Không gian bên trong không lớn, đủ chứa chừng hai mươi người đứng cách nhau một cánh tay. Mô hình nhìn giống như là tàu ngầm hay địa lôi nhưng lại di chuyển trên mặt nước. Trên thuyền lúc này tổng cộng có bảy người, bao gồm cả lái tàu. Trên thân họ kể cả Mục Dã đều mặc áo giáp không rõ chất liệu, nhìn như dày nặng thực chất lại gọn nhẹ đối với họ, còn có thể giúp họ bảo vệ bản thân tốt hơn, tránh được móng vuốt của những sinh vật biến dị nguy hiểm kia. Đương nhiên, nó sẽ nặng đối với những người không có năng lực tốt như họ. Bộ giáp màu than khiến cho họ trông càng thêm sắc lạnh, dũng mãnh cao lớn, thu hút ánh nhìn của người khác. May mắn Dung Lạc không có ở đây, nếu không cô sẽ không giữ được biểu tình mê trai của mình mà tỏ ra thất thố trước mặt người đàn ông mất, sau đó khó mà nói được có dẫn đến hệ lụy nào không.
Người ở đây đa phần là chức vị tương đương với hắn trừ lái tàu. Ngoài ra còn có một người phẩm cấp cao hơn, là người đứng đầu phụ trách dẫn đội chonhiệm vụ lần này.
Chỉ nhìn nhiêu đây thôi là đã đủ để thấy rõ nhiệm vụ rõ ràng đơn giản ở trong miệng người đàn ông khi nói với Dung Lạc thực chất không hề nhẹ nhàng chút nào. Ngược lại, nó còn quan trọng đến mức lực lượng phái đi đều là hàng đầu của căn cứ, mục đích duy nhất là để đảm bảo cho nhiệm vụ thành công mỹ mãn lại không có quá nhiều tổn thất.
Cũng chính vì vậy mà mới có việc Mục Dã bị trêu ghẹo nhưng lại không phản bác. Không nói chuyện là vì hắn vốn là người lạnh nhạt như hình dung của Dung Lạc khi lần đầu nhìn thấy hắn. Hắn không lạnh mặt dọa chết người đã là may lắm rồi. Quan trọng là ở đây người nói không có ai thấp hơn hắn nên họ đều thả sức mà chọc ghẹo.
Không có ai khiến người mất hứng mà ở lúc này nhắc đến việc Mục Dã đi lâu như vậy có sẽ mất vợ hay không. Họ đều là người có địa vị trong căn cứ, đương nhiên hiểu rõ những chuyện có thể xảy ra khi một người chồng đi làm xa nhà quá lâu. Mà nhiều người trong số họ đều hiểu rõ mới đầu Mục Dã không hề có ý định muốn tranh vợ. Nên khi hắn xuất hiện thì họ ngoài ngạc nhiên thì cũng chỉ có ngạc nhiên mà thôi. Việc hắn giành được vợ là chuyện không có gì để nghi ngờ. Không nói, người ở đây cho dù là đội trưởng của họ Ngạo Tề cũng chưa chắc mạnh hơn Mục Dã. Nếu hắn muốn giành vợ, sợ rằng đã có vợ từ lâu. Nhưng nguyên nhân hắn không giành vợ thật ra rất đơn giản, hắn không thường ở trong căn cứ. Nhiệm vụ hắn hay làm đều là những việc có tính nguy hiểm cao, một lần đi phải rất lâu mới trở về. Cho nên việc hắn giành vợ người kinh ngạc rất nhiều, nhưng người mừng vẫn không ít hơn. Đơn giản là một tinh anh như hắn vẫn nên để lại nhiều đời sau hơn.
Không khí trong tàu rốt cuộc vẫn được xem là dễ chịu, dù nhiệm vụ sắp tới của họ không hề đơn giản chút nào. Đương nhiên là vậy, dù sao họ đã chuẩn bị lâu như vậy. Dù không dọn được hết một lần thì vẫn có thể dọn sơ sơ, lần sau lại dọn nữa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đùng!
Bỗng nhiên lúc này thân tàu giống như bị va đập vào thứ gì đó khiến cho nó run mạnh một cái. May mắn con tàu chẳng phải dạng thường, mà cú va chạm kia cũng không quá mức nên nó chỉ tạo ra chút chấn động mà thôi. Nhưng thân hình đám người bên trong không ngoại lệ đều lung lay một chút. Sau đó sắc mặt ai nấy đều căng thẳng lên. Ngôn Tình Trọng Sinh
Mục Dã từ đầu chí cuối sống lưng đều thẳng tắp, kể cả lúc xảy ra chấn động sắc mặt đều chưa từng thay đổi. Thân hình không động, mười phần tinh thần đều được đề lên đến đỉnh. Mục đích của hắn là muốn nghe ngóng những âm thanh bên ngoài thông qua chấn động trên thân tàu, hòng đưa ra phán đoán có tính chính xác cao nhất đối với tình huống đang diễn ra bên ngoài kia.
Tuy là ai cũng cảnh giác lên nhưng không hề làm ra hành vi mang tính chuẩn bị khai chiến.
Rất đơn giản, tình huống thế này không hề xa lạ đối với họ khi di chuyển trên biển. Nhưng theo thời gian, thí nghiệm khoa học của họ dần tốt hơn, những sáng tạo mang tính chất nhằm vào những nguy hiểm thường xảy ra lại càng ngày càng nhiều, có thể giúp họ né tránh nếu chưa chuẩn bị tốt để đối mặt, vốn dĩ có thể che mắt phần lớn sinh vật biến dị sống dưới nước. Cho nên đó cũng chính là nguyên nhân khiến đám người trở nên thận trọng.
Đa phần chứ không phải là tất cả. Vẫn sẽ có ngoại lệ bất ngờ xảy ra.
Mà đối với sự tồn tại có thể phát hiện ra họ, đám người không thể không cảnh giác. Họ biết đối phương không hề đơn giản chứ nào hết nhưng lại không đến mức hoảng loạn cả lên. Bởi vì sau cú va đập trông có vẻ như ngẫu nhiên hoặc mang tính thăm dò kia thì họ không còn cảm nhận được hành vi công kích nào nữa.
Người phụ trách lái tàu lập tức mở chức năng nhìn được bên ngoài mà không cần chờ nghe chỉ thị của cấp trên.
Vách tàu xung quanh họ lập tức thay đổi.
Nhìn từ bên ngoài thì không thấy có gì khác thường, một chút chấn động đều không có. Nhưng bên trong, vách tàu lại trở nên trong suốt, khiến họ có thể nhìn thấy được bên ngoài, biển rộng trời cao… Cùng thủ phạm vừa mới húc vào bọn họ.
Nổi trên mặt nước, họ nhìn thấy là một cái bóng lưng đầy gai nhọn đặc trưng của loài bò sát, mà điển hình chính là loài khủng long biến dị sống dưới nước.
Đương nhiên, tại thời điểm này sinh vật biến dị chẳng cần biết là loài nào đối với họ đều nguy hiểm như nhau chứ chưa nói đến kích thước của nó còn lớn như vậy. Mỗi cái gai lưng kia đều là mối nguy hiểm khôn lường đối với con tàu của họ.
“Mặc kệ nó. Phóng ra sóng âm đánh lạc hướng đi.”
Ngạo Tề – Trung tá, đồng thời cũng là đội trưởng của họ lạnh giọng nói.
Dù đã trải qua mấy ngàn năm thì sinh vật dưới nước đều chủ yếu dựa vào âm thanh để giao tiếp. Việc dùng sóng âm để ngụy trang và đánh lạc hướng được bọn họ sử dụng khá nhiều khi di chuyển trên biển.
Đám sinh vật này dù thông minh cỡ nào cũng không có khả năng bằng trí tuệ của con người. Vẫn sẽ có lúc bị lừa…
Nhưng lần này họ sai rồi.
Hoặc có lẽ họ đã đánh giá sai ý đồ của con vật kia, cũng như mục đích và nguyên nhân nó tìm đến bọn họ trong khi họ đã sử dụng đầy đủ những biện pháp ngụy trang để có thể an toàn tiếp cận mục tiêu của nhiệm vụ. Bình thường những cuộc va chạm giống như thăm dò trước khi tấn công kiểu này đều là do đám sinh vật này tò mò. Chỉ cần không làm ra hành vi nào khiến chúng nhận định họ là kẻ địch thì họ có thể an toàn rời đi mà không có chiến tranh. Hơn hết là mọi hành động của con vật kia, trong mắt họ chính là giống như họ nghĩ nên không có ai nghĩ rằng tình huống sẽ có biến. Vậy mà…