rồi có thể nói là chính cô đều không ngờ tới. Dù cô không sợ chết thì cũng chưa từng nghĩ sẽ chết bất đắc kỳ tử như vậy. Nhưng kết quả thì, cô vẫn là không chết. Cô còn có thể tiếp tục có cơ hội được cảm nhận cảm giác ôm ấp dịu dàng biển cả mang đến. Cho dù biển này không giống biển bình thường cô biết thì cũng vậy mà thôi. Có thể sẽ có nhưng sinh vật không xem cô là đứa con của biển, đối xử dịu dàng bao dung… Nhưng Dung Lạc nhất định sẽ thử xem. Nếu tất cả đều giống như trước, đây có thể sẽ là lợi thế cực lớn, thủ đoạn bảo mệnh của cô ở thế giới này.

Dung Lạc bơi được một lúc thì ngừng lại. Cô ở trong nước biển đưa tay lên chạm vào con chíp trên cổ tay.

Thời điểm vòng tròn màu đỏ hiện lên những sinh vật xung quanh Dung Lạc có vẻ bị chấn động một chút. Nhưng dưới ánh mắt căng thẳng của Dung Lạc, chúng sau khi bị kinh động thì bắt đầu tò mò chuyển động xung quanh vòng tròn kia.

Dung Lạc không khỏi thở hắt ra một hơi. Cảm nhận biển cả mang đến trấn an cô bất giác nở nụ cười cảm kích. Lúc này cô mới có thời gian nhìn xem biểu hiện trên vòng tròn.

Phía bên trái cách Dung Lạc gần nữa hải lý xuất hiện một đám sinh vật biển mật độ không dày nhưng kích thước không nhỏ, độ nguy hiểm biểu hiện là không cao. Phía bên phải chếch lên phía trước thì khác, nơi đó tồn tại một đám sinh vật có độ nguy hiểm cao hơn, kích thước nhỏ hơn nhưng khá nhiều. Khoảng cách xa hơn nhưng nếu cô muốn đến cũng không hề tốn nhiều thời gian.

Có thể đưa tôi đến bên kia không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK