Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao mà cô hết nhiệt tình với nó cho được? Chỉ là cô quên thôi được không…

“Đừng nghĩ nữa, mau ăn đi. Ăn xong chúng ta đi xem nó. Việc quan trọng em cần quan tâm là đứa nhỏ trong bụng, những chuyện khác từ từ được rồi.”

Mục Dã không nỡ nhìn người con gái khó xử như vậy đành phải lên tiếng gở rối.

Mấy người còn lại đương nhiên sẽ không lại nói cái gì. Tất cả im lặng ăn cơm, xem như chưa từng có chuyện xảy ra. Bọn họ là ăn xong rồi mới nhớ đến cái ụ nấm, chính là như vậy. Dung Lạc tất nhiên sẽ không đi moi móc chuyện này ra nữa. Quá xấu hổ!!!

Ăn cơm xong bọn họ lấy Dung Lạc dẫn đầu chạy đi tìm cái ụ cao cao được bọc bằng vải thô kia.

“Em đứng xa ra đi.”

Mục Dã đưa Dung Lạc dựa vào một góc cây cách cái ụ nấm xa một chút rồi mới cùng Ngạo Tề đi mở cái bạt vải ra.

Phạch!

Cái ụ được tạo nên từ những khúc gỗ thật ra cũng không quá to lập tức xuất hiện trước mắt bọn họ, càng không bất ngờ để lộ tầng tầng quả nấm trông như nấm hương mọc dọc theo gốc cây lớn. Nếu có điều gì bất ngờ thì chính là bản thân nó ngược lại không có bự như những cây nấm mọc ở trong rừng kia. Dù nó vẫn to hơn nấm bình thường ở trước tận thế nhưng có thể thấy nó sẽ không lớn đến mức độ khó tin như vậy.

Mỗi quả nấm dính trên thân cây mủ nấm chỉ to bằng bàn tay của Dung Lạc, còn đã xòe ra hết. Điều này chứng tỏ nó đã muốn trưởng thành. Nếu cho nó thêm chút thời gian, bào tử nấm sẽ bung ra, lúc đó cái gì cũng không ăn được nữa.

“Nó không lớn như bên kia.”

Dung Lạc trầm ngâm nhìn những cây nấm nhỏ. Còn chưa hiểu thấu được lý do thì đã nghe Trình Liên nói: “Nấm tôi trồng ra cũng vậy. Xem ra là do môi trường sinh trưởng không giống nhau. Nấm mọc ở rừng nấm bên đó mới có biến dị. Còn nấm chúng ta trồng thì không. Dựa vào môi trường chúng ta cung cấp cho mà nó sẽ lớn lên phù hợp với điều kiện đó. Ngày nghe ra không hề sai.”

Đâu phải không hề sai, chính là như vậy đó. Tựa như ta đem rau muống trồng xuống đất thì thân của nó màu đỏ tía hoặc xanh, dai hơn, còn dài và thích bò. Lá rau có tán rộng và xanh hơn. Ngược lại rau trồng thủy canh thì thân của nó giòn hơn, trắng hơn, lá rau cũng nhọn và dài hơn. Cái này là trên hình thức bình thường. Còn trường hợp hiện tại, rất có khả năng đất đai ở đây đã tồn tại một loại chất nào đó khiến cho chúng biến dị. Tựa như các cách những loài sinh vật ở đây trở nên lớn không giống bình thường vậy.

“Anh là tiến sĩ nghiên cứu sinh vật học, chắc có chạm tới nghiên cứu địa chất học chứ?”

Dung Lạc quay qua nhìn Trình Liên hỏi. Thật ra, tuy là cô hỏi vậy nhưng Dung Lạc vẫn biết, điều kiện cô nói đến kia cũng như cô cần khả năng là không đạt đến được. Địa chất học là một ngành học sâu rộng. Không nói trước tận thế nó đã là một ngành khó nhằn, sau tận thế rất nhiều kiến thức đã mất đi, nếu không căn cứ Diệu Nhật đã chẳng vì một hòn đảo khác thường mà coi trọng như vậy. Cho đến hiện tại họ vẫn chưa hiểu rõ được nguyên nhân tại sao hòn đảo đó lại khác biệt với những nơi khác là đủ để hiểu rồi.

“Cô bảo tôi thí nghiệm phân tích vật chất trong đất thì được.”

Đem hai thứ ra so sánh sẽ dễ dàng hơn là phân tích một thứ có tính chất gì.

“Có lẽ vật chất có trong đất ở đây có mang tính chất nào đó khiến cho thực vật và cả động vật biến dị, tựa như cái con trùng giáp kia…”

Dung Lạc nói đến đây thì giống như nhớ đến chuyện gì, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Trình Liên thoảng thốt nói: “Có khi nào cây trồng chúng ta gieo cũng sẽ biến dị hay không!?”

“…”

Đám người bị cô xoay chuyển quá nhanh không kịp phản ứng, não mém thì xoắn vào nhau. Nhưng sau khi nghe rõ rồi họ cũng không khỏi hoài nghi lên. Sao lại không, quá có khả năng đi chứ. Cây trồng của họ là trồng thẳng vào đất ở đây kia mà.

“Người trong làng vì ăn thực phẩm trồng trên đảo mà không bị đánh mất năng lực sinh sản như trước tận thế. Vậy nếu họ ăn thực phẩm biến dị thì có khi nào…”

Dung Lạc ngập ngùng nhìn đám người.

“Điều này đúng thật là cần phải nghiêm túc ngẫm lại. Nhưng em cũng đừng gấp quá.”

Mục Dã vừa ôm vai cô trấn an vừa nói.

“Cái này thật ra tôi đã nghĩ đến rồi, cũng hiện đang thí nghiệm. Nhưng mà tôi nghĩ đối với thực vật thì chắc là không sao đâu.”

Trình Liên đứng một bên nhìn mọi người lo lắng như vậy lúc này mới lên tiếng. Dung Lạc vừa nghe đã lập tức quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt mong mỏi.

“Theo nghiên cứu của nhân loại thì khi nữ tánh ăn phải những loại sinh vật biến dị trong thời gian dài thì lâu dần sẽ xuất hiện tình huống cơ thể thay đổi, càng ngày càng khó mang thai. Nhưng mà cô có biết, chỉ là khó thôi chứ không phải không mang thai được luôn không, Dung Lạc.”

“Hả?”

Dung Lạc thật sự là mới nghe vụ này. À không, cô nên là rõ điều này mới đúng. Lúc còn ở căn cứ cô từng nghe radio trong nhà, trên thế giới vẫn có nữ tánh sinh con, tuy rằng số lượng cực lỳ ích ỏi thôi. Họ không thể dễ dàng đậu thai, còn dễ bị sảy thai nữa. Cho nên những đứa bé từ bảy tháng tuổi đã phải lấy ra khỏi cơ thể mẹ rồi tiến hành nuôi dưỡng đặc biệt. Nên là nói, họ có thể mang thai.

“Thịt của những loài đó cải tạo thân thể nhân loại cho phù hợp với điều kiện cuộc sống hiện tại trên trái đất chứ không phải để đày đọa họ. Nam tánh cũng vậy mà nữ tánh cũng thế. Khác biệt của nữ tánh là thành tử cung của họ rất khó bị công phá. Rồi đương nhiên, trùng không gặp trứng thì không thể đậu thai được rồi. Có điều những người phụ nữ có thân thể khó thụ thai thì ngược lại, năng lực sinh tồn của họ cao hơn nữ tánh trong làng.”

Dung Lạc ồ lên, thật sự là được khai sáng. Nói thật thì ban đầu cô chỉ nghĩ nữ tánh trong làng ăn thực phẩm hay có trước tận thế nên mới dễ thụ thai… Sau tận thế rất nhiều thứ không còn nữa, ăn bậy ăn bạ thì cơ thể thiếu hụt công năng sinh dưỡng. Này là do cô có đủ thông tin… Không, có lẽ là do thời gian không đủ dài lại gặp quá nhiều chuyện khiến cô không kịp lý giải nguyên nhân trong này. Những điều Trình Liên nói thật không phải chuyện gì quá khó hiểu.

“Cho dù có thật sự là ăn thực phẩm biến dị trên đảo sẽ khiến họ cũng dần dần thay đổi hay không thì cô vẫn nên hỏi ý kiến của họ trước, đừng tự ôm hết trách nhiệm cho mình như vậy.”

Trình Liên nghiêm nghị nhìn Dung Lạc bởi vì câu nói của hắn mà trầm mặc xuống.

“Trình Liên nói phải. Cô đã làm rất nhiều chuyện cho họ rồi. Cuộc sống hiện tại khác với trước đây là chuyện không cần phải bàn cãi, đương nhiên sẽ có tốt có xấu. Làm gì có chuyện tốt hết mà không có chuyện xấu đến chứ.”

Ngạo Tề cũng phụ họa.

“Chúng ta mời trưởng thôn lại đây nói chuyện, sau đó mới quyết định nên làm gì tiếp theo đi.”

Mục Dã đỡ Dung Lạc đứng đã lâu ngồi xuống một cái gốc cây vừa nói.

“Để tôi!”

Ngạo Tề lập tức chạy đi.

“Tôi nghĩ cô đã lường trước chuyện rồi này mới phải.”

Trình Liên nhìn cô nói.

Dung Lạc im lặng. Đương nhiên rồi, làm gì có chuyện cô không suy nghĩ tới chứ. Cô cũng không phải muốn ôm hết trách nhiệm vào người. Chỉ là dạo này mọi chuyện diễn ra thật sự là thuận lợi quá, khiến cô nhất thời đắc ý, cho rằng mọi chuyện đều sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió. Cũng là cô quá ngây thơ…

“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, em còn đang mang thai đó.”

Mục Dã ngồi xuống trước mặt cô vừa xoa bụng cô trấn an. Ai bảo người con gái quá có trách nhiệm. Tuy hắn rất muốn cô đừng nên để tâm nhiều như vậy nhưng đó là chuyện không thể nào, cho nên chỉ có thể từng chút một khuyên nhủ. Có lẽ sau này sinh đứa nhỏ ra cô sẽ đặt sự chú ý lên nó, không còn nhiều bận tâm đến những chuyện trong làng nữa.

“Em không sao, Mục Dã.”

Dung Lạc cố gắng nở nụ cười nhìn hắn, tay cũng phủ lên bàn tay lớn đang xoa bụng mình của hắn. Cô thật sự không có nghĩ gì hết, thật á. Chỉ là tự nhiên có chút giống như từ bầu trời rơi xuống đất thôi. Nhưng nhận ra vấn đề rồi cô sẽ không tiếp tục quấn quýt chuyện này nữa. Dung Lạc cô chưa từng là người cầu toàn, cũng từng lớn lên trong điều kiện rất gian khổ. Bởi vì hoàn cảnh mà những giới hạn dần dần bị mài mỏng đi, trở thành chỉ cần sống được qua ngày là tốt rồi, không cần thiết phải quá để ý ba bữa đầy đủ thịt cá. Cô lại càng không đi so đo người ta có nhưng mình lại không. Tuy sống khổ nhưng cô vui vẻ. Tựa như câu nói: Kẻ no không biết người đói cảm thấy thế nào. Có lẽ cô vẫn nên nghe người trong làng nói đi. Có khi…

“Em đã làm rất tốt.”

“Em biết!”

Dung Lạc khẽ tựa đầu vào ngực người đàn ông. Dù đã nghĩ thông suốt nhưng cô vẫn không nhịn được nói: “Em hi vọng biến dị đó không phải quá xấu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK