“Tôi nhớ rồi. Cái thiết bị này không phải nhằm vào con người. Thời điểm tiến sĩ Trình lập ra trong căn cứ lúc đó còn nói hắn lo xa. Nhân loại đã sắp thống trị trái đất trở lại, không có chuyện bị sinh vật tấn công hàng loạt như trước đây nữa. Nhưng tiến sĩ Trình vẫn là kiên trì thiết lập nó, nói là ai biết được sẽ còn khảo nghiệm nào cho nhân loại hay không, lo trước khỏi họa không dư thừa. Mà nếu có thứ khảo nghiệm ấy xuất hiện thì nó nhất định đến từ những sinh vật biến dị ẩn giấu bên trong đại dương đang chiếm lĩnh trái đất kia. Chỉ có nó là nhân loại đang dần dần hồi sinh chưa có năng lực chạm đến, hiện tại đã phát triển đến mức độ nào chẳng có ai hay. Cho nên cái thứ này là cảm nhận được có sinh vật biến dị dưới biển số lượng lớn đang tấn công vào hòn đảo!”
Bọn họ sống trên đảo, cho dù đảo lớn đảo nhỏ thì bao vây họ vẫn là biển rộng mênh mông. Thật ra Trình Liên lo xa không hề sai. Chỉ cần họ còn tiếp cận với biển, thứ họ cần quan tâm nhất chính là những tồn tại trong biển kia. Nếu không phải lúc đó hắn kiên trì thì hiện tại đám người này cũng sẽ không sớm biết được tình huống đã trở nên hỏng bét thế đâu.
“Mau! Mau bật rada quét sinh vật lên!”
Ai đó kịp phản ứng lập tức đè mạnh cái con chíp vẫn luôn tồn tại trên cổ tay của họ.
“Thống lĩnh! Có tàu của chúng ta trong lúc ra vào hòn đảo bị tấn công! Chìm rồi!”
Lúc này từ nơi xa vọng đến tiếng hô lớn của ai đó, dọa cho đám người nhảy dựng lên. Trong lòng họ không ngừng dâng lên một cỗ bất an, càng ngày càng lớn, càng khiến họ hoảng hốt không thôi.
“Trời ơi cái gì đây…”
Giữa lúc đó người bên cạnh còn kinh hãi thốt lên một câu như vậy khiến ai nấy đều bàng hoàng quay phắt đầu nhìn lại.
“Nó bị hư à?”
Người bên cạnh hắn cũng nghệch mặt ra vừa chỉ vào cái vòng tròn trên cổ tay của người đó, làm sao đều không dám tin đây là thật.
“Nếu của hắn bị hư thì chẳng lẽ của tôi cũng hư sao? Tất cả mọi người đều hư rồi?”
Một người nữa lên tiếng, giọng điệu đầy đủ sự trào phúng nhưng cũng tuyệt vọng không kém.
Đúng vậy, khi mà vòng tay của ai nấy đều hiển thị giống vậy thì làm gì có chuyện đây chỉ là ảo giác thôi.
“Tuy bản thân tiến sĩ Trình có những lúc không được bình thường nhưng những thứ hắn làm ra chưa bao giờ có sai sót. Nếu vòng tay nhân loại khắp trái đất đều dùng bị hư thì cái của hắn sẽ không hư được. Rồi cả những người bị tập kích xung quanh hòn đảo nữa. Chuyện này ai đến giải thích? Rõ ràng cả hòn đảo của chúng ta đã bị sinh vật biến dị dưới biển cho vào tầm ngắm, triệt để bao vây rồi.”
“Đang yên đang lành sao lại có chuyện này được?”
“Có kẻ chọc giận chúng chăng?”
Bỗng nhiên một giọng nói có phần âm dương quái khí vọng tới khiến đám người đang như con ruồi không đầu tìm được chỗ đậu lập tức nhìn lại cùng ngờ vực không thôi.
“Chọc giận thế nào? Lữ thiếu tướng nói gì vậy?”
“Tôi là nói nếu có người tâm thuật bất chánh làm chuyện người người không dung được, lại vô tình đụng chạm đến đám sinh vật kia, bởi vì hắn đánh cắp những thứ không nên đánh cắp. Không dưng mà tự nhiên chúng nó tụ lại đây, bao vây hòn đảo của chúng ta. Sao không phải nơi khác mà lại là nơi này?”
Lữ Nam trong lúc nói chuyện đều là nhìn Hà Duyệt để nói. Trong lời nói và cả ánh mắt ám chỉ đều rất rõ ràng. Hiện tại tâm thần mọi người đều không yên vì sinh mệnh đang gián tiếp bị đe dọa, đầu óc theo bản năng tự bảo vệ lại không bất ngờ xoay chuyển nhanh chóng lên. Họ lập tức hiểu được đại khái những lời Lữ Nam nói mà nhất loạt quay đầu nhìn Hà Duyệt, muốn hắn lên tiếng nói chuyện. Trong ánh mắt đều là sự hung ác ngày thường sẽ không mang ra ngoài.
“Hà thống lĩnh không phải nên lên tiếng nói cho rõ ràng đi sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày không sao, mười ngày, nữa tháng, vài tháng… Không cần đám sinh vật kia làm gì thì chúng ta cũng sẽ chết đói cả đấy!”
Hắn không chút nào sợ hãi ánh mắt âm trầm của Hà Duyệt mà khẳng định suy đoán trong lòng đám người rằng đối tượng hắn nói đến chính là Hà Duyệt.
“Sao Lữ thiếu tướng không nghĩ nếu thật sự có liên quan, chúng ta chỉ cần nắm được căn nguyên trong tay thì có thể điều khiển được đám sinh vật ngoài kia làm việc cho chúng ta?”
Mí mắt Lữ Nam nhảy mạnh, trong lòng lại mắng gã điên. Thì ra Hà Duyệt đánh cái chủ ý này mới đem cô bé kia bắt lại. Rõ ràng hắn còn chưa rõ chân tướng đã làm ra hành động tiểu nhân như thế. Nhưng chính là tình huống hiện tại không cho phép hắn tự mình làm bậy.
“Nếu Hà thống lĩnh cảm thấy bản thân có bản lĩnh như vậy thì cứ làm đi. Nhưng trước đó vì an nguy của căn cứ, chúng ta phải có một cuộc họp nói rõ ràng chuyện này cũng như tìm hướng giải quyết cho an nguy toàn căn cứu. Nếu có tiếng nói phản đối việc làm của anh thì anh không thể tiếp tục làm theo ý mình được. Căn cứ không phải chỉ của mình anh.”
Lữ Nam giằng xuống tức giận trong lòng lại lạnh lùng nhìn Hà Duyệt nói.
“Đi thôi Hà thống lĩnh. Lệnh tập hợp tôi đã phát ra rồi. Có khi chỉ còn thiếu hai chúng ta thôi đấy. Đừng để mọi người đợi lâu.”
Nói rồi hắn không thèm nhìn Hà Duyệt nữa mà đi thẳng đến phòng họp của căn cứ.
Tình hình bên ngoài trông có vẻ rất bết bét nhưng cứ nghĩ như vầy. Những sinh vật kia toàn ở dưới nước, chúng sẽ không lên bờ. Trừ khi họ ra ngoài thì mới sẽ bị chúng công kích. Trước lúc đó họ chỉ cần tìm ra phương hướng giải quyết chuyện này là được rồi. Thời điểm cần lạc quan và bình tĩnh mới có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng không thể chỉ vì quá lạc quan không nhìn nhận được một cách đúng đắn hoàn cảnh xung quanh, dẫn đến sai lầm không cần thiết. Những lúc thế này, cuộc họp lãnh đạo tối cao mới là hướng đi tốt nhất cho căn cứ.
Hà Duyệt dù có bất mãn gì thì hắn vẫn phải theo Lữ Nam dời đến phòng họp. Mà trong lúc đó những lời Lữ Nam nói với Hà Duyệt đã bay khắp căn cứ với tốc độ xét đánh. Người bị mời đến phòng họp còn chưa biết gì thì người ngoài đã suy đoán lại hiểu được tám phần rồi. Bởi vì việc Hà Duyệt bắt về một người không phải chỉ có mình hắn biết, cho nên việc này cứ thế không cần nhiều lời đã nói rõ rằng chân tướng rồi. Cho dù có người không cho rằng tình huống bên ngoài là do đứa bé kia dẫn đến thì vẫn không địch lại được số đông. Có người còn đánh bạo chạy ra bờ biển xem thử. Nhưng còn chưa đến nơi họ đã bị những cái gai lưng nổi đầy mặt nước kia dọa chết. Có người còn ném bom xuống biển, dù chỉ là để phát tiết tâm tình hoảng loạn thôi nhưng khi nó không tạo được hiệu quả gì đáng nói lại khiến họ sợ chết khiếp cùng với tuyệt vọng vô cùng.
Trừ khi họ đem bom san bằng nơi này thì may ra mới có cơ phá giải chuyện này.
Nhưng có thể sao?
Đương nhiên là không thể.
Mấy người Ngạo Tề trên Z nhìn những sinh vật xung quanh họ, gần như đem họ bao bộc nhưng lại xem họ như không tồn tại bên ngoài con tàu, trong lòng nào phải không nghĩ như vậy.
Số lượng kinh khủng thế này đã ai từng nhìn thấy chưa?
Cho dù là lúc họ nghe Dung Lạc bảo “phong bế hòn đảo” họ đã nào nghĩ là phong là bế như thế. Diễn biến có phần quá mức chịu đựng của con người rồi. Họ không cần nhiều thời gian đã có thể lý giải được đến tâm tình của những người trên đảo khi nhận ra hiện trạng này rồi.
Gần như phạm vi mười hải lý xung quanh hòn đảo đều bị sinh vật biến dị chiếm trọn. Không biết những sinh vật bình thường xung quanh đảo có gặp tai ương hay không, nhưng chỉ cần người trên đảo hay người ngoài đảo xuất hiện trong vùng biển này thì chỉ có một kết cục thôi. Cho dù là Z lọt vào tình trạng này, chỉ có mở một con đường máu rồi chạy mới mong giữ lại mệnh. Chứ dưới sự công phá của những sinh vật này, cái gì cũng sẽ tan nát hết chứ không chừa lại thứ gì. Vấn đề chỉ là thời gian thôi.
Đã từng có tình huống này xảy ra trên trái đất sau khi thế giới bước vào thời kỳ hậu tận thế hoặc là trước đó chưa, không ai biết. Thế nhưng họ biết đối diện với tình huống này cũng chỉ có thể đem nơi này san bằng thành bình địa mới mong hóa giải được.
“Cô định dùng cách này ép họ đem Lam Lam giao ra?”
Tống Bằng lạnh lùng nhìn tình huống bên ngoài con tàu rồi quay qua hỏi Dung Lạc đang đứng cách đó không xa. Trong giọng điệu của hắn có chứa cái loại cảm xúc gì đó rất khó tả nhưng lại không thể nói rõ được.
“Nếu họ thức thời đem nó trả lại ngay thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi quá xa.”
Ý chính là thời gian trôi qua càng lâu, Dung Lạc càng bất mãn thì…
Đám người không khỏi hai mặt nhìn nhau âm thầm trao đổi, khó nói trong lòng có bao nhiêu khó tả.
“Cô không sợ bọn họ làm chuyện điên cuồng khiến đứa nhỏ bị thương?”
Tống Bằng ngược lại vẫn tiếp tục nói đến những loại khả năng có thể xảy ra theo hiệu ứng cánh bướm. Khi mà con người lâm vào trạng thái bất ổn, khó nói không làm ra chuyện ngu ngốc. Hắn không phải có ý muốn ngăn cản Dung Lạc. Hắn chỉ muốn biết Dung Lạc có phải đang hành động bốc đồng rồi dẫn đến chuyện khiến cô hối hận hay không thôi. Tống Bằng tuy lạnh lùng nhưng hắn có cách quan tâm người khác riêng biệt. Đây là lúc hắn để lộ phần khác biệt này, chỉ là không biết người ta có hiểu hay không thôi.