Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nó là một loại thực vật sinh sản đơn bào, nhân giống bằng cách phát tán bào tử nấm sau khi trưởng thành. Bào tử nấm không cần thiết phải được sinh trưởng liền. Nếu môi trường không thích hợp cho nó nảy mầm thì nó sẽ ngủ đông ở đó, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ phá đất chui ra.”

Dung Lạc gật đầu nhận đồng còn không quên nói thêm. Nhưng nghĩ đến gì đó, cô không khỏi thở dài: “Có điều muốn chúng sinh trưởng thì phải có bào tử nấm mới được. Tuy tận thế đến đã thay đổi hoàn toàn hoàn cảnh trên trái đất, nhưng tôi không nghĩ thứ nấm mà tôi nói sẽ bị tuyệt chủng đâu, chỉ là không biết nơi này có không nữa. Dù theo tôi biết thì môi trường rừng rậm tự nhiên thế này là thích hợp cho nó sinh trưởng nhất.”

Cô chỉ lo nói mà không nhận ra mười đôi mắt xung quanh đã nhìn mình bằng nhiều cái vẻ kỳ dị không giống nhau. Không, có lẽ Dung Lạc đã biết, nhưng cô lại xem như không thấy. Bởi vì cô biết có những tri thức sau đó nữa cô thể hiện ra sẽ càng khiến người kinh ngạc. Thay vì để ý hay mất công giải thích thì cứ như trước đây đi, để họ im lặng chấp nhận là được rồi. Cô nghĩ họ sẽ không chủ động hỏi cô đâu nên cô cũng xem như không biết. Ngược lại là biểu tình của mấy già làng kia khiến cô để ý hơn nhiều nhưng cô cũng chẳng biểu hiện ra điều gì lúc này cả.

Nhưng lúc nói đến đây Dung Lạc lại không nghĩ đến một chuyện. Đó là môi trường sau khi tận thế, đến sinh vật còn biến dị thì liệu nấm có giữ được cái vẻ vốn có của nó nữa hay không. Chuyện này mãi đến lúc Dung Lạc nhìn thấy cây nấm ở đây cô mới nhận ra bản thân đã suy nghĩ đơn giản đến cỡ nào.

“Cô đã nói vậy, chúng ta trước tiên tìm thử đi.”

Trình Liên chốt lại nói.

“Theo ghi chép của trái đất mấy trăm năm sau tận thế thì môi trường hiện tại của nó đã dần trở lại bình thường. Tuy vẫn có những khác biệt không thể trong thời gian ngắn mất đi, thế nhưng cũng sẽ có những tồn tại, tồn tại đã mấy trăm năm trước xuất hiện hay vẫn luôn hiện hữu ở nơi này không hề mất đi chứng tỏ nó vẫn thích hợp cho nhân loại sinh sống. Thì cá nhân tôi cảm thấy có lẽ chúng ta sẽ tìm được nó thôi.”

“Tìm thì chúng ta nhất định phải tìm rồi. Chúng ta buộc lòng phải hiểu rõ nơi này để tránh những chuyện không lường trước được xảy ra. Tuy mấy anh đã tìm hiểu qua cả năm trời nhưng có những điều kiện các anh không coi trọng hoặc không cảm thấy nó là vấn đề cần quan tâm nên bỏ qua. Chúng ta hiện tại lại khác. Ở đây toàn những người bình thường, một chút tổn thương cũng là tổn thất lớn chúng ta không thể nào nhìn nhận được cho nên lại càng phải chú trọng hơn.”

Đám người nghe cô nói thì đều gật gù tán đồng. Tuy không ai nói gì nhưng trong vô hình họ đã có thêm cái nhìn về người con gái, những sinh vật vốn được họ xem là yếu ớt cần được bảo vệ này. Có lẽ là do bản thân cô khác biệt nên mới thế, nhưng không thể vì vậy mà tiếp tục giữ ý nghĩ giống như trước đây. Khó nói sau này có còn xuất hiện những người như Dung Lạc nữa không, một nữ tánh nhưng lại có cái nhìn tổng quan, thông minh và chu đáo đến mức họ không ngờ tới.

“Nhưng trước đó chúng ta hãy thử tìm cách tự tạo môi trường cho nó xem. Nếu chúng ta tìm không thấy thì cũng có thể là do nó chưa đúng thời điểm. Có lẽ trong tự nhiên thật sự có chứa bào tử nấm ẩn mình chưa có nảy mầm nhưng môi trường trước đây lại không thích hợp cho nó sinh trưởng.”

Dung Lạc không biết đám người nghĩ gì, cô ngược lại nói ra điều cô cho rằng là có thể làm lúc này.

“Cô nói đi, chúng tôi cần làm gì?”

Ngạo Tề lập tức xung phong vỗ ngực hỏi.

“Mấy cái khúc gỗ được chúng ta đào lên từ dưới mặt đất ấy. Mấy anh đem nó gom vào một chỗ bên dưới bóng râm, tránh nơi có ánh nắng mặt trời rôi dùng bọc tủ lại thôi.”

Dung Lạc chỉ tay về phía mấy cái gốc cây lớn sau khi bọn họ đốn cả cây xuống vẫn còn chưa dùng vào đâu nói.

“Được rồi.”

Ngạo Tề vừa đáp lời vừa tự mình động thân trước.

Sau đó Tống Bằng cùng Mục Dã cũng phóng theo.

“Bọc dùng để tủ dùng vải được không? Bọc nylon sau tận thế không còn được sản xuất nữa rồi.”

Trình Liên nhìn Dung Lạc dò hỏi.

“Chắc là được đi.”

Dung Lạc không nhận ra ẩn ý giấu trong câu hỏi của Trình Liên, vừa nghe đã lập tức trả lời. Hiển nhiên đến như vậy, không bất ngờ rước lấy cái nhìn kỳ dị của Trình Liên. Nếu Mục Dã có ở đây thì hắn nhất định sẽ phát hiện được điều gì đang xảy ra. Nhưng hắn cũng sẽ không đi chọc thủng cái cách Dung Lạc vô tư để lộ những điều khác thường của mình. Có điều hắn lại không biết cuộc đối thoại này, càng không có khả năng, không ngại người khác hỏi thăm ra miệng, đem nó chọc thủng.

“Nylon là cái gì?”

Nhị lão ở một bên thò đầu vào ham học hỏi bày tỏ.

Dung Lạc lúc này mới ý thức được điều gì lập tức quay qua nhìn Trình Liên. Ấy vậy mà cái tên kia ngược lại còn làm như không liên quan gì đến mình, nhún nhún vai ra vẻ vô tội với cô nữa.

Dung Lạc nhìn hắn một hồi, thấy không làm gì được mới bất đắc dĩ quay qua nhìn nhị lão giải thích: “Nylon là một loại túi được làm bằng nhựa nóng chảy dát mỏng, không thể phân hủy mà chỉ có thể tái chế. Trước tận thế loại túi nhựa này được sử dụng phổ biển đến mức nó muốn thống trị cả trái đất. Bởi vì quá mức lạm dụng và không biết cách xử lý nên nó trở thành nguyên nhân khiến khí hậu toàn cầu bị ảnh hưởng nghiêm trọng do môi trường bị ô nhiểm. Thời điểm gần nhất trước tận thế con người đã dùng gỗ để thay thế cho loại vật liệu này, có thể tái chế lại không có hại cho môi trường. Tuy có thay đổi một chút hiện thực nhưng việc túi nhựa làm bá chủ thế giới đã là địa vị không thể lay chuyển.”

Trình Liên nhìn Dung Lạc không chút cố kỵ nào bộc lộ những kiến thức đến cả hắn cũng không rõ ràng được đến vậy, không biết trong lòng nghĩ gì nhưng trên mặt lại không có biểu hiện khác. Ít nhất Dung Lạc nhìn không ra. Mà cô cũng không tính so đo nên không để tâm nữa.

“Túi nhựa ở trước tận thế giá cả rẻ lại có rất nhiều công năng nên được sử dụng rộng rãi vô cùng. Nhưng nó không phải không thể thay thế. Một số sản phẩm dùng cho ngành y học không sử dụng sản phẩm từ nhựa mà dùng sản phẩm từ vải không dệt, thành phần khá giống gỗ nhưng không phải gỗ. Hiện tại chúng ta chỉ có vải dệt bằng sợi cây đay, cây gai, thân thiện lại tốt cho môi trường, hiệu quả cũng giống vậy.”

Dung Lạc chốt lại kiến thức trước tận thế này, nhìn một đám mấy ông lão hai mắt trầm trồ nhìn mình mà không khỏi buồn cười.

“Lạc Lạc của chúng ta tuy đã thay đổi rất nhiều nhưng những thứ này lại vẫn giống vậy. Luôn có thể nói cho chúng ta những thứ kỳ quái dù không có bài bản dẫn chứng hẳn hoi như bây giờ.”

Nhị lão cảm khái nói.

Trình Liên nhạy bén thấy người con gái bên cạnh khác lạ thì âm thầm quan sát kỹ hơn. Hắn biết trên người cô có rất nhiều bí mật, bất kể là trong lời nói của những người trong thôn hay chính bản thân cô. Nhưng thật thật giả giả lẫn lộn vào nhau, rốt cuộc tình huống trên người Dung Lạc là thế nào lại chỉ có thể tự chính cô đến nói mới giải thích được hoàn chỉnh lại đáng tin. Giống như Dung Lạc đã nghĩ, mặc kệ bọn họ có nghi ngờ thì cũng sẽ không có người mở miệng hỏi. Họ sẽ giống như cái cách nhị lão nói, cho rằng cô vẫn là Dung Lạc, trước sau dù có khác biệt thì cô vẫn là Dung Lạc họ biết mà thôi. Còn trong lòng họ nghĩ gì thì ai mà quản cho được.

Nhưng họ không biết, bản thân Dung Lạc khi nghe những lời này lại kinh ngạc, chấn động đến cỡ nào. Tựa như cái lúc mà Mục Dã nghe thấy cô nói về những thứ trước tận thế, hiện tại Dung Lạc cảm giác cô cũng giống vậy khi nghe nói được “Dung Lạc” trước đây cũng rất hay nói về những thứ này thế nào. Nhưng cô là từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến, “Dung Lạc” lại làm sao biết đây!? Bên trong có nội tình gì mà cô không biết? Cô lại àm sao để hỏi được những chuyện lúc trước đây… Dung Lạc đã có cảm giác muốn vò đầy bức tai rồi. Vốn cô không định xoắn xuýt cái chuyện này nữa, hiện tại cô nhất thời không khỏi muốn nghĩ nhiều hơn. Cô cấp thiết muốn biết tại sao cô lại có thể nhập vào xác “Dung Lạc”. “Dung Lạc” và cô liệu có mối liên quan nào hay không?

Hiện tại nói không liên quan cô sẽ không tin đâu. Nhưng cô bất lực không thể chứng thực được mọi chuyện là thế nào. Cô cũng không thể dựng đầu “Dung Lạc” linh hồn đã không biết muốn về đến chốn nào để hỏi… Dung Lạc bỗng nhiên giật mình sững người lại, trên mặt là hoảng hốt mà vô thức bước về phía trước, để cho tầm mắt mình trở nên rộng thoáng hơn dưới những tán cây lớn mà nhìn được đến bầu trời dày rộng trên cao.

Bàn tay cô siết chặt lan can bằng gỗ, trong lòng không ngừng xoay chuyển rồi bật ra một câu: Không lý nào… Dù chỉ có bản thân cô nghe thấy. Nhưng sau đó chính cô lại tự phản bác mình: Không, sao lại không có lý! Cô có thể đến đây, dùng thân thể của cô ấy để sống. Tại sao cô ấy lại không thể dùng thân thể của cô để sống chứ? Cô nào biết bản thân ở kiếp trước có chết thật không hay vẫn còn sống? Trận nổ đó có đủ tàn phá thân thể của cô hay không cô cũng nào biết? Đúng vậy, tất cả đều có khả năng.

Nhưng như vậy thì sao… Cô cũng không thể lôi cô ấy đến hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK